Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Chương 4: Chương 4




Tửu lượng Triệu Thư Ngôn trước giờ vẫn khá tốt, chỉ là rượu cocktail thời cấp ba mới thử qua một chút, cho nên vừa có ba ly cậu liền nhịn không được, phải đứng lên muốn vào toilet xả nước.

Quầy bar và toilet không ở cùng một hướng, vòng tới vòng lui tìm kiếm hồi lâu, mới lần ra được nó trong một góc hẻo lánh. Hất mạnh nước lên mặt, cảm giác mát lạnh cuối cùng cũng đè ép được cơn say xuống phần nào. Ngẩng lên khuôn mặt ướt sũng, Triệu Thư Ngôn nhìn người trong kính, nhưng liền lập tức cụp mắt xuống, không có ý định ngắm kỹ hơn.

Buồng vệ sinh bên cạnh truyền đến tiếng mắng: “Anh đi chết đi!” Sau đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi, còn có phần nghẹn ngào uất ức.

Cậu nhịn không được phải quay đầu nhìn lại căn buồng bên cạnh. Toilet không lớn cho lắm, nhưng rất sạch sẽ sáng bóng, từng gian từng gian giống như một căn phòng nhỏ.

Người trong kia xem có vẻ bị đè nén tiếng khóc, giọng nghèn nghẹn, nhưng đã sắp nức nở thành tiếng.

Nếu bình thường, cậu đã sớm rời khỏi đây, nhưng hiện tại, tựa như bởi vì tác dụng của rượu, Triệu Thư Ngôn lại men theo âm thanh kia, tiến lại gần căn buồng vệ sinh nọ.

Cửa căn buồng cũng không khóa kĩ. Nương theo cánh cửa khép hờ, Triệu Thư Ngôn bắt gặp một đầu người tóc đỏ đã say.

Áo sơ mi trắng, quần bó sát người.

Người nọ gục đầu trên bồn cậu, một tay bụm mặt, tay kia vô lực thả xụi lơ, trong tay là chiếc di động.

Triệu Thư Ngôn chớp mắt mấy cái, lại muốn lén giúp đối phương khép cửa, nhưng không cẩn thận thế nào lại khiến cửa càng mở rộng hơn.

Người nọ thình lình ngước đầu, lộ ra gương mặt nhẵn nhụi lại mang chút mạnh mẽ, biểu tình rất hung ác: “Cút ngay!” Trong giọng nói rõ ràng còn mang theo giọng mũi.

Bị người khác hét vào mặt như vậy, Triệu Thư Ngôn ngược lại càng không tính rời đi. Cậu cười hì hì ngồi xổm xuống bên cạnh đối phương, có chút hả hê khi bắt gặp bộ dạng người ta gặp nạn: “Có khóc cũng đừng khóc ở trong này nha, anh khóc trong này đến mê man luôn, khóc nhiều như vậy lúc đứng lên sẽ bị chóng mặt đó. Hơn nữa, trong này mùi không tốt cho lắm.”

“Cút.” Người kia rít ra một chữ qua kẽ răng.

Triệu Thư Ngôn cũng chỉ cười, không hề động đậy. Người này thoạt nhìn có vẻ lớn hơn cậu tầm hai ba tuổi gì đó, bình thường hẳn bộ dạng cũng cao ngạo lắm. Nhưng hiện tại khóc thành như vậy, xem chừng cũng là một kẻ bướng bỉnh quyết không chịu buông tay với tình yêu khổ đau.

Đối phương tức giận đứng lên, định túm lấy Triệu Thư Ngôn mà tẩn cho một trận, nhưng bị cậu tránh đi được.

“Tôi là tốt bụng an ủi anh mà thôi.” Cậu chỉ thủ thế, không hề có ý định đánh trả lại.

Người kia cười lạnh: “An ủi? Cậu tính an ủi tôi thế nào?”

Triệu Thư Ngôn sửng sốt, bỗng nhiên nhớ ra, ở những chỗ như thế này tốt nhất đừng nên nói mấy lời kia. Sắc mặt hơi đỏ lên, ho khan một tiếng, đành sửa lại: “Tôi chỉ là muốn nhắc cho anh biết. Vốn giống như các anh sẽ không dễ dàng, làm sao sống cho thoải mái là tốt rồi.” Hai chữ ‘các anh’ kia là chỉ chung bọn họ. Đối với loại tính hướng này thường không được người thường chấp nhận. Nếu ngay cả bản thân cũng không tự thương lấy mình, còn ai sẽ đối xử tốt với mình đây?

“Liên quan cái rắm gì đến mày.” Người kia không có cách nào đánh được cậu, mắng một câu rồi xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Ai ngờ tay bị cậu túm lại.

“Coi như tôi xen vào chuyện của người khác đi,” Triệu Thư Ngôn cẩn thận quan sát đối phương, không có chút ý cợt nhã, lại nói tiếp, “Sau này đừng trốn trong WC khóc, nếu không nhịn được thì về nhà mà khóc, nhưng tuyệt đối đừng để cho người ngoài nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình. Như vậy coi như thất bại, anh là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.”

