Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 405: Chương 405: Vừa nhắm mắt lại, toàn LÀ hình bóng của nàng




Thanh âm này trầm thấp mà hơi khàn khàn, còn mang theo một tia hơi run run.

Thân mình Long Phù Nguyệt nhất thời cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi một tiếng thét chói tai: “Nàng là người hay là quỷ?”

Người đang ôm nàng dĩ nhiên là người vừa rồi đang đứng trên ngọn cây!

Cây kia cách bọn họ có khoảng vài chục trượng, mà cây kia cũng cao đến mấy trượng , tại sao chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, người này đã đến trước mắt mình rồi?

Không phải là lệ quỷ chứ? ! Nha, không nghĩ tới lệ quỷ cũng có thể xinh đẹp như vậy. . . . . .

“Di, đợi chút! Hắn gọi chính mình là ‘ Phù Nguyệt ’, nói như vậy là biết mình sao? Không đúng, nếu trước kia mình đã từng thấy kiểu người xinh đẹp yêu nghiệt như vậy nhất định sẽ có ấn tượng . . . . . .” Trong nháy mắt, trong đầu Long Phù Nguyệt hiện lên vô số nghi vấn loạn thất bát tao.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bật thốt lên hỏi một câu: “Ngươi là ai?”

Chỉ như vậy, một câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng người nọ lại giống như đã trúng một đòn thật mạnh, thân mình hơi hơi lay động, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành nháy mắt trở nên trắng bệch giống như giấy. Một đôi mắt sâu như biển buồn bã: “Nàng. . . . . . Nàng thật sự không biết ta?”

Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn hắn: “Tỷ tỷ, ta và ngươi không quen a, tỷ tỷ nhận lầm người rồi. . . . . .”

Tỷ tỷ? ! Trong đôi mắt người nọ hình như có ánh sáng hiện lên, nha đầu kia mỗi lần cùng hắn mới gặp tựa hồ cũng luôn nhận sai giới tính của hắn. . . . . .

Nàng thế nhưng thật sự không biết mình rồi!

Tuy rằng sớm có chuẩn bị tư tưởng này, nhưng chợt nghe đến một câu này của nàng, như trước vẫn làm cho hắn khiếp sợ không thể tự kiềm chế.

Đã quên, đã quên, nàng thật sự đã đem hắn quên mất!

Sung sướng cùng vui vẻ, tất cả ngọt ngào trong dĩ vãng, từng tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn, từng có những khoảnh khắc ngọt ngào. . . . . . Ở trong đầu của nàng thế nhưng một chút cặn cũng không còn lưu lại, nàng đã hoàn toàn quên mất hắn !

Thế giới toàn bộ đều yên tĩnh trở lại, toàn bộ thành một mảnh hư không, sau đó, hắn nghe được thanh âm của cái gì đó vỡ vụn, kế tiếp, là vết đau như đao cắt từ trái tim của hắn.

Bi thương nháy mắt dâng đầy trái tim, trong khoảnh khắc đưa cả trái tim hắn thổi quét đi, giống như bị người ta từng đao từng đao chém xuống, cái cảm giác tuyệt vọng cùng vô lực gần như đưa hồn phách hắn cũng cắn nuốt hầu như không còn.

Hai năm, suốt hai năm, hắn suốt đêm không có cách nào ngủ say, vừa nhắm mắt lại, liền hiện ra chính là hình bóng của nàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.