Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt, đôi môi vốn hồng nhuận giờ trở nêm xám ngắt, đôi mắt trong tựa nước biển cũng mất đi ánh sáng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, thì ra —— Nàng thật sự không hề yêu ta. . . . . .”
Long Phù Nguyệt cảm giác như lòng bị khóet đi một mảnh, đau đến nỗi không thở được, nàng run rẩy ôm hắn thật chặt, kề mặt lên mặt hắn, lại chỉ có thể cảm giác được lạnh lẽo.
Cứ như đang mơ một giấc mộng đầy máu tươi, mắt nhìn thấy hắn chảy máu không ngừng, mà nàng lại chẳng có biện pháp nào.
“Vũ Mao sư huynh, Vũ Mao sư huynh! Ta không muốn ngươi phải chết. . . . . .” Nàng mỗi một lần kêu gào tên hắn, là mỗi lần cảm giác trái tim bị đâm thủng từng nhát, cả người co rút , đau nói không ra lời. Nước mắt rơi như mưa, đọng lại trên mặt Phượng Thiên Vũ .
Phượng Thiên Vũ không nhìn nàng, chỉ ngửa đầu nhìn trời, cười trống rỗng vô hồn: “Thì ra —— Vẫn là ta tự mình đa tình, Phù Nguyệt, ta sẽ không dây dưa cùng nàng nữa. . . . . .”
Thân thể hắn từ từ trở nên lạnh hơn, ánh mắt cũng chầm chậm khép lại, khóe miệng là một nụ cười thống khổ.
Hắn đã chết!
Sự thật khiến cho nàng cảm thấy thân thể mình trở nên hỏng rồi !
Cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng nhìn không thấy , toàn thân tựa như sắp bùng nổ.
Đến tột cùng, nàng đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào!
Môi run run cúi đầu, hôn lên đôi môi đã lạnh dần đi.
Đau lòng như muốn ngã xuống, trời sụp đất nứt cũng chỉ là như thế mà thôi.
“Ta yêu chàng, Vũ Mao sư huynh, thì ra ta vẫn yêu chàng. . . . . .”
Nỗi đau khoan vào tim, xuyên thủng xương cốt như muốn đánh ngã nàng, cuối cùng nàng chính là người bỏ qua hắn. . . . . .
Ánh mắt của nàng như một động sâu đen không thấy đáy, mọi ham muốn sống đều không còn nữa.
Chậm rãi, nàng rút ra bội kiếm Phượng Thiên Vũ đưa. Ánh sáng sắc lạnh của bảo kiếm phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
“Vũ Mao sư huynh, ta đi cùng chàng. . . . . . Ta sẽ không để cho chàng cô đơn .”
Đảo ngược chuôi kiếm, đâm mạnh về phia mình. . . . . .
Một tiếng động vang lên, cánh tay bỗng nhiên tê rần, bảo kiếm trong tay bay ra ngoài.
Nàng mờ mịt mà trống rỗng nhướng mắt, nhìn Cổ Nhược một thân áo trắng . Thì thào: “Vì sao? Vì sao nhất định phải chết một người. . . . . .”
Cổ Nhược vươn tay, như muôn ôm nàng: “Phù Nguyệt, đi theo ta đi?”