Người kia gạt tay cậu ra, tính ném thêm mấy câu chửi rủa nhưng xem bộ không xong, đành dùng hai hốc mắt đã đỏ hồng mà trừng Triệu Thư Ngôn: “Cậu muốn thế nào? Tôi không có hứng thú với cậu!” Tuy rằng bộ dạng tên nhóc này cũng khá được, nhưng hiện tại anh ta thật sự không có tâm tình…

“Hả?” Triệu Thư Ngôn hơi hơi méo miệng, không nghĩ tới đối phương sẽ đáp trả như vậy.

Người kia thấy cậu phản ứng thế này, biết là bản thân tự mình đa tình, không khỏi đỏ mặt: “Nếu không có chuyện gì thì đừng quản tôi! Buông tay ra!”

Triệu Thư Ngôn cười gượng. Chính cậu mạc danh kỳ diệu kéo tay người ta, lại chẳng biết an ủi thế nào, quả nhiên là do tác hại của việc uống rượu mà ra đây. “Cái kia… Kỳ thực, anh trông rất đẹp, muốn tìm một đối tượng mới cũng không khó, đừng khóc. Tên kia nhất định không đáng để anh khóc.” Từ trước tới nay bản thân cậu còn chưa từng an ủi con gái, chứ nói gì đến đàn ông. Triệu Thư Ngôn bất giác nghĩ, lúc này bản thân mới hiểu ra tiểu tử Thôi Ninh Nhạc kia lợi hại biết bao nhiêu.

Có lẽ do thái độ thành khẩn của Triệu Thư Ngôn, hoặc chăng là khuôn mặt của cậu, người kia quay đầu nhìn nhìn, cũng không tỏ vẻ tức giận nữa, chỉ thản nhiên nói một câu: “Những lời này từ miệng cậu nói ra, nghe rất giả dối.”

Triệu Thư Ngôn đắc ý cười: “Được mỹ nhân khen ngợi, không phải tôi đây nên cảm thấy cao hứng hơn nữa sao?” Nói tên này tự kỷ quả không sai.

Lần đầu tiên bắt gặp loại người xinh đẹp lại tự kỷ cấp độ cao nhưng không chút khiến kẻ khác chán ghét, người thanh niên nọ đành bất đắc dĩ nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch cao. “Cậu tên gì?”

“Tôi không định quen bạn đâu.” Triệu Thư Ngôn vô tội chớp chớp mắt.

“Ai thèm quen cậu!” Thanh niên kia vừa cười vừa mắng.

“Triệu Thư Ngôn.” Cậu bất ngờ quay đầu, chỉ vào bóng người trong gương: “Cái người bộ dạng vô cùng xinh đẹp kia tên là Triệu Thư Ngôn.”

Người thanh niên kia đã thôi không khóc mà cười rộ lên, cũng chẳng buồn xua đuổi Triệu Thư Ngôn nữa, ngược lại còn hùa theo cậu, chỉ vào cái bóng trong gương, nói: “Anh chàng siêu cấp đẹp trai kia tên gọi Trần Lăng.”

Triệu Thư Ngôn lại nhướn mày: “Đây là lần đầu, chỉ sợ cũng là lần duy nhất nghe được có người dám tự nhận mình đẹp trai hơn Triệu Thư Ngôn tôi đây đấy.”

Trần Lăng nói không nên lời, cái tên nhóc này, tự kỷ đến độ người khác chẳng kịp đỡ.

Triệu Thư Ngôn cúi người nhặt lên chiếc di động còn trên mặt đất, chùi chùi vài cái rồi đưa trả cho đối phương, sau đó từ túi quần móc ra một bọc khăn giấy, ném cho người kia. “Cầm lấy, về nhà khóc cho đã, ở lâu trong này khóc chẳng dễ chịu chút nào.”

Nhưng đối phương lại cự tuyệt, lạnh lùng nói: “Vì hắn khóc một trận, đáng giá sao?”

“Nước mắt không đáng đồng tiền, khóc là do anh muốn, cũng chẳng phải anh cho tiền hắn, mắc gì không khóc? Khóc một trận thật đã, sau đó ném hắn đi hoàn toàn, sống thật thoải mái, đừng chui rúc trong này ấm ức nữa, được chứ?” Vì cái gì lại không thể khóc? Chỉ cần đừng để cho kẻ khác thấy, đàn ông con trai khóc thì đã làm sao? Tuyến lệ để đó làm trang sức à?

Trần Lăng để mặc đối phương kéo mình rời khỏi toilet, tự nhiên muốn bật cười.

Vừa rồi tim còn đau đớn vô cùng, mà hiện tại, xem chừng đã chẳng còn quá khó chịu.

Mới đặt chân ra qua khỏi cửa toilet, anh ta liền đụng phải một cậu thiếu niên dáng vẻ thanh tú, nhã nhặn, mà đối phương vừa trông thấy Triệu Thư Ngôn thì nhíu mày: “Làm gì đến nửa ngày còn chưa chịu chui ra, tôi còn tưởng cậu bị tên nào đó quấy rối chứ.”

