Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Chương 12: Chương 12




Tin đồn Phó Hiểu Xuân là đồng tính luyến ái rất nhanh bị đám thiếu niên khoa Kiến trúc kề vai sát cánh cố gắng ép xuống.

Những thiếu nữ trước đây từng ôm ấp tình cảm với cậu ta nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lại tiếp tục đối với vị thiếu niên khả ái lộ ra hào quang ái mộ phấn hồng.

Các nữ sinh không rõ thuộc loại nào lại áng binh bất động, trong mắt tiếp tục đối với cậu thiếu niên khả ái lóa ra tia sáng ái muội.

Ngược lại, mấy anh con trai không thể so lại nhan sắc khôi phục thái độ trước đây. Dù rằng vẫn có một vài thành phần trong số đó còn khó chịu ra mặt, nhưng sau khi thử qua mấy trận đấu trong đợt ‘Nhiệt huyết thanh niên’ kia, chỉ đành ngậm miệng.

Hết thảy đều nhờ công Nữ vương điện hạ điều gió khiển mưa, con dân ca múa mừng cảnh thái bình.

Trần Lăng trong suốt thời điểm bão táp đều không hề xuất đầu lộ diện, nhưng lại chọn ngay lúc mấu chốt, nhận được mật báo của Lưu Đông, không quản bị người khác vạch trần mà có mặt tại hiện trường.

Sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Thư Ngôn cuối cùng cũng phát hiện ra đối phương, đi tới, cười nói: “Anh không phải đến phá hỏng toàn bộ đó chứ?”

Trần Lăng đằng sau kính râm, trừng mắt nhìn đối phương, Một đầu tóc đỏ đã nhuộm đen trở lại, bộ dáng một thân quần áo thoải mái, thoạt nhìn liền biết sở dĩ hóa thân như vậy là để xuất hiện ở nơi này. “Vì sao không nói cho tôi biết?”

“Nói cho anh thì sao chứ? Nếu anh xuất hiện, sóng gió sẽ càng dữ tợn hơi, còn không bằng để tụi này ép xuống hết, anh chỉ cần xuất hiện phút cuối làm anh hùng cứu mỹ nhân là được.”

“… Triệu Thư Ngôn, bạn trai của cậu ấy mới là tôi, chẳng lẽ tôi không có nghĩa vụ cùng cậu ấy đối mặt với việc này sao?”

“Liên quan gì đến mấy chuyện hẹn hò này?”Đối phương vặc lại.

Câu hỏi vừa thốt ra, khiến Phó Hiểu Xuân vừa đúng lúc chạy tới sửng sốt.Trần Lăng thế mà không có cách nào đối đáp lại.

Cái gì mà thề non hẹn biển, không phải vì từ đầu đã xác định nghĩa vụ phải bảo vệ lẫn nhau sao? Dù cho lời giải thích đã rõ ràng ra đó, nhưng mấy ai đủ tư cách nói ra khỏi miệng?

Triệu Thư Ngôn không tiếp tục truy vấn nữa, bởi bản thân cậu vốn cũng không biết đáp án.Cậu chẳng qua hỏi như vậy, chỉ vì không đồng ý với câu nói của Trần Lăng. “Vẫn chưa kết hôn, nói chuyện nghĩa vụ làm gì, hai người rốt cuộc vì cái gì mà hẹn hò hử?”Động chạm một chút liền đem nghĩa vụ ra bàn, giống như tất cả quan tâm dành cho nhau vốn không phải từ thật tâm mà ra vậy.

“Thư Ngôn,” Thanh âm Thôi Ninh Nhạc vang lên từ đằng sau, đối phương tay cầm mắt kinh cậu đi tới, “Kính của cậu để quên trong phòng nghỉ này.” Nói xong, hắn liếc sang hai vị đang ngẩn người nào đó: “Dư hơi lại đi nghe tên kia bàn chuyện tình cảm. Cậu ta từ trước đến giờ chỉ mới thích qua một người, trước mắt mối tình đầu còn chưa đến nơi đến chốn, mấy cái ý nghĩ của cậu ta đều là chó má hết đó.”

“Nè!” Vì cớ gì cứ nhằm thời điểm cậu ra dáng kẻ cả lại tìm mọi cách giẫm đuôi người ta chứ?!

“Nếu không phục, vậy tìm lời phản bác tôi đi.”Thôi Ninh Nhạc cười lạnh.

“…Tôi cảm thấy vấn đề kia không đúng.”

“Lý luận suông lệch lạc, khoa tay múa chân chỉ tổ hỏng việc.Chuyện yêu đương của mỗi người không giống nhau, cậu đem cái gì ra để luận đúng sai?Nói tiếp, cậu tính ra còn chưa có kinh nghiệm nhiều bằng anh ta đâu.”Thôi Ninh Nhạc thản nhiên liếc đối phương một cái.

“Hiểu Xuân có chuyện gì tôi còn chưa trải qua sao?!”Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương mấy hồi sao, ông đây kiểu gì cũng tính là đang như thế với tên Rắn hổ mang nhà cậu, đúng chứ?

“Ví như mấy chuyện trên giường nè.” Thôi Ninh Nhạc cười rộ lên, để lộ ra cặp răng nanh sáng bóng.

