Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 407: Chương 407: Ta cũng không phải bách hợp*. . .




Cho nên hắn liền vận dụng khinh công thượng thừa bắt đầu tìm kiếm chung quanh trong phạm vi ba mươi dặm ở ngoại ô…

Hắn tìm nàng gần như phát điên, lại không nghĩ rằng nàng đang ở chỗ này cùng hai người nam nhân nhàn nhã nướng thức ăn, thổi sáo ca hát!

Không ai có thể hình dung trong tích tắc chợt vừa thấy nàng , hắn kích động suýt nữa ngất đi, bắt lấy đại thụ bên cạnh, móng tay nhập vào thật sâu bên trong thân cây.

Khinh công của hắn tuyệt thế vô song, hắn đến gần bọn họ, ba người kia cũng không hề phát giác gì. Vẫn như cũ là vừa ăn vừa nói đùa cười.

Hắn nhìn thân ảnh quen thuộc kia, không hiểu sao lại cảm thấy một tia e sợ, nhất thời lại không muốn tiến lên, chỉ đứng ở đỉnh cây si ngốc nhìn nàng. . . . . .

Hai năm rồi! Hai năm rồi! Long Phù Nguyệt, nàng có biết, ta tìm nàng tìm đến phát điên rồi không?

Ánh mắt của hắn điên cuồng mà cắn nuốt nàng, không buông tha nhất cử nhất động của nàng, giống như bù trừ cho nỗi khổ tương tư hai năm…

Thân thể nàng đẫy đà hơn, da thịt mềm mại hơn, mặt mày sáng sủa. Nhưng nàng vẫn là Phù Nguyệt của hắn như cũ, Oa nhi của hắn.

Nhìn thấy nàng không tim không phổi cùng hai người nam nhân kia nói đùa, tim của hắn từng đợt quặn đau. Đố kỵ như bài sơn đảo hải áp lại đây, làm cho hắn nắm chặc quyền, móng tay hãm sâu trong thịt.

Hắn lại nghe đến tiếng hát của nàng, hắn giận nam tử kia lại giúp nàng đệm nhạc! Ngọn lửa ghen tị rốt cuộc ép không được, sát khí cũng không thể che hết, hắn rút ra sáo nhỏ đệm nhạc thay nàng.

Nội lực của hắn kinh người, đã đến cảnh giới thu phát tùy tâm, hơn nữa có thể thông qua tiếng nhạc muốn công kích ai liền công kích người đó, huynh đệ Dương thị không đề phòng liền bị tiếng sáo của hắn đả thương.

Nếu không có một tiếng thét chói tai của Long Phù Nguyệt, huynh đệ Dương thị chỉ sợ sẽ chết dưới tiếng sáo của hắn.

Nhưng, nàng lại thật sự không biết hắn rồi! Lại còn gọi hắn là ‘tỷ tỷ!’.

Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy trái tim của mình tựa hồ lại bị xé mở máu chảy đầm đìa. Một ngụm máu tươi xông tới, lại bị hắn mạnh mẽ nuốt trở vào.

Không sao, không sao, đã quên cũng không cần vội, rốt cục hắn lại tìm được nàng rồi, lúc này đây, dù hắn chết cũng sẽ không buông tay lần nữa!

Nhìn đôi mắt nàng lo sợ không yên, trong tròng mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia sáng khó lường: “Nha đầu, ta và nàng đánh cược, thế nào?”

“Cược, đánh cược gì? Ừm, cái kia, ngươi buông ta ra trước , ngươi ôm ta như vậy, rất… rất kì lạ, ta cũng không phải bách hợp…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.