“Đầu năm nay còn có kẻ chán sống đi quấy rối bổn vương sao?”

“Phải, phải rồi, ngày đẹp trời nào đó, dù có nghe thấy tiếng cậu kêu cứu trong WC, cũng đừng trách sao tôi không xông vào cứu người đó.”

“…Thôi Ninh Nhạc chết tiệt, cậu đừng dựng lên mấy cái giả thiết đáng sợ đó được không?!” Triệu Thư Ngôn run rẩy, toàn thân đã nổi đầy da gà.

Ánh mắt Thôi Ninh Nhạc chợt dừng lại trên người Trần Lăng, không khỏi nghi hoặc nhìn sang phía Triệu Thư Ngôn, tên đang đứng phía sau cũng đồng thời chớp mắt ra hiệu. Thôi Ninh Nhạc lập tức hiểu ý, mặt không biến sắc hỏi: “Bạn cậu à?” Tiểu tử chết giẫm, trong WC làm quen người ta, đợi trở về ký túc xá đi, mà không, phải bắt tên này giải thích rõ ràng mới được.

“Ừ. Có phải bộ dạng nhìn rất khá không?” Triệu Thư Ngôn bá cổ Trần Lăng, giống như đang khoe đồ chơi mới vậy.

Đồ ngốc này, thế nào cũng không thèm nhìn hoàn cảnh nữa. Thôi Ninh Nhạc cũng lười nhắc nhở tên kia, đành gật đầu đáp lại: “Người ta dù có ưu tú, bộ dạng dễ nhìn, cũng không thèm giống như cậu nơi nơi khoe mẽ a.”

Trần Lăng nhìn hai tên nhóc trước mắt đối đáp hết sức ăn ý, đáy lòng chợt khẽ dậy lên một chút sóng ngầm.

“Gì chứ, tôi như vậy, chẳng lẽ không đáng để cho cậu kiêu ngạo chút sao?” Triệu Thư Ngôn mất hứng, chụp lấy bả vai Thôi Ninh Nhạc: “Tôi hôm nay phải bắt cậu nhớ thật kỹ ưu điểm của mình mới được, thuận tiện, giới thiệu với Trần Lăng đồng học, này là bạn cùng phòng khả ái nhưng mất tự nhiên của tôi…”

“Lăn!”

Người bị lôi kéo không dứt ra được, kẻ bị ôm chặt cũng chẳng cách nào thoát. Trần Lăng đành cười khổ.

Nếu cả đời có thể sống thoải mái như thế này, vậy còn gì tốt bằng.

Cuối kỳ trôi qua trong chớp mắt, đám sinh viên khoa Kiến trúc khóe mắt rưng rưng, không thể không hoan hô mừng rỡ. Năm thứ nhất đã gian lao như vậy, tương lai sau này, thật chẳng cách nào tưởng tượng đến.

Thành tích cuối năm của Thôi Ninh Nhạc, theo như tính toán lén lút của đám nam sinh, chính là xếp nhất khoa. Triệu Thư Ngôn nhìn qua một lượt điểm từng môn của hắn, đều trên chín mươi, cằm sém rớt mất vì kinh hãi: “Mấy môn không liên quan đến ngành học cũng lấy điểm cao như vậy làm chi?” Nếu là các môn liên quan đến chuyên ngành của bọn họ, Triệu Thư Ngôn cũng không bị dọa kinh ngạc đến vậy, bởi vì mỗi khi Thôi Ninh Nhạc tập trung học, hiệu suất sẽ rất cao, muốn đuổi theo tên này cũng không nổi. Nhưng vấn đề ở đây là, ngay cả các môn học tự chọn ngoài bộ môn chính, cũng cố đạt điểm cao như vậy làm gì?

“GPA càng cao càng tốt.” Đối phương chỉ ném lại đáp án như vậy, cũng không buồn giải thích thêm.

GPA? Tên này hiện tại đã chuẩn bị cho kế hoạch du học sao? Triệu Thư Ngôn chớp chớp mắt, mắc nghẹn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được phải thốt ra một câu. “Cái đồ nhà cậu, bình thường đều cố sống cố chết như vậy, mệt lắm biết không.”

Quả nhiên, Thôi Ninh Nhạc quay đầu, trừng mắt nhìn cậu.

Triệu Thư Ngôn giơ cao hai tay, giống như đầu hàng tạ tội với hắn.

“Cậu cũng không giống vậy sao?” Hạng ba toàn khoa, có tư cách gì nói chuyện này với hắn chứ?

“Muốn lấy được học bổng, đương nhiên phải cố gắng chứ.” Chẳng qua điểm môn tự chọn thêm của cậu thảm hại vô cùng. Từ đầu đến cuối, điểm tổng kết đều nhờ các môn chính vớt lại các bài nộp thêm.

Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, hắn không nghĩ tên này quan trọng chuyện học bổng đến vậy. Xét về phương diện tiền bạc, đem so với thành tích của Triệu Thư Ngôn, mà cậu chỉ xin duy nhất một mục dựa vào điểm số, còn những cái khác đều bỏ qua. Còn khoản danh tiếng, cái loại học bổng này thật sự không có chút giá trị tranh đua gì cho cam.