Lô hoa kê lập tức đứng hình, cái đuôi đang vểnh cao từ từ rũ xuống.

Phó Hiểu Xuân bên này kích động phân bua: “Tớ không có! Tuyệt đối không có!”Mặt đỏ đến độ có thể gia nhập họ hàng nhà ‘khỉ đít đỏ’.

Trần Lăng cũng đỏ mặt: “Tôi với Hiểu Xuân còn chưa tới mức đó đâu.”

“Tôi đùa thôi.”Thôi Ninh Nhạc ác liệt cười.

Lô hoa kê chớp mắt mấy cái: “Loại kinh nghiệm này có liên quan gì đến cách thức yêu đương gì đó?” Cậu vẫn nhịn không được lại phản bác.

Câu hỏi vừa được đề cập đến, ba người kia ngược lại im lặng một hồi. Phó Hiểu Xuân rất thông minh chuyển đề tài, Trần Lăng thì đề nghị đi ăn thịt nướng, Thôi Ninh Nhạc tựa tiếu phi tiếu gật đầu phụ họa.

“Nè, mấy người trắng trợn lảng sang chuyện khác a!” Triệu Thư Ngôn không cách nào cạy được đáp án mình cần.

Mọi người đều tự mặc định không nghe thấy, tiếp tục rời đi. Thôi Ninh Nhạc đi được một lúc, đột nhiên chậm lại cước bộ, kéo giãn khoảng cách với hai người đằng trước, rồi bất ngờ xoay người kéo đầu Triệu Thư Ngôn xuống, nhanh gọn lẹ hôn một cái.

“Có đó, việc kia sẽ khiến cậu càng yêu tôi hơn.”Hắn thấp giọng trả lời.

Giờ phút này, Triệu Thư Ngôn thật sự biết thẹn thùng là như thế nào.

Đêm hôm đó, Lô hoa kê bị đè xuống giường, trong khi Rắn hổ mang ở trên cắn cắn cổ cậu.Lô hoa kê lại đập cánh, thảm thiết kêu cứu, nhưng vì cửa phòng khóa trái, cách ly hoàn toàn với quân đoàn cứu viện bên ngoài.

Cứu mạng a a a!!!

Cứu mạng a!

Cứu mạng a.

Cứu mạng… Lô hoa kê hữu khí vô lực thầm kêu.

Biểu cảm phảng phất chút suy tư rất lung, Thôi Ninh Nhạc hướng ánh mắt sắc bén dõi theo đối phương, giống như loài Rắn hổ mang đang vào thời điểm săn mồi. “Cậu muốn trở thành loại người nào?”Hắn chợt bình thản hỏi một câu như thế.

Triệu Thư Ngôn ngây ngốc không hiểu, chỉ có thể bày ra vẻ vô tội nhìn hắn.

“Làm một tên đồng tính luyến ái cả đời không được người ta chấp nhận, hoặc là ngay lập tức đẩy tôi ra, trở lại làm một kẻ có tiền đồ yêu người khác phái?”Thôi Ninh Nhạc từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Nếu không nhờ những lời này, chỉ sợ Triệu Thư Ngôn cả đời đều không có cơ hội nhìn ra phần khía cạnh bề ngoài tưởng như bình tĩnh mà bên trong mãnh liệt dậy sóng của Thôi Ninh Nhạc. Thì ra, chuyện của Phó Hiểu Xuân sau cùng vẫn để lại một bóng ma lớn trong tâm trí bọn họ.

Ở nơi trường học vô cùng thuần khiết này, tất cả những thứ đáng sợ, tâm tư độc địa gì đó, đều cách bọn họ rất xa.Nhưng một khi ra ngoài xã hội, ai biết được mọi chuyện sẽ đáng sợ đến cỡ nào?

Triệu Thư Ngôn cũng không rõ ràng.

Ở trước mặt người khác, cậu phủ nhận Phó Hiểu Xuân là đồng tính luyến ái, mà bản thân cũng vì sự yếu đuối này mà cảm thấy bi ai. Nhưng hiện tại, người ta còn chưa có cách nào đón nhận bọn họ, bản thân lấy đâu can đảm để chống lại cả xã hội này?

Cậu thở dài: “…Thôi Ninh Nhạc, cậu sợ cái gì chứ?” Đem người kia kéo lại gần, mỉm cười hôn một cái, “Lão tử quyết định làm đồng tính luyến ái thì sao nào, yêu đương vụng trộm trái lại rất ư kích thích nha. Huống chi, người kia không phải từng nói rằng, cũng chỉ có cậu mới đủ khả năng làm bạn cả đời với tôi. Ông đây cũng không tính cô đơn hiu quạnh lúc về già nha.”

Thôi Ninh Nhạc đang muốn đẩy đối phương ra, nhưng người kia lại túm được hắn, cho nên thời điểm nước mắt trào ra, đều không kịp lau đi, mà gương mặt trước mắt cũng ướt nước hệt như vậy.

Triệu Thư Ngôn cười giống như một đứa trẻ, “Nè, được lắm, hai chúng ta đều khóc cả, coi như hòa nhau rồi.”

