Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực của hắn, hơi hơi nhắm mắt lại, thì thào nói một câu: “Vũ Mao, ta yêu ngươi….Thât sự yêu ngươi. Cho nên…..ngươi đừng phụ ta, bằng không, ta thật sự chết không có chỗ chôn.”
Phượng Thiên Vũ lần đâu tiến thấy nàng biểu lộ tình yêu, ôm nàng thật chặt, trong lòng là ấm áp hạnh phúc chưa từng có….
Nghe được câu cuối cùng của nàng, Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu mày, mắt nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi có tâm sự sao?”
Long Phù Nguyệt thân mình co rụt lại, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi: “Ta……….”
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Phượng Thiên Vũ nâng khuôn mặt nàng lên: “Ngoan, nói ra để ta giúp ngươi.”
“Ta…..ta sợ ngươi sẽ tức giận……..” Long Phù Nguyệt trong lòng đã muốn nhảy loạn.
Nàng phải nói sao?Nếu không nói, hắn không biết sự tình lại cũng nữ tử khác hoan ái, tới lúc đó cái gì cũng đã muộn! Trong lòng nàng vô cùng rối rắm.
Nhìn khuôn mặt khó xử của nàng, tâm Phượng Thiên vũ trầm xuống: “Nàng có việc gạt ta? Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ, nàng nhiều lần muốn chạy trốn là bởi vì trong lòng nàng có người khác? Ta bất kể nàng nghĩ cái gì, nữ nhân của Phượng Thiên Vũ ta, không có bất kì người nào có thể cướp đi!”
Long Phù Nguyệt mỉm cười, cuống quít lắc lắc đầu: “Không có, không có người khác.”
Phượng Thiên Vũ lúc này tâm mới hơi thả lỏng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái: “Không có thì tốt, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Long Phù Nguyệt khép hờ ánh mắt.
Nói thì cứ nói đi! Thật là tiến thoái lưỡng nan! Sớm muộn cũng phải nói!
“Vũ Mao, ta kể cho ngươi một chuyện xưa được không?”
Phượng Thiên Vũ cũng dự đoán được chuyện cổ này cũng nàng có liên quan, liền gật đầu: “Được, nàng nói đi!”
“Có một thanh niên, hắn rất thích du lịch, có một ngày hắn đi đến Miêu Cương, ở nơi đó, hắn quen một miêu nữ, hắn thập phần yêu thích cô nương này, liền điên cuồng theo đuổi. Mà cô nương đó ngay từ lần đầu tiên đã từ chối hắn, sau lại vì hắn triền miên theo đuổi, hơn nữa nàng quả thực yêu thích thanh niên này, cho nên nàng bắt hắn thề, cả đời chỉ yêu nàng.