Huống chi, so với gia cảnh của Triệu Thư Ngôn, không nói cũng biết, chút tiền học bổng ít ỏi chẳng đáng là bao, tên này rốt cuộc tính toán làm gì đây?

Tựa hồ nhìn thấu được nghi hoặc của đối phương, Triệu Thư Ngôn đành cười khổ giải thích: “Bà tôi mỗi năm đều phải làm xét nghiệm tốn hết một trăm tệ.”

Thôi Ninh Nhạc nhớ ra Triệu Thư Ngôn từng kể qua, từ khi còn rất nhỏ, cậu đã theo về ở cùng với ông bà. Mà cũng bởi vì cha mẹ nhiều năm bôn ba ở nước ngoài, mỗi năm họ xem chừng gặp mặt chưa được một lần.

Còn nhớ nửa năm trước, bà cậu gửi đến ký túc xá mấy món đồ linh tinh không dùng được, nhưng Triệu Thư Ngôn cũng chẳng giận dỗi, hơn nữa mỗi cuối tuần đều gọi điện thoại về nhà, cho dù khi đó có bận ngập đầu, nhưng lúc nói chuyện điện thoại chưa từng tỏ ra vội vã.

“Hóa ra cậu là cháu ngoan cơ đấy.” Thôi Ninh Nhạc khẽ cười, nhưng trong ngữ điệu không có chút ý tứ khinh bỉ.

“Nhìn không thấy sao?” Triệu Thư Ngôn lại bắt đầu vờ dễ thương.

“Lăn!” Chụp lấy một mớ quần áo rồi cứ thế nhắm ngay đầu tên kia mà ném, đồng thời khóe miệng Thôi Ninh Nhạc khẽ nhếch cao. Nữ vương cái gì chứ, nếu để cho đám gia hỏa suốt ngày sùng bái tên này nhìn thấy bộ dáng ban nãy, chỉ sợ bọn họ lập tức vỡ mộng.

Thôi Ninh Nhạc tựa hồ phát hiện người trước mặt dần dần đã bong mất bề ngoài kiên cường, bên trong cái xác cứng rắn kia từ từ lộ ra phần tính cách dịu ngoan. Thật ra Triệu Thư Ngôn vốn không phải dễ dàng đem tất tần tật những mê mang cùng bi thương nói với kẻ khác, ở đây chính là không cẩn thận để Thôi Ninh Nhạc bắt gặp được. Nhưng hắn chưa biết nên làm thế nào giúp người kia bù dắp lại những thiếu xót của bản thân và vớt bỏ lớp xác quá thô cứng này đi.

Hắn chẳng rõ phải mất bao nhiêu thời gian để lột trần cái vỏ vờ cứng cỏi bên ngoài của đối phương đây, bởi tên gia hỏa trước mắt mình, một chốc thì kiên cường, lúc khác lại bày ra bản tính trẻ con. Có lẽ vĩnh viễn sẽ chẳng thành công được, hoặc chăng đến thời điểm Triệu Thư Ngôn đã vứt bỏ được lớp vỏ kia, bản thân hắn sẽ đối diện thế nào với phần dịu ngoan của cậu đây?

Triệu Thư Ngôn cười vang, tiếp tục đón lấy mớ quần áo đối phương ném tới, rồi nhét đầy vào trong túi hành lý của chính mình. Kỳ thật, lúc này trường học đã bắt đầu nghỉ đông, mấy tên hàng xóm cách vách cũng đã thu dọn xong xuôi hành lý, lục tục trở về nhà.

Vừa bắt đầu kỳ nghỉ, Triệu Thư Ngôn từng hỏi Thôi Ninh Nhạc, vì nhà hắn ở ngay trong thành phố nên tính bao giờ thì về. Thôi Ninh Nhạc lại nói mình sẽ ở lại đây thêm hai tuần nữa. Nhìn ký túc xá vắng vẻ đìu hiu, Triệu Thư Ngôn quyết định đặt vé bay cách một tuần sau đó, quyết ở lại bồi anh bạn cùng phòng không muốn trở về nhà của mình.

Thôi Ninh Nhạc đương nhiên hiểu được ý tốt của cậu, ngay từ đầu liền muốn cự tuyệt. Nhưng tên kia lại không nói tiếng nào, cho nên hắn dù muốn cũng chẳng cách nào mở miệng được. Thôi Ninh Nhạc chợt có chút hoảng. Bởi vì nếu tình trạng này lập lại thêm vài lần nữa, hắn sẽ quên mất phải tỏ ra khách khí với đối phương. Đến lúc đó, bọn họ còn có thể vô tâm vô phế nói ra câu “Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm” sao?

Hắn thậm chí còn hoài nghi, người này phải chăng còn âm thầm tính toán điều gì đó khác.

