Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 662: Chương 662: Theo đuôi.




Nàng vội vàng đi về hướng cửa phòng, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đã bị một đạo bạch quang đánh vào người.

Nàng A một tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước.

Chỉ cảm thấy cánh tay như bị lửa đốt, giống như bị phỏng nước nóng, cực kì đau đớn.

Lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nhưng không hề thấy vật kì quái nào a.

Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào.

Trong nội tâm nàng cả kinh, hay là, ta hiện tại giống ma quỷ đều sợ ánh sáng?

Nàng lại thử đem một ngón tay run run vươn ra.

Lại một đạo ánh nắng chiếu lên, ngón tay nàng như là bị thiêu đốt đau đớn toàn tâm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại.

Trời ơi, nàng hiện tại biến thành dạng quái vật gì rồi?

Thật không ngờ lại sợ nắng!

Cùng cương thi trên TV thì có gì khác nhau chứ?

Đây không phải đại biểu cho nàng ban ngày không thể đi ra ngoài à?

Long Phù Nguyệt gần như muốn khóc.

Nàng đành phải trốn trong một góc phòng mà ánh mặt trời không chiếu tới, sợ run nửa ngày.

Trong lúc vô ý, nàng giơ cánh tay lên nhìn, lại thấy màu sắc của thi ban lại đậm hơn một chút, từng cơn lạnh thấu xương tràn ra.

Mà vừa rồi chỗ bị ánh nắng mặt trời tổn thương, màu sắc giống như bị cháy đen, giống như còn có mùi khét, đau đớn không thôi.

Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, ô ô ô ô, xong rồi, xem ra nàng sắp sửa rữa nát rồi.

Cảm giác trơ mắt nhìn mình hư thối thực quá khủng bố, Long Phù Nguyệt ôm chặt đầu, co rúc ở một góc: “ Hoa đại ca tại sao vẫn còn chưa trở về?”

Long Phù Nguyệt ở trong này vô cùng sợ hãi, Hoa Bão Nguyệt lại giống như mất tích, hoàn toàn không xuất hiện.

Nhưng cũng may, không biết là vì thi ban hay vì ở trong không gian này mà ban ngày không ăn cơm nàng cũng không thấy đói bụng.

Thật vất vả chờ tới khi mặt trời lặn về hướng tây, nàng đang muốn đi ra ngoài nhìn một cái, cửa lại đột nhiên mở ra, Phượng Thiên Vũ bước vào.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng người này nàng quen thuộc đến cực điểm, giờ phút này mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cũng theo đó mà bối rối.

Biết rõ không thể tới gần hắn, nhưng nàng vẫn kìm lòng không được mà bước qua, giống như cái đuôi đi theo phía sau hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.