Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 391: Chương 391: Vị đại sư huynh này của nàng chẳng lẽ là thần tiên




Có thương tích? Long Phù Nguyệt cuống quít kiểm tra trên người. Cánh tay trái xanh một mảnh thật lớn, ngực có chút đau, phía sau lưng cũng có chút đau, nhúc nhích, toàn thân trên dưới tựa hồ không chỗ nào không đau.

Hôn mê, ta không phải là từ trên trời ngã xuống đất chứ? Tại sao toàn thân máu ứ đọng nhiều như vậy?

Không biết thân thể ta xuyên qua hay chỉ là hồn xuyên qua, vấn đề này rất đáng được khảo chứng. . . . . .

“Cái kia. . . . . . Vị mỹ nhân đại ca này, ngươi có gương hay không?” Long Phù Nguyệt rất muốn nhìn xem bộ dáng chính mình đến tột cùng biến thành cái gì nữa.

Mỹ nhân đại ca? ! Khuôn mặt tuấn tú của người nọ tối sầm. Đây là xưng hô kiểu gì thế? !

“Ngươi nên gọi ta là đại sư huynh đi, ban đầu ngươi thường gọi ta như thế .” Người nọ liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng tựa hồ có chút run rẩy.

“Đại sư huynh? Ban đầu gọi ngươi như vậy?” Đầu óc Long Phù Nguyệt vận chuyển rất nhanh: “Người này biết ta, hay là sư huynh của ta, nói như vậy, ta là hồn xuyên qua, xuyên đến trên người sư muội của hắn! Ha ha, có như vậy có đại suất ca làm sư huynh thật sự là không tồi! Chính là không biết bộ dáng hiện tại có thích hợp hay không. . . . . .Ừm, quan trọng nhất là không thể để cho hắn nhìn ra sư muội của hắn đã thay đổi linh hồn. . . . . .”

“Đại sư huynh, có gương hay không, muội muốn soi gương.”

Người kia đúng là Cổ Nhược đại vu sư, hắn nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, trong đôi mắt đạm mạc giống như lại có một tia thương hại, hắn cũng không nói lời nào, ngón tay hơi bắn ra, trên mui xe màu xanh bỗng nhiên dường như nhộn nhạo như sóng nước, dần dần biến ảo thành một cái gương sáng, chiếu lên người rõ ràng rành mạch.

Pháp thuật! Wow, đây không phải là pháp thuật trong truyền thuyết sao? Vị đại sư huynh này của nàng chẳng lẽ là thần tiên? Nàng đã xuyên không đến thế giới tiên hiệp rồi?

Long Phù Nguyệt trợn tròn hai mắt, chỉ kém một chút nhảy dựng lên, nhìn người trong kính: “Ủa, này không phải là chính mình sao? Chỉ là màu da có chút xanh trắng, một bộ dạng dinh dưỡng không đầy đủ, ha ha, không nghĩ tới thể xác của ta ở thời đại này cũng y như lúc trước, thật đỡ cho ta khỏi đi thích ứng.”

Cổ Nhược đại vu sư nhìn nàng mãi nhìn chiếc gương cười ngây ngô, không khỏi lắc lắc đầu, trong lòng vẫn lạnh như băng không có cảm giác hình như có một dòng nước ấm thấm ra, khe khẽ thở dài: “Có lẽ, đem tất cả đều quên đối với nàng mà nói thật ra lại là một chuyện tốt. . . . . .”

Lúc hắn ở nước Diêu Quang, cũng đã nhìn ra trên người Long Phù Nguyệt có độc tình cổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.