Cả hai cắm rễ trong ký túc xá vắng vẻ suốt một tuần, không có bài tập về nhà, cho nên Triệu Thư Ngôn cả ngày chơi game đến thiên hôn địa ám. Nhưng cái cậu chơi cũng không phải game online, mà là vài game cài sẵn trong máy tính. Theo như lời cậu nói, chính là “Ngại chơi chung với người ta, nên bình thường không quan tâm, game online có rất nhiều đồ ngốc.” Nói cho cùng, vẫn là tên cụ non này thích độc lai độc vãng, không cách nào thích nghi với quần thể. Một khi đã như vậy, game online cũng còn gì là lạc thú đâu chứ?

Thôi Ninh Nhạc vừa khinh bỉ quan điểm này của đối phương, vừa ôm laptop nằm trên giường chơi [Tối chung Huyễn tưởng] của mình.

Hai tên trạch này đối với thời gian hầu như không để tâm. Mỗi ngày trừ bỏ ba bữa cơm, cơ hồ chân không bước ra khỏi phòng. Cuối cùng cũng đến cách một ngày trước khi Triệu Thư Ngôn lên máy bay.

“Muốn tôi đưa cậu đi chứ?” Nhìn theo tên kia lôi theo một túi hành lý lớn, Thôi Ninh Nhạc chợt cảm thấy câu hỏi của chính mình rất ư kỳ quái.

“Không cần, cậu vẫn nhanh nhanh chơi đến cấp chém Đại Ma Vương đi!” Triệu Thư Ngôn cười cười, chỉ tay về hướng laptop của hắn.

Chờ đến khi ra đến của, Triệu Thư Ngôn bất ngờ vẫy tay, nhưng không hề quay đầu lại, cũng chỉ nói một câu: “Nhớ giữ liên lạc nha.”

Đây vốn không đơn thuần là thuận miệng, bởi vì âm lượng vô cùng lớn.

Bên tai Thôi Ninh Nhạc bất giác nóng ran. “Lăn…” Thái độ cực kỳ không tốt ném đối phương khỏi cửa.

Nhưng câu này vừa nói ra vừa được ba mươi phút, trời bất ngờ đổ xuống trận tuyết to nhất trong năm, đúng ngay thời điểm máy bay của Triệu Thư Ngôn cất cánh, cho nên cuối cùng đành hoãn lại. Xem tình huống, máy bay muốn cất cánh trở lại, ít nhất phải đợi thêm một hồi lâu nữa.

Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm khung cảnh phủ đầy tuyết bên ngoài cửa sổ, nhịn không được phải ngoái đầu xem lại di động của mình.

Nhớ giữ liên lạc. Những lời này tựa như còn văng vẳng bên tai, ấm và nóng. Vì thế, hắn đành không tiền đồ chụp lấy điện thoại, ấn gọi dãy số vẫn ít khi nhìn tới – bởi bình thường, khoảng cách giữa bọn họ thật sự không cần đến điện thoại.

“Uy?”Giọng nói nghe lạ mà quen vang lên, Thôi Ninh Nhạc hỏi: “Lúc tuyết bắt đầu rơi đã cất cánh chưa?”

Đầu bên kia chợt ngẩn người một hồi, sau đó lại cười to: “Chưa a, kỵ sĩ đại nhân có muốn chạy ra đây không?”

Thôi Ninh Nhạc nhìn nhìn đồng hồ trên tường: “Phải mất thêm mấy tiếng nữa mới cất cánh được?”

“…Cậu thật sự muốn chạy ra đây sao?” Thanh âm đầu bên kia rõ ràng đang vô cùng kinh ngạc.

“…Đừng dài dòng!”

“Cậu là cái đồ không được tự nhiên!” Nữ vương tức giận cười mắng, “Xem tình trạng này, phỏng chừng phải đợi thêm ba bốn tiếng đồng hộ nữa đi.”

Vì thế, một giờ sau, kỵ sĩ đại nhân xuất hiện trong biển người nơi phòng chờ trong sân bay, nữ vương điện họa cười tươi như hoa, lộ ra hai lúm đồng tiền.

Thôi Ninh Nhạc chợt nghĩ thầm, muốn đem gương mặt tươi cười kia đánh cho một trận ra trò.

Đây là kỳ nghỉ đông đầu tiên trong quãng thời gian đại học của Triệu Thư Ngôn.

Rất nhiều kẻ năm nhất, tới kỳ nghỉ đông liền lập tức í ới gọi cho đám bạn trung học cũ, vui chơi quên hết trời đất, thật giống như đã xa nhau mười năm chưa gặp lại.

Triệu Thư Ngôn bình thường vẫn là phần tử bị lôi kéo. Tụ tập được hai lần, tên cụ non này liền chán muốn chết, cho nên di động thường xuyên tắt máy, mấy phương tiện liên lạc trên mạng cũng để chế độ ẩn. Thời gian còn lại, cậu hoặc dùng để cùng lão gia tử nhà mình chơi cờ vua, hoặc cắm rễ trong phòng bấm điện tử, trừ bỏ ngẫu nhiên bị vài tên hàng xóm túm đi đánh bóng rổ, bằng không cả ngày đều bình thản vô vị chờ đến đêm trừ tịch.

