Phượng Thiên Vũ mắt cũng không chớp: "Ném rồi." Trên quần áo đó toàn là vết máu, đầy bùn đất, còn có nhiều chỗ tổn hại, còn giữ làm gì?
Long Phù Nguyệt chán nản: "Vậy ——Đồ vật bên trong của ta đâu?"
Phượng Thiên Vũ cười khuynh quốc khuynh thành, từ trong tay áo lấy ra một xấp bức tranh giấy, xấp tranh vẽ kia được sắp xếp ngăn nắp cẩn thận tỉ mỉ .
Hắn cầm những bức tranh này giơ giơ lên cao: "Nàng tìm cái này sao? Phù Nguyệt, thì ra đêm đó nàng thực sự ở bên cạnh ta, ta nhìn thấy bức tranh giấy này đột nhiên bay vụt lên, còn tưởng rằng hoa mắt hoặc là gặp quỷ gì đó."
Hắn rất hài lòng, Phù Nguyệt nhà hắn yêu quý những bức tranh hắn vẽ như vậy. Ha ha. . . . . .
Khóe miệng hắn không khỏi lộ ra tươi cười thật to .
Long Phù Nguyệt thấy hắn bỗng nhiên cười giống một đứa ngốc, không cần đoán cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, nói : "Trứng thối đại Vũ Mao, bức tranh đẹp như vậy ngươi lại nỡ lòng đem đi thiêu hủy, ngươi đốt rụi chúng nó có phải sẽ quên ta hay không?
Phượng Thiên Vũ vừa hôn ở trên môi nàng, vừa cười tủm tỉm : "Hiện tại có nàng ở đây, ở bên cạnh ta, ta còn muốn những bức tranh này làm gì?"
Long Phù Nguyệt nghe hắn bắt đầu chú ý tả hữu mà nói quanh co, oán hận cắn một ngụm trên cánh tay hắn: "Không biết! Ta không biết, ta còn muốn bức tranh này, ta muốn ngươi vẽ thêm thật nhiều bức tranh nữa, thật nhiều, thật nhiều bức tranh như vậy!"
Giờ phút này nàng giống như đứa trẻ làm nũng, sau khi bị ủy khuất giờ phút này nhân cơ hội thu phục đất mất, cũng định ra hiệp ước không bình đẳng sau cuộc chiến.
"Được, được, được, về sau ta lại vẽ thêm nhiều bức tranh, vẽ càng nhiều hơn với trước kia, được không?" Phượng Thiên Vũ giờ phút này là có cái gì là cho cái đó, hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện. Ký kết điều ước, chỉ kém không đem chính mình bán cho nha đầu này .
"Thế này thì tạm được." Long Phù Nguyệt hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ tay, : "Vậy thanh từ thư của ta cũng đưa ta đi. Hừ, hôm đó ta vừa tỉnh dậy liền thấy từ thư được đặt ở trong tay áo của ta, đây chính là giấy chứng nhận ly hôn của thời đại này, có vật này, ta liền tự do."
Phượng Thiên Vũ giả vờ ngây ngốc: " Từ thư gì? Có thứ này sao? Sao ta không thấy vậy."
Buồn cười, phong hưu thư kia hắn sớm đã xé nát lâu rồi, hiện tại lại cho nàng mới có quỷ. Nha đầu kia còn muốn bị hưu? Kiếp sau đi!
Long Phù Nguyệt làm sao có thể không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, eo nhỏ chống hai tay lên, thành hình dáng một bộ ấm trà: "Viết ra từ thư như hắt ra nước, không có cũng không sao, vậy ngươi lại cho ta thêm một cái. . . . . ."