“Đúng vậy, đúng vậy đó, để cho một tiểu mỹ nhân một mình trông phòng, ai, thật là tức giận đến dậm chân nha.” Một người khác nói, ra vẻ tiếc nuối.
“Hay là Vương Gia của chúng ta không thích nàng? Bất quá, Vương Gia hai năm nay cũng không có nữ nhân khác a. Mỗi ngày đều ngủ một mình ở Bích Vân Hiên.”
“Ta cũng nghe nói như vậy, hay là phương diện kia của Vương Gia không được….” Có một người nhanh mồm nhanh miệng nói ra nghi vấn đã giấu trong lòng rất lâu. (NN: *hắc tuyến rơi đầy mặt* cái đám thị vệ này còn bà tám hơn cả bọn lớp muội a....)
Hắn vừa nói ra câu này, đầu vai liền bị đồng bạn đánh một quyền: “Hừ, xú tiểu tử, nói nhăng nói cuội cái gì đó? Những lời này mà bị Vương Gia nghe được, nói không chừng sẽ cắt cả đầu cả lưỡi của ngươi!”
Người nọ bị hù sợ hãi rụt lại cổ, không dám nói thêm nữa.
Long Phù Nguyệt nghe xong lại hoàn toàn giật mình.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Thì ra hắn cùng Long Vương Phi không ở cùng một chỗ, nói như vậy, hắn sớm đã nhìn ra Long Vương Phi kia không phải là mình rồi?
Trách không được nhìn quan hệ hai người bọn hắn quái dị như vậy.
Tựa hồ tương kính như tân, lại lãnh đạm xa cách.
Nhưng vì sao hắn lại muốn kết hôn cùng nàng?
Ừm, hắn đối với đứa nhỏ trong bụng nàng ta cực kì cẩn thận, chẳng lẽ bởi vì đứa nhỏ?
Hài tử kia rốt cuộc là của ai? Chẳng lẽ là………
Chợt nhớ tới cảnh tượng một đêm trước kia, trong lòng bỗng nhiên chấn động, giống như bị người ta gõ một búa lên đầu.
Hài tử kia, hài tử kia chẳng lẽ là……..Của ta?
Nàng bị ý niệm trong đầu dọa cho sợ hãi! Trong lòng phốc phốc nhảy loạn.
Sẽ không khéo như vậy chứ!? Đêm hôm đó ta liền trúng thưởng rồi?
Nàng hiện tại có một bụng nghi vấn, trái tim chua xót, một trận hoảng hốt, bất tri bất giác đi về hướng Bích Vân hiên.
Vừa đến cửa Bích Vân hiên đã nghe thấy một loạt tiếng động, tựa hồ là tiếng nhạc.
Nàng sững sờ một chút, kìm lòng không được mà đi vào.
Cửa Bích Vân hiên cũng không nhỏ, tương xứng như Hà Hương điện.
Đường nhỏ xuyên qua vườn cây, ẩn sau những bụi hoa là ban công hiên các tinh xảo, ở giữa là cầu nhỏ nước chảy.