Ăn xong cơm tất niên, mở lại di động, vô số tin nhắn giống như hồng thủy cứ thế gửi vào trong hộp thư. Xem vội qua một dọc các tin nhắn, Triệu Thư Ngôn cảm giác đầu ngón tay tê rần như muốn cắt bỏ cho xong. Vất vả một hồi, mới dò được đến mấy tin nhắn cách đây hai ngày, ngón tay cứ thế tự động dừng lại.

Là tin nhắn của Thôi Ninh Nhạc.

Cậu mở rại, chậm rãi đọc cái tin chưa đến sáu mươi kí tự kia.

“Nữ vương điện hạ, chơi gamme cũng nên chú ý sự phát triển xương cốt nha. Hôm qua tôi nhận được tin nhắn của Trần Lăng, hắn nói với tôi muốn hỏi thăm sức khỏe cậu, tôi bảo tự hắn nói với cậu đi, kết quả tên kia chẳng chịu nói, tôi chỉ có thể thay hắn chuyển lời lại.”

Triệu Thư Ngôn nhịn không được lộ ra một nụ cười nhẹ, làm cho bà cậu đang xem chương trình liên hoan đêm trừ tịch phải quay đầu nhìn. Triệu Thư Ngôn đứng lên, trước đó để lại một câu: “Con ra ban công gọi điện thoại.”

Nhưng lúc ra đến ngoài ban công, cậu lại không nghĩ đến việc gọi điện thoại nữa, chỉ tựa vào bên thành, gửi đi một cái tin nhất hết sức buồn nôn: “Chỉ mỗi hắn nhớ tôi, còn cậu là đồ vô lương tâm, chẳng lẽ không nhớ tôi sao?”

Tin nhắn ấn nút vừa gửi đi, Triệu Thư Ngôn mới cảm thấy quá sức buồn nôn, nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt thanh tú của Thôi Ninh Nhạc vì thế mà vặn vẹo, liền không nhịn được mà phá ra cười thành tiếng.

Ngày đó, trong khoảng thời gian đợi máy bay cất cánh, Thôi Ninh Nhạc vẻ mặt không được tự nhiên, tóc dính đầy bông tuyết, xuất hiện ngay cửa phòng chờ, mà trong tay còn cầm theo một bình cà phê giữ nhiệt. Bắt gặp dáng vẻ phong trần mệt mỏi của người bạn cùng phòng, Triệu Thư Ngôn bất giác không biết phải nói thế nào.

Người kia cư nhiên vượt cả quãng đường lầy lội tuyết rơi, bỏ cả một giờ chạy đến đây.

Hai người cứ như thế sóng vai nhau, tựa bên cửa sổ có rào chắn, nhìn khung cảnh chiếc phi cơ đậu bên ngoài bị tuyết phủ kín, lẳng lặng uống hết một bình giữ nhiệt đầy cà phê.

Triệu Thư Ngôn chợt cảm thấy bản thân có chút loạn, không biết làm thế nào đối diện với thái độ nhiệt tình của người kia. Trước đây, dù cho đối diện với bất cứ ai đi nữa, cậu đều có thể vô tư cười đón nhận lòng tốt của họ, nhưng với Thôi Ninh Nhạc, mấy lời khách sáo này nọ rồi sẽ bị hắn biến thành một loại giễu cợt.

Nói cám ơn? Tựa hồ quá mức dư thừa. Hỏi sao cậu tới đây? Xem lại có vẻ thật lạnh lùng.

Cuối cùng, vẫn là Thôi Ninh Nhạc lên tiếng trước, phá vỡ đi sự im lặng bao trùm bọn họ. Hắn hỏi Triệu Thư Ngôn vì sao không ngồi xe lửa mà chọn máy bay. Triệu Thư Ngôn phản ứng chậm mất nửa nhịp rồi mới đáp lại: “Ngồi xe lửa tốn quá nhiều thời gian, lại còn hay bị người ta hỏi chuyện.”

Thôi Ninh Nhạc khẽ cười: “Mỹ nhân luôn chịu phiền hà nhiều hơn người khác.” Ngữ khí lẫn ý tứ đều rất hàm xúc.

Từ miệng đối phương nghe được hai chữ “mỹ nhân”, Triệu Thư Ngôn chưa từng cảm giác không hài lòng. Bởi vì Thôi Ninh Nhạc vốn không xem cậu là kẻ ẻo lả, người như hắn sử dụng hai chữ này, không hề ám chỉ thêm bất cứ ý nghĩa nào khác.

Triệu Thư Ngôn phát hiện bản thân cậu, thế mà lại vô cùng tín nhiệm Thôi Ninh Nhạc.

Ba tiếng đồng hồ sau, Triệu Thư Ngôn mới lên được máy bay. Bước qua cổng check-in, cậu vẫn cố quay đầu nhìn lại Thôi Ninh Nhạc đứng cách đó không xa, lần đầu tiên hiểu rõ được cảm giác không vui khi được kẻ khác đưa tiễn thế này. Rõ ràng là quay về nhà của chính mình, nhưng giờ phút này, niềm hứng khởi lại hoàn toàn bay biến đâu mất.

