Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 374: Chương 374: Thức thời thì mau cút đi.




Nàng ta lại không có võ công, căn bản không thể xông vào.

Lại một ngày trôi qua, nàng ta đang thoát y chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng đột nhiên bị một mãnh lực cực mạnh đẩy ra. Nàng lắp bắp kinh hãi, đang muốn trách cứ ai dám lớn mật như thế, vừa quay đầu lại liền sững sờ một chút, lập tức nở nụ cười xinh đẹp như hoa: “Thiên Vũ ca ca, chàng rốt cuộc cũng trở lại rồi!”

Dứt lời liền tiến về phía trước.

Phượng Thiên Vũ xoay người một cái, nàng liền ôm không khí, dừng chân không được, suýt nữa đâm đầu vào khung cửa.

Phượng Thiên Vũ bắt lấy cổ tay của nàng ta, Anh Lạc công chúa đang vô cùng sung sướng, bỗng cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn, đau đến thấu xương, đôi mắt Phượng Thiên Vũ bắt đầu trở lạnh: “Sao ngươi dám ở chỗ này? Ai cho phép ngươi ở chỗ này?”

“Đau, đau, đau quá!” Anh Lạc công chuá chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gẫy, đau đến mức nàng ta khóc như mưa.

Phượng Thiên Vũ chỉ lạnh lùng nhìn nàng, lực tay cũng không giảm đi chút nào, hắn bỗng nhiên cười hết sức xinh đẹp, thản nhiên nói: “Ngươi không nói sẽ càng đau hơn, ngươi có muốn thử một chút hay không?”

Anh Lạc công chúa nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của hắn cả người không tự giác mà rét run, lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được hắn hoàn toàn không có lòng thương hoa tiếc ngọc!

Chỗ cổ tay đau đến tận tâm, nàng ta nhịn không được nữa rốt cuộc đem mọi chuyện nói ra.

Phượng Thiên Vũ buông tay nàng ta ra, lạnh lùng ném lại một câu: “Đừng uổng phí tâm tư, ta sẽ không cưới ngươi, thức thời thì mau cút đi.”

Anh Lạc công chúa kinh hồn chưa định, lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt lãnh huyết của Phượng Thiên Vũ, sợ tới mức thân mình phát run. Trong lúc vô ý lại phát hiện chân Phượng Thiên Vũ lúc đi có chút khập khểnh. Hắn bị thương? Làm sao có thể, võ công của hắn không phải đã ở mức cao nhất sao, ai có thể làm hắn bị thương được?

Trong lòng nàng ta có vô số nghi vấn, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Long Phù Nguyệt mỗi ngày đều để con trùng kia hút máu trong tim, mặt càng ngày càng tái nhợt, son phấn cũng không thể che đi được, thời gian nàng nghĩ ngơi càng ngày càng dài, gần như là cả nửa ngày nằm mê man trên giường.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, lại thấy đầu giường có bóng người.

Nàng lắp bắp kinh hãi, mở choàng mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.