Thôi Ninh Nhạc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.Chợt cảm thấy, người trước mặt hắn, cho dù có kiêu ngạo cũng không sao cả.

Nghĩ như thế, nước mắt cứ tự nhiên tuôn ra càng nhiều hơn.

Triệu Thư Ngôn luống cuống tay chân, lau giúp hắn, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể coi đối phương như trẻ nhỏ mà ôm vào lòng, vỗ về. Hai người cứ như vậy mà ngủ mất.

Sinh nhật ngày đó của Triệu Thư Ngôn, Phó Hiểu dốc hết của cải mua tặng sư phụ mình một ổ bánh gato.

Thỏ con vô cùng cao hứng mang theo ổ bánh gato lớn, cùng Trần Lăng đã phục trang kỹ càng, đúng hẹn xuất hiện trước phòng Triệu Thư Ngôn.

Nhìn chằm chằm ổ bánh sinh nhật tinh xảo, Triệu Thư Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười: “Trên đường đến đây có bị người khác bắt gặp không đó?”

Thỏ con chớp chớp mắt, như thể muốn hỏi, “Sao không?”

Triệu Thư Ngôn tằng hắng một tiếng.

Cửa phòng bất ngờ vang lên mấy tiếng gõ, cậu còn chưa kịp ngăn lại thì Thỏ con đang đứng gần đó đã chủ động đi tới mở cửa. Một đám con trai nửa quỳ gối trên nền gạch, vái lấy vái để vị nào đó trong phòng: “Chúc Nữ vương điện hạ sinh nhật vui vẻ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Cảnh tưởng quá mức hoành tráng này khiến Trần Lăng có chút sửng sốt.

Cầm đầu Lưu Đông ngẩng lên, cười cười nịnh nọt: “Hôm nay vốn là ngày sinh của điện hạ, là đại hỷ của quốc gia, cớ gì điện hạ lại giữ bí mật?”

“…Nào có đâu?” Triệu Thư Ngôn chắn trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, hỏi vặc lại.

Lưu Đông bất ngờ: “Còn không có?”

“Mục đích mấy người là gì?”Vờ với chả vịt.

Biểu tình Lưu Đông hơi cứng lại, sau đó lại giống như trong nhà có tang mà khóc rống, vái lấy vái để, to giọng nói: “Không hổ là điện hạ mà! Không để tụi này nói ra miệng đã đoán được mọi sự! Điện hạ a a! Tụi này sẽ là tùy tùng của ngài cả đời nha!”

“Sau đó?”Triệu Thư Ngôn khẽ nhếch môi thành một cái cười, đối với việc được người ta vái lạy này, đã thành một thói quen.

Lưu Đông hai vai cứng ngắc, không biết xấu hổ lại to mồm nói tiếp: “Nhân dịp hôm nay là ngày đáng ăn mừng, mong điện hạ ban cho một ít bánh sinh nhật…”

Cửa phòng trong nháy mặt “bang” một tiếng đóng sầm. Lưu Đông đang chuẩn bị gào khóc tiếp, cửa lại bất ngờ mở ra, mấy thứ gì đó từ trong bay ra – dính chút bơ, quả nhiên là vỏ hộp đựng bánh sinh nhật

Trần Lăng nhìn đám con trai mặt dầy xin ăn bánh, lại nghe thấy tiếng gào khóc bên ngoài, nghi hoặc hỏi: “Muốn ăn thì cứ chạy đi mua là được, làm gì phải tốn sức như vậy?”

Phó Hiểu Xuân vốn đang cười ngả nghiêng, dựa vào bên vai y, thay vị điện hạ nào đó giải thích: “Em đặt loại bánh này, một ngày chỉ nhận đúng mười đơn đặt hàng, vô cùng quý đó, bình thường sao có dịp ăn đến, ai mà không muốn được một miếng?”

“Cậu đừng thể hiện tình cảm mãnh liệt với tôi như thế, Trần Lăng mà ghen thì biết làm sao đây?”Triệu Thư Ngôn liếc cả hai một cái.Cũng tốt, thoạt nhìn không có hành động nào quá mức ái muôi, nhưng tốt xấu gì so với dạo trước cũng thân mật hơn nhiều.

Chỉ là, chẳng lẽ bọn họ còn giữ lại một phần khoảng cách sao?

Trần Lăng cười khẽ: “Cậu đừng tự mình đa tình, cẩn thận Thôi Ninh Nhạc lại ghen.”

Triệu Thư Ngôn sửng sốt, nghĩ đến đối phương đã đoán được chuyện giữa mình và Thôi Ninh Nhạc, nhưng bề ngoài lại vờ như chỉ là câu nói đùa thông thường, vì thế lập tức móc vì rút ra hai tờ một trăm tệ, đưa cho Phó Hiểu Xuân: “Mua giúp tôi ba chai rượu vang nào.”

“Hử?Này không phải đã có bia sao?”

“Đừng dông dài nữa, nhanh lên, để Ninh Nhạc về lại chậm mất.” Một cước đem người đá khỏi phòng, Triệu Thư Ngôn sau khi khép kỹ cánh cửa, liền hướng Trần Lăng hỏi một câu: “Có thuốc không?”