Về đến nhà, ước chừng qua nửa tháng đổ lại, trừ bỏ lúc mới trở lại gửi đi duy nhất một tin báo bình an, hai người đều không liên lạc thêm bất cứ lần nào. Triệu Thư Ngôn hoàn toàn không nghĩ ra được đề tài gì để nói, có khi ngẫu nhiên nhớ tới tên kia, cầm lấy di động, song nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng lại thả trở về chỗ cũ.

Mãi đến hôm nay, cậu mới liều mình phá vỡ sự im lặng kia, Triệu Thư Ngôn chợt nhận ra, lúc này, cảm giác trong lòng cậu hệt như cái ngày ở sân bay nọ, bắt gặp được bóng dáng Thôi Ninh Nhạc. Nói không lên lời là bởi vì kích động vui sướng, mà trong lòng còn mang theo chút gì đó mơ hồ, không được tự nhiên.

Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên, kéo hồn Triệu Thư Ngôn trở về, nhanh chóng bấm mở, nội dung bên trong liền khiến cậu phá cười thành tiếng.

“Hiện tại bắt đầu thấy nhớ. Như vậy có thể chứng minh tôi vẫn có lương tâm đi.”

Nhanh chóng chọn nút soạn tin nhắn mới, cậu nhắn lại một tin khác. “Vậy lúc trước thì sao? Lúc trước có nhớ hay không?”

Đầu bên kia nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, Triệu Thư Ngôn cười ngặt nghẽo: “Thiếu tình thương là một loại bệnh, phải chữa trị ngay.”

“Kỳ thực, từ trước tới giờ, vẫn thầm yêu tôi đi?” Triệu Thư Ngôn khó lòng được dịp ba hoa như vậy.

“Coi Brokeback Mountain chưa? Chờ đến khi tôi cưỡi hạc về Tây quy, nếu tìm được trong tủ quần áo của tôi có áo sơ mi của cậu, sẽ biết tôi đây có thích cậu hay không.”

“Tôi đây sẽ quay lại ký túc xá thật sớm, đem áo sơ mi của mình nhét vào tủ quần áo cậu, như vậy liền chứng tỏ được cậu yêu tôi đến nhường nào.”

Lần này, khả năng trấn định lại của đối phương có chút chậm. Triệu Thư Ngôn bên này chợt có chút sợ, lo lắng bản thân có khi đùa quá trớn, nhưng kết quả, vẫn lấy lại được phong thái mọi khi: “Tôi thiếu chút nữa nôn rồi. Cũng vừa dọa đến thằng cháu ba tuổi bên cạnh. Tôi nói với nó, sau này trăm ngàn lần đừng ở lại trong ký túc xá nam sinh, tránh gặp phải mấy tên biến thái trộm quần áo mình nhét vào tủ áo nó.”

Triệu Thư Ngôn cuộn tròn, nhét người trong chiếc sô pha cũ đặt ngoài ban công, cười quên cả trời đất. Rốt cuộc nhịn không nổi, cậu đành ấn gọi một cú cho người ở đầu bên kia.

Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo hoa được châm ngòi, thời điểm kết nối thông, đầu bên kia cũng truyền tới thanh âm huyên náo.

Ngữ điệu đối phương so với lúc còn ở trường, có chút thanh lãnh hơn, mà Triệu Thư Ngôn nấu cháo điện thoại nửa giờ, luôn cười nói vui vẻ vô cùng, mãi đến khi được bà bất đắc dĩ cầm ra cho một cái áo choàng để cháu trai khoác thêm vào, bản thân cậu mới phát hiện hai chân mình đã lạnh đến run rẩy.

“Cẩn thận coi chừng cảm lạnh.” Giọng nói của bà xuyên qua điện thoại, truyền đến cả Thôi Ninh Nhạc ở đầu bên kia.

“Tôi muốn ra nhà chính chúc tết nhận tiền mừng tuổi, cậu cũng mau mau về ủ ấm đi.” Thôi Ninh Nhạc giục.

“Ài, khoan khoan!” Đối phương bất ngờ kêu lên, “Tôi còn chưa nói đến vấn đề quan trọng nhất đâu!”

“Cậu đã xả nửa ngày, từ Nam Tư qua đến lỗ đen vũ trụ, mà cư nhiên vẫn còn cái quan trọng khác để nói sao?” Thôi Ninh Nhạc khinh bỉ nói.

Tiếng cười gượng hắc hắc kéo cả nửa ngày, sau đó nghe được tên kia tằng hắng cổ họng, nhả ra một câu hết sức thành thật “Năm mới vui vẻ”.

Đầu bên kia im lặng hết một hồi. Triệu Thư Ngôn lại bắt đầu bò ra cười.

“Đi chết đi. Cười cái gì mà cười.” Rõ ràng hắn là đang xấu hổ muốn chết rồi. Một lát sau, từ trong điện thoại mới truyền lại thanh âm của đối phương: “Năm mới vui vẻ.” Rõ ràng ngữ điệu trong câu chúc bị đè nén xuống thực thấp, cũng chính vì thế tạo nên cảm giác không nói lên lời.

