Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 442: Chương 442: Viên này hạt châu vốn là nghĩ đưa cho ngươi…




Loại võ công này càng động, tim đập hô hấp đều trở nên cực kỳ yếu ớt, giống như đã chết vậy.

Cũng khó trách nha đầu này lại hiểu lầm. Thế nhưng tự động đưa lên cặp môi thơm…… Hắn quyết định, công phu này vẫn là trở thành bí mật đi, không nói cho nàng.

Hắn ý xấu cười nhẹ một tiếng, trên mặt lại lóe ra sắc thái ưu sầu, thở dài một hơi: “Ôi, ta cũng không biết tại sao có thể đột nhiên lại hôn mê nữa. Chẳng lẽ —— Ta thật sự sắp giá hạc tây quy* rồi?”

(*_*) Chết.

Mặt hắn đầy hiu quạnh, ra vẻ ta đây sắp chết. Thương thế hắn vốn rất nặng, không cần giả vờ cũng rất giống.

Long Phù Nguyệt đang nhớ lại lời nói của đại sư huynh, tựa hồ là nói Phượng Thiên Vũ lúc nào cũng có thể chết. Trong lòng lộp bộp nhảy dựng, thậm chí có chút khủng hoảng, quýnh lên an ủi: “Không có việc gì, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, nghỉ ngơi xong hẳn là không thành vấn đề.”

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài một hơi: “Nha đầu, nếu ta chết, tâm ngươi có thể sẽ đau đớn hay không?”

Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, lại không dám nghĩ đến việc khi hắn chết mình sẽ như thế nào. Khẽ nhếch cánh môi cười nhẹ một tiếng, khô cằn nói: “Có, sẽ thương tâm. Người nam nhân đẹp một cách yêu nghiệt giống như ngươi vậy, bất kì nữ nhân nào nhìn thấy cũng sẽ thương tâm. »

Đề tài này có chút mẫn cảm, Long Phù Nguyệt quyết định vượt qua chủ đề mẫn cảm này.

“Ta nghĩ đến hoàng huynh đến đây sẽ bắt ngươi. Không nghĩ tới hắn cũng là tới thăm ngươi. À, ngươi lại còn chuẩn bị lễ vật, viên Dạ Minh Châu này thật sự là thứ tốt.”

Phượng Thiên Vũ khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhạt, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: “Nàng thích viên Dạ Minh Châu này? Viên hạt châu này vốn là muốn tặng cho nàng ……”

Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Muốn tặng cho ta? Không thể nào! Đây không phải là lễ vật hoàng đế cha ngươi đưa cho hoàng đế Khai Dương sao? Làm sao lại muốn đưa ta? Hừ! Ngươi lại trêu cợt ta!”

Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt: “Nha đầu ngốc, phụ hoàng của ta hoàn toàn là không biết ta tới nơi này, sao lại muốn tặng quà cho Khai Dương hoàng đế?”

Lúc này Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây người: “Vậy…… Vậy lễ vật là sao?”

Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên một chút cười lạnh, thản nhiên nói: “Nha đầu ngốc, nàng cho là hoàng huynh nàng thật đúng là tới thăm ta sao?”

Long Phù Nguyệt ngẩn ra: “Không phải? Nhưng hắn thật sự hỏi han ân cần đối với ngươi, không phải thăm ngươi vậy là cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.