Một câu hỏi đơn thuần lại khiến Trần Lăng trố mắt nhìn: “Có, bất quá là mùi bạc hà.”

“Vừa hay.” Triệu Thư Ngôn nhận lấy điếu thuốc, chợt nhếch môi cười: “Là vì Hiểu Xuân, cho nên mới đổi khẩu vị hử?”

Trần Lăng hơi đỏ mặt: “Vậy thì thế nào. Tôi cùng cậu ấy hẹn hò, cậu không phải biết từ sớm rồi sao?”

“Nhưng tôi lại không hiểu anh vì sao lại thay đổi suy nghĩ.0 và 0.5 vốn không hạp nhau, này không phải anh từng nói sao?”Sau khi hiểu được ý nghĩa của mấy từ này, thời điểm đem ra sử dụng mới thấy rõ được nó hình tượng như thế nào.

“Không rõ nữa. Tôi cùng cậu ấy… Tựa như không cách nào phá bỏ được ranh giới kia.” Bật vài cái, lại không cách nào tự châm cháy điếu thuốc trên tay. Cuối cùng, Triệu Thư Ngôn đành giành lấy bật lửa, châm thuốc cho cả hai.

“Chỉ là, vì muốn thử yêu một người, hoặc chăng được yêu, tìm cách hợp thành một cặp.Anh cho rằng tôi sẽ khen thưởng cho cái tổ hợp của hai người sao?”

“…Tôi vốn không định xác định quan hệ giữa cả hai trước khi nói chuyện với cậu.” Trần Lăng cười khổ.

Đáy mắt Triệu Thư Ngôn trong suốt, như thể tất cả mọi sự đều không qua mặt được cậu, tạo cho người đối diện cảm giác muốn lùi bước, bị đánh đến phải hiện nguyên hình.Cho nên, Trần Lăng có chút sợ hãi, sợ rằng bị cậu nhìn được kết cục của đoạn tình cảm không đủ chân thành của hai người họ.

Rõ ràng, biết chắc cả hai không quá hợp nhau, lại cứ cố chấp muốn cùng một chỗ, cho nên, bọn họ đều sợ phải nghĩ đến kết cục của chính mình. Kết quả, yêu đương cũng không thoải mái giống cả hai mong đợi, vừa luôn cẩn thận từng li từng tí, lại quật cường không muốn thừa nhận thất bại.

Triệu Thư Ngôn rít vào một hơi thuốc bạc hà thật sâu, không buồn nhìn đến đối phương, mà chỉ đặt chú ý vào ổ bánh sinh nhật tinh xảo nào đó. “Dù gì cũng không cảm giác chán ghét, lại sợ cô đơn, vậy cứ thử xem sao? Bất quá, chúc phúc cho tình cảm của hai người chỉ sợ là lãng phí.”

Phó Hiểu Xuân nghiêm túc cùng cố gắng, mà Trần Lăng cứng rắn tựa như giấy bìa các-tông, kỳ thật hai người cũng có không ít điểm chung. Nếu chỉ dựa vào duyên phận mà chờ đợi một nửa của mình, thì chẳng biết phải đợi đến khi nào mới xuất hiện cái thứ gọi là định mệnh kia? Không bằng, trước mắt, những gì có thể nắm bắt, tự mình nên giữ thật chặt.Ít nhất sau này lỡ có đánh mất, cũng không phải quá hối hận.

Trần Lăng đột nhiên phá lên cười.“Cậu thế mà dám lên mặt dạy tôi, cậu đối với chuyện yêu đương, so với tôi, chỉ đáng nít ranh. Cố tình lựa thời điểm không có ai, cùng tôi nói chuyện, rõ ràng là đang thay đồ đệ mình ra mặt.”

“…Ai bảo tôi chưa từng yêu đương?” Đối phương nhíu mày.

“Cậu đã từng?” Người kia kinh ngạc.

“Hừ, ông đây hiện tại cũng đang hẹn hò đó.Mặc kệ, nói thế nào, cũng không cho anh khi dễ đồ đệ của tôi.Đây dù gì cũng là mối tình đầu của Phó Hiểu Xuân, các người đều phải cố gắng hết sức.Cho nên, nếu mối tình đầu của cậu ta thất bại, tôi liền xử anh.”Nói xong, Triệu Thư Ngôn đem đầu lọc thuốc còn lại ném vào bồn cầu, xả nước trôi đi không còn chút dấu tích.

Trần Lăng kinh hãi hơn nửa ngày mới tìm lại được thanh âm, thậm chí bỏ qua cả phần răn đe bất hợp lý trong câu nói của đối phương. “Cậu, cậu hẹn hò với ai?”

Thiếu niên xinh đẹp cười như hoa nở: “Thôi Ninh Nhạc. Như thế nào? Đối tượng quá xứng đôi đi?”

Lời này nói ra, tựa như quả bom nổ tung dưới làn nước, đem Trần Lăng oanh tạc mãi đến khi Phó Hiểu Xuân quay về cũng chưa lấy lại được phản ứng.

“Cậu nói đùa đi?”Trần Lăng đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó xem.

Phó Hiểu Xuân hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong câu hỏi của đối phương. Mà Triệu Thư Ngôn lại nhìn thẳng vào mắt Trần Lăng, vô cùng thẳng thắn, gật đầu thừa nhận: “Một chữ cũng không phải đùa.”

“Cậu cùng với cậu ta… Hai người đều không phải thẳng nam sao? Vì cái gì lại muốn ở chung? Con đường này một chút cũng không dễ đi! Hai người nhanh quay đầu cho tôi! Triệu Thư Ngôn, tôi nói cho cậu, đồng tính luyến ái không phải trò chơi. Làm đồng tính luyến ái không phải chuyện vẻ vang gì!”Thanh âm Trần Lăng càng lúc càng lớn.

Phó Hiểu Xuân giống như đã hiểu ra, khiếp sợ nhìn về phía Triệu Thư Ngôn.

“Tôi không phải đồng tính luyến ái.Thôi Ninh Nhạc cũng không phải. Chỉ là, người kia thích Triệu Thư Ngôn, mà tôi lại thích Thôi Ninh Nhạc, chỉ như vậy thôi, không có suy nghĩ gì khác. Nếu không có sự xuất hiện của đối phương, chúng tôi sẽ giống như lúc trước, tên kia sẽ lại tiếp tục thích con gái, mà tôi cũng vẫn sẽ trạch mãi trong nhà. Chẳng qua, tôi vừa biết ra, có hắn thì mỗi ngày đều sẽ vui vẻ như thế này đây.” So với bầu không khí lắng đọng phía bên kia, Triệu Thư Ngôn cười vô cùng ôn hòa.

Chia sẻ chuyện vui của mình với người khác, cũng là cách để họ cả thấy hạnh phúc hơn.

“Cậu…” Trần Lăng không biết diễn tả cảm xúc rối loạn trong lòng thế nào. Chính mình lại có thêm anh em cùng chí hướng, nhưng y thật sự không hy vọng kéo theo những cậu trai này xuống nước như mình.

Bản thân từng nghĩ muốn giữ lấy Triệu Thư Ngôn, nhưng thời điểm cánh tay vươn ra lại không nỡ chạm vào cậu, đành phải thu về. Không nghĩ tới, cuối cùng lại bị kẻ khác nẫng đi.Làm sao chẳng thể không lo lắng cùng đố kỵ?

Y nhìn lại thiếu niên bên cạnh mình. Phó Hiểu Xuân đối với Triệu Thư Ngôn cũng là thái độ vi diệu nói không nên lời.

“Sư phụ, người cuối cùng cũng… cùng Ninh Nhạc chung một chỗ sao?”Phó Hiểu Xuân hỏi.

“Thông minh đó.Tôi cuối cùng cũng đồng ý rồi.”Triệu Thư Ngôn vẫn mỉm cười như thế.

Phó Hiểu Xuân ngây ngẩn hồi lâu, chỉ cảm giác hốc mắt như nóng lên.Cậu chàng không biết chính mình nên cao hứng, hay là khổ sở mới đúng. Nhưng chính mình biết giờ phút này không nên làm khó Triệu Thư Ngôn nữa, vì thế thời điểm cậu ta ngước mắt lên, trên mặt đã là nụ cười tỏa sáng.

Cho nên, ba người đều mang lấy tâm sự riêng, cùng nâng chén, cố sức uống cho say mèm.

Vì vậy, thời điểm Thôi Ninh Nhạc về đến phòng, lập tức bắt gặp gương mặt xinh đẹp ửng hồng vì rượu, cả người ngả nghiêng dựa bên giường, nơi đầu ngón tay còn hơi dính dấp chút bơ bánh ngọt, đang cố từ chối ly rượu Trần Lăng đưa sang.

Phó Hiểu Xuân từ sớm đã bị rượu đánh gục, nỗ lực mở to mắt, miễn cưỡng bày ra nụ cười tiếp đón Kỵ sĩ đại nhân.

Trên bàn có rượu vang, lại thêm bia. Uống chung với nhau, không say mới lạ. Thôi Ninh Nhạc hơi nhíu mày, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Thư Ngôn, quơ quơ bàn tay trước mặt đối phương: “Đây là bao nhiêu?”

“Một. Chỉ một thôi, Thôi Ninh Nhạc.”Coi bộ vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng đầu lưỡi đã mất hết khống chế.Triệu Thư Ngôn nhìn người đối diện cười, ánh mắt cong cong, xinh đẹp đến khó nhịn.

“Khi nào mới nhìn được dáng vẻ thật sự say của cậu hử?” Thôi Ninh Nhạc bĩu môi, một phen hao hết sức lực khiêng lên con ma men, bỏ lên giường. Vừa định thả người xuống, tên kia lại vươn tay kéo lại, đem hắn giữ thật chặt.

“Đừng đi… Này…” Miệng nồng nặc mùi rượu, Thôi Ninh Nhạc không chút thương tiếc đem gối chụp xuống người nào đó.“Cậu là đồ chồn hôi à?Khó ngửi chết được.”

“Là chồn hôi, vẫn có thể ăn thịt rắn…” Chật vật điều khiển đầu lưỡi mình, Triệu Thư Ngôn phun ra một câu, “Cậu, có thể để tôi…ăn sao?”

Bả vai Thôi Ninh Nhạc cứng đờ, theo bản năng đem ánh mắt phức tạp quay nhìn hai vị nào đó đang ngả nghiêng bên chân giường. “…Bọn họ biết hết rồi sao?” Thời điểm hỏi ra câu này, thanh âm vô cùng nhẹ, tựa hồ như sợ chạm phải thứ gì đó.

Rõ ràng, việc come out đối với hai người kia là vấn đề cực kỳ đơn giản. Nhưng chuyện này vẫn giống như bước khởi đầu để đi lên con đường chiến đấu dài lâu. Một khi nói ra, bí mật vốn là của riêng hai người, sẽ bị kẻ khác đem ra bàn luận, chẳng thể không bị phán xét.

“Hự, ha ha…” Không nghĩ đến, Triệu Thư Ngôn thế mà vô tâm vô phế cuộn người cười rũ rượi.

Thôi Ninh Nhạc liền cho đối phương một đá.

“Hai người thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng?” Trần Lăng nhìn chằm chằm Thôi Ninh Nhạc. Lần đầu tiên, nơi đôi con ngươi ấy bắn ra tia nhìn lãnh liệt*(*lạnh lùng mà quyết liệt)như vậy.

“Có gì mà phải chuẩn bị kỹ,” Thôi Ninh Nhạc chụp lấy móng vuốt của tên nào đó, dùng áo gối lau sạch bơ trên mặt cậu, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, “Thích con trai cũng chỉ có mình cậu ta, còn phải chuẩn bị gì chứ? Thật tình, lão tử không có hứng thú với mông con trai.”

Người trên giường cùng lúc ngồi bật dậy: “Câu này nói rất hay! Này, Thôi Ninh Nhạc, là cậu nói đó nha!”Thời khắc mấu chốt như vậy, mồm miệng liền linh hoạt trở lại.

“Tôi nói gì chứ? Tôi là đối với mông mấy thằng con trai khác không có hứng thú mà thôi.” Hắn nhướn mày, đập tan vọng tưởng của người nào đó, “Thứ khác này, cậu cho rằng sẽ bao gồm cả cậu sao?”

“…Trần Lăng, có cái gì mang vào để bảo vệ trinh tiết đàn ông con trai không?” Lô hoa kê quay đầu xin giúp đỡ.

“Không có, nhưng cậu có thể đặt một cái quần lót có ổ khóa, nghe nói đây là món đồ chơi tình thú được ưa chuộng dạo gần đây đó Không có chìa khóa liền không thể cởi ra được.”Trần Lăng bình thản hiến kế.

“Quà sinh nhật của tôi, quyết định, là cái này đi!”Cồn hẳn là còn làm người nào đó mơ màng.

“Sư phụ, thỉnh người giữ chút cốt khí!” Phó Hiểu Xuân thật sự không thể chịu được hình tượng vĩ đại của người nào đó sẽ bị quần lót tình thú đập tan tành không còn một mảnh.

“Thực đáng tiếc, sự thật là sư phụ cậu đừng nghĩ đến chuyện bắt bẻ tôi.” Thôi Ninh Nhạc cười lạnh, “Bản thân tên kia đã rất rõ ràng điểm này, đúng hay không?”

“Ừm… Có chút say rồi.” Vừa rồi còn thẳng lưng muốn cùng đối phương tranh luận, vậy mà lúc này người nào đó lại nhanh chóng ngã ngửa xuống giường.

Trần Lăng nhìn thật sâu vào mắt Thôi Ninh Nhạc, bất ngờ mở miệng: “Lần đầu tiên phải chú ý bôi trơn, dầu thoa cho trẻ nhỏ cũng được, hoặc Vaseline, gấp gáp chỉ khiến cả hai khó chịu.”

“Cái gì mà khó chịu! Cái gì mà bôi trơn! Trần Lăng kia, lão tử rủ anh qua đây không phải để anh nói mấy thứ này!”Người nào đó vừa nãy còn than ‘say’ lại vội vàng bật người dậy, hướng đối phương rống to.

“Vậy cậu muốn tôi nói cái gì?”Trần Lăng cười nhạt. Gia hỏa kia giương nanh múa vuốt, quả nhiên bản thân không cách nào chạm tới. Bất giác có chút mất mát, nhưng cuối cùng vẫn là niềm vui hòa nhạt đi?

“Nhận mình say, sau đó anh có thể cút về.” Triệu Thư Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

Thôi Ninh Nhạc vẫn không hề lên tiếng, chỉ là nơi đáy mắt chậm rãi đong đầy tiếu ý.

“Được rồi, tôi say, tụi này phải về đây. Hiểu Xuân, hai ta đi thôi.Ngày mai, tôi mua hai lọ bôi trơn đến, coi như quà sinh nhật cũng hợp lắm.Tạm biệt, Thư Ngôn, Ninh Nhạc.” Này hắn là ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’, Trần Lăng ác liệt bắt nhịp xu thế.

Phó Hiểu Xuân đổ nghiêng đổ ngửa, tựa vào Trần Lăng, chậm rãi rời khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở, vẻ mặt như thể vẫn không chấp nhận được: “Sư phụ, người nhất định phải Châu về Hợp phố*…”(*còn nguyên vẹn lành lặn)

“Cút lẹ cho tôi!”

Tiếp theo, chính là yên lặng bao trùm.

Gần như chỉ còn lại tiếng hít thở, cùng nhịp đập nơi trái tim.

Đáng chết, kế hoạch đã lên chi tiết, đều bị đám người ô hợp kia liên thủ làm rối loạn.

Triệu Thư Ngôn suy tư, tại thời khắc xấu hổ này, không có cách nào hay hơn so với việc ngủ để tránh chạm mặt đối phương, vì thế, cậu quyết tâm xoay người chuẩn bị nhắm mắt.Đúng lúc này, bờ vai bị đối phương đè lại, không để cậu nằm trở lại giường.

“Sinh nhật vui vẻ, Thư Ngôn.” Thanh âm mang theo ý cười vang lên đằng sau lưng. Lại không có chút ngữ điệu cười nhạo nào như trong tưởng tượng.

Cặp mắt Triệu Thư Ngôn trong tức khắc ửng đỏ.

“Thanh âm cậu như vậy thật giống với bà tôi.”Cậu cười nhẹ.Cảm giác có chút luẩn quẩn khi mọi thứ diễn ra quá mức tự nhiên, sau lại bất giác xúc động mà bản thân thì không muốn để lộ ra yếu đối.

Thôi Ninh Nhạc tuy bị so sánh với người già cũng không hề tức giận. Từ trong ba lô, hắn lấy ra một món quà được gói cẩn thận, đưa cho người đối diện: “Chocolate cho cậu. Mất của tôi cả một ngày đó.”

“…Thôi Ninh Nhạc.” Đối phương nhận lấy chocolate, nhẹ giọng đáp.

“Hử?”

“Lão tử thực thích cậu.”

“…Tôi cũng vậy.” Hắn khó được thời điểm thành khẩn đáp lại như vậy.

“Nếu lúc trước là cậu thích tôi, cậu cũng không để tôi thoát.Mà hiện tại, tôi đã thích cậu, có thể cùng cậu trở thành đồng tính luyến ái, cho nên cậu càng không thể lùi bước. Nếu cậu sợ, vậy liền kéo theo tôi xuống nước đi, cho dù có rơi vào cảnh giới gì đó, tôi cũng không sợ nữa. Trừ khi, cậu thật sự không thích tôi, bằng không đừng dễ dàng lùi bước, được chứ?”

Chỉ cần đừng trốn tránh, hay chùn bước.Cậu thầm nghĩ dù cho thảm cỡ nào, bức tường chống này cũng không đổ được.Mà chỉ cần nó không đổ, cho dù có chịu đã kích dạng gì cũng không phải sợ.

“…Tôi cũng không tính trốn tránh.” Hắn nâng tay, giơ ra ngón út.

“Trò này thật ngây thơ.” Triệu Thư Ngôn cười đến sáng lạn, rồi cũng chìa ra ngón út của mình, móc vào.

Đầu ngón tay chạm nhau, đầu người nào đó chậm rãi vươn đến gần, cuối cùng miệng cũng ghé sát lại.

Nụ hôn bắt đầu vô cùng nhẹ nhàng, tựa như đang dò xét lẫn nhau, rồi dần dần độ ấm mỗi lúc mỗi tăng. Cả hai cùng vươn đầu lưỡi, bắt đầu đẩy đi cái không khí bình tĩnh quá mức sát phong cảnh, từ từ hóa thành kịch liệt, triền miên, lại ẩn ẩn mang theo chút gì đó không quá rõ ràng…

Tay Triệu Thư Ngôn đặt nơi eo Thôi Ninh Nhạc, trong vô thức luồn qua lớp áo quần, khiến người nào đó đang chuyên chú hôn môi phải sửng sốt, mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương.

Mà người kia cũng đỏ mặt, đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn động tay động chân.

Thôi Ninh Nhạc hướng người về phía trước, không chút do dự mà quyết tâm:

Nếu còn buông tha cho cậu, tôi nhất định là tên ngốc đáng chết.

Kỵ sĩ đại nhân thân kinh bách chiến, kỹ xảo cũng đầy một thân.

Mà Nữ vương điện hạ mới lần đầu nếm thử trái cấm, lại giống như dạo trước ‘vú cả lấp miệng em’.

Vì thế, sau một hồi kinh tâm động phách, mồ hôi ướt đẫm, chiến tranh trên giường cứ thế bùng nổ.

Ván giường kẽo kà kẽo kẹt giống như tùy thời có thể rớt ra vài cái đinh ốc, trên làn da trắng nõn nhẵn nhụi rịn một tầng mồ hôi mỏng, thông qua sự đụng chạm nơi dạ thịt có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ dâng cao của đối phương, nhiệt nóng như muốn đốt nhẵn lý trí.

… Nói như vậy, những vị đang bát quái đã đủ hài lòng chưa?

Mà Kỵ sĩ đại nhân thì vô cùng thỏa mãn, chuyện giường chiếu, nếu để người ngoài biết, sao có thể gọi là hoan ái trên giường được?