Mãi đến lúc Triệu Thư Ngôn trở vào phòng khách, bà cậu mới hiếu kì hỏi một câu, là điện thoại của ai.

Bạn, bạn tốt đó. Triệu Thư Ngôn theo bản năng, đầu ngón tay vuốt ve chiếc điện thoại đã nóng hổi.

Bà cậu à lên một tiếng, trước khi quay đầu tiếp tục xem truyền hình, còn bỏ lại một câu “Chưa từng thấy qua mày cùng mấy đứa nhóc nhà khác vui vẻ như vậy, thằng nhỏ kia hẳn không tồi nha.”

Lỗ tai Triệu Thư Ngôn vì thế mà bất giác nóng lên.

Học kì mới bắt bắt đầu, bộ dáng ai nấy đều chỉn chu, cảm giác thật sung túc. Thừa dịp túi tiền còn trong tình trạng căng đầy, dĩ nhiên bọn họ đều chăm chút thật tốt cho bản thân. Việc đầu tiên Phó Hiểu Xuân làm sau khi trở lại ký túc xá chính là phóng sang phòng ký túc xá bên cạnh, nhưng vừa nhìn đến lại thất vọng não nề, bởi ngay cửa treo chình ình một tấm biển “Hổ dữ đang ngủ bên trong”. Nhớ ngày đó, chính cậu chàng là người tặng tấm biển này cho hai kẻ thích ngủ kia, mà nay bản thân ngược lại bị chính thứ này cản lại bên ngoài, cho nên trong lòng không khỏi cảm giác khó chịu.

Nhìn chằm chằm cánh cửa, cuối cùng, Phó Hiểu Xuân nhịn không được thử xoay xoay nắm cửa, thế nhưng lúc đẩy ra…

Trong phòng im ắng vô cùng, màn đều hạ xuống, che kín cửa sổ. Giường Triệu Thư Ngôn lại trống trơn.

Phó Hiểu Xuân trừng lớn mắt, nhìn về phía hai tên nào đó đang ngủ trên chiếc giường còn lại.

Laptop bị tùy tiện ném trên tấm thảm lót dưới giường ngủ, PSP của Triệu Thư Ngôn còn cắm tai nghe, quăng lăn lóc bên trên chăn. Mà trong chăn là hai thiếu niên dáng dấp xấp xỉ nhau, mặt đối mặt mà ngủ, nhìn vô cùng thân thiết.

Đầu tràn ra hàng vạn câu hỏi, nhưng chỉ có thể nghẹn lại bên trong, Phó Hiểu Xuân sững sờ hồi lâu, mới yên lặng rời khỏi, không quên lén lút khép cửa lại.

Trong phòng cứ như thế im lặng thật lâu, mãi đến khi Thôi Ninh Nhạc mở mắt ra, nằm trên giường ngọ nguậy, không gian mới coi như có chút động tĩnh.

Thôi Ninh Nhạc quét mắt nhìn xuống máy chơi game trên người mình, rồi lại quay sang ngắm nghía kẻ đang nằm bên cạnh, khẽ nhíu mày một cái.

Tên này vừa trở lại liền lôi kéo hắn cài vào máy tính một cái game mới, sau đó hai người chơi đến thiên hôn địa ám, cũng chẳng biết ngủ mê man lúc nào không hay. Ngay cả giường cũng chẳng thèm về lại, cảm giác trở về, trước hết vốn là nên nằm ngủ trên giường của mình.

Ngay cả câu đầu tiên cậu nói, cũng không phải “Lâu rồi không gặp”, mà là “Tôi đã về đây”. Đó có lẽ là lần đầu tiên, Thôi Ninh Nhạc cảm giác những lời thế này lại có chút không được bình thường.

Vì thế, hắn chỉ đáp qua loa lại một tiếng: “Ừ.”

Triệu Thư Ngôn không buồn kháng nghị lại vẻ lạnh lùng của đối phương, chỉ giống như thường ngày, vui đùa giễu cợt: “Cậu sao lại đến sớm vậy, tôi còn chưa kịp đem giấu đồ mình vào tủ quần áo cậu cơ mà.”

Chợt, cảm giác chán ghét chính mình nổi lên, sắc mặt Thôi Ninh Nhạc bất ngờ có thay đổi lớn. “Cậu có thể chờ đến tối, lúc tôi không để ý mà hành động.” Tuy vậy, ngữ khí vẫn khá dịu dàng.

Triệu Thư Ngôn có phần sửng sốt, chớp mắt mấy cái, chẳng ngờ tới đối phương không thèm chống đối, lại nhiệt liệt hoan nghênh, nhất thời chưa biết đối đáp lại thế nào cho phải.

Tự giận mình, lại thêm cảm giác xấu hổ, cuối cùng tích tụ thành ai oán, nhưng nữ vương điện hạ chỉ có thể bày ra biểu cảm đáng thương vì không biết đường trút giận thế nào. Thôi Ninh Nhạc trừng mắt nhìn, một cước đạp thẳng xuống mông cậu: “Còn ở đó thất thần làm gì? Mau đi tắm, bẩn muốn chết!”

Đáