Nàng hừ một tiếng nói : "Đa tạ Vương Phi nâng đỡ, đáng tiếc ta đây có một tính bướng bỉnh, vật gì không phải thuộc về ta ta sẽ không muốn. Nam nhân cũng giống như thế. Cho nên ta sẽ không cùng Vương Phi tranh giành nam nhân . . . . . ."
Long Vương phi sững sốt, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Tư tưởng của cô nương thật đúng là kỳ quái, nam nhân có người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu chứ, chính Vương gia cũng từng có mấy vị thị thiếp đấy thôi."
Long Phù Nguyệt cười nhẹ nói : "Ta đã sớm nghe nói Vương gia si tình, vì Vương Phi đem tất cả thị thiếp của ngài ấy phân phát, Vương Phi cần gì phải suy nghĩ cho ngài ấy để bản thân mình ngột ngạt?"
Phượng Thiên Vũ cũng liếc mắt nhìn Long Vương phi, thản nhiên nói: "Vương Phi vẫn nên trong nom bản thân cho thật tốt, đừngbận tâm những chuyện không cần thiết này."
Trong mắt Long Vương phi có một ngọn sóng đang ào ạt bủa đến, khóe môi vẽ ra một chút ý cười: "Tại sao lại là chuyện không cần thiết? Vương gia tốt xấu gì cũng là phu quân của tiện thiếp, giúp Vương gia nạp thiếp cũng là trách nhiệm của nô tì."
Lại nhìn Long Phù Nguyệt một chút, nói : "Hơn nữa nhìn vị cô nương này, đối với Vương gia của chúng ta thật đúng là có tâm rồi, đối với những chuyện của Vương gia biết rõ ràng đến như thế. Hoàn Thúy điện trước kia cũng không để cho bất cứ ai bước vào một bước, mà cô nương này vừa đến đây, lại được an bài ở nơi đó, có thể thấy được Vương gia đối với vị cô nương này có sự khác biệt rất lớn. Vương gia sao không nạp nàng? Nô tì không có dị nghị ."
Hoa Bão Nguyệt bỗng nhiên cười ha hả nói : "Vương Phi cũng đừng ở trong này loạn điểm uyên ương quá mức, muội muội của ta đã có người trong lòng, thành thật sẽ không gả cho Vương gia nhà ngài làm thiếp đâu. Phu nhân đừng đa tâm."
Thần sắc Long Vương phi vừa động, trên mặt đẹp lộ ra một tia tiếc nuối: "Ai nha, thì ra cô nương đã có người trong lòng rồi, là ta lỗ mãng rồi, ta kính cô nương một chén rượu để gọi là nhận lỗi."
Rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt đưa tay đến đón: "Vương Phi khách khí."
Sắc mặt Hoa Bão Nguyệt nhanh chóng biến đổi, bỗng nhiên kêu lên: "Không thể!"
Long Phù Nguyệt sợ tới mức tay khẽ run rẩy, làm đổ chén rượu trong tay Long Vương phi, trong lúc vô ý cũng đụng phải ngón tay Long Vương phi, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ ngón tay của nàng truyền qua cơ thể, làm cho nàng giật nảy mình rùng mình một cái.
Long Vương phi cũng hoảng sợ, rượu kia thấm ướt váy nàng, ẩm ướt nhơn nhớt thật khó chịu.