Nữ vương điện hạ cũng thực vừa lòng, cậu chỉ mong đối phương đừng để lộ bất cứ điều gì, bao gồm những việc đã xảy ra trong tối hôm đó.

Cũng chẵng rõ là Sherlock Holmes hay Conan đã từng tuyên bố hùng hồn, bí mật có ngày cũng được bật mí thôi.

Sọt rác đầy ụ khăn giấy.Trên người Thôi Ninh Nhạc lốm đốm vết bầm tím, cần cổ Triệu Thư Ngôn cũng có vết hồng hồng.Tuy vậy, cả hai vẫn như thường ngày bày ra bộ dáng tiêu sái, cảm giác mỹ mãn mà kết thúc trận chiến.

Thôi Ninh Nhạc biết rõ áo mưa có liên hệ mật thiết tới hạnh phúc cùng vấn đề quan hệ, nhưng hiện tại, vì đêm mưa này mà chưa kịp chuẩn bị, cho nên ngay tại thời điểm mấu chốt, hắn lên tiếng ngừng lại cơn kích tình của cả hai. Đương nhiên, cũng không thể không tính đến nhân tố hai người vì tranh giành quyền làm chủ mà đấu tranh vô cùng gay gắt.

Việc gây cho đối phương không ít thương tích cũng chẳng phải chuyện kinh ngạc gì, dù sau này cũng là lần đầu tiên của cả hai, cứ như thế thẳng thắn đối diện.Sau khi xong việc, hai người vờ như không bắt quả tang khuôn mặt đã đỏ như ‘mông khỉ’ của đối phương, cứ thế ôm nhau ngủ.

Tựa hồ, hết thảy đều là hạnh phúc mỹ mãn.

Giá mà bạn có thể bắt gặp cảnh Nữ vương điện hạ ngạo mạn đè trên người Kỵ sĩ, yêu cầu hắn vì chính mình mà dâng hiến toàn bộ, hay cái cười lạnh của Kỵ sĩ đại nhân cường thế bày ra bộ dáng phạm thượng, trong tâm nhất định vững tin rằng bọn họ có thể vượt mọi gian khổ để viết nên cái kết mỹ mãn.

Nhiều lời tới lui cũng vô dụng, tóm lại, hai người bọn họ đều không sợ thử thách, sau khi kết thúc chiến tranh thế giới liền lăn ra ngủ khì.

Ngày hôm sau, Triệu Thư Ngôn ngủ thẳng đến mặt trời đã lên cao mới chịu rời giường, trước mắt là bữa sáng nóng hổi.

“Sau khi uống rượu, dạ dày sẽ rất khó chịu.”Thôi Ninh Nhạc giải thích.

Triệu Thư Ngôn nhìn hắn, cười rộ lên: “Tối hôm qua đã quên nói với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?”Đang dọn dẹp chiếc giường bị cả hai quậy cho thê thảm, Thôi Ninh Nhạc không buồn ngẩng đầu.

“Vất vả cho cậu.”Bởi vì ám chiến, chính mình lại quên mất phải nói ra câu quan trọng nhất, nhưng dù vậy, hiện tại nói ra vẫn còn kịp.

Thôi Ninh Nhạc tạm dừng động tác, quay đầu trừng người nào đó: “Vất vả cái gì chứ?”

“Vất vả chính là vất vả thôi, cậu nếu không thích nghe, tôi càng muốn nói.”

“…Sinh nhật cậu, nói mấy cái này làm gì? Đâu liên quan gì tới tôi hử?”

“Này là đáp lễ đó, cậu có muốn hay không nha.”

“…Tôi rốt cuộc vất vả cái gì mới được?”

“Có can đảm thích thôi, cậu hẳn ăn không ít khổ. Tôi đây liền vất vả để cậu không vất vả nữa nhá.”Người nào đó đắc ý cười, ánh mắt cong cong, tựa như hai mảnh trăng xinh đẹp.

Thôi Ninh Nhạc thật muốn đem tên Lô hoa kê cao ngạo lại thông minh kia bóp chết tại chỗ. Nếu thời điểm hắn bắt đầu thích cậu, người kia cũng tỏ ra thông minh như vậy thì tốt rồi, như vậy liền tiết kiệm cho hắn không biết bao nhiêu phiền toái.

“Thôi Ninh Nhạc, cậu lại đỏ mặt rồi.” Triệu Thư Ngôn cười đến thực vui vẻ.

Tấm chăn dơ lập tức bay thẳng về phía Nữ vương thông minh lại trì độn chết tiệt nào đó.

Yêu cậu thực sự vất vả.

Thật sự yêu cậu, mới vì cậu làm thật nhiều thứ, mà đối phương cũng trao lại cho hắn thứ tình cảm bản thân chưa từng trải nghiệm, thật nhiều thật nhiều những điều chưa từng biết đến, cho nên con tim mới yêu đến vậy.

Hắn mới không cần cái tên chết giẫm kia săn sóc.

Chẳng lẽ hai người bọn họ không phải ngang hàng sao?

Triệu Thư Ngôn, cậu không khỏi quá coi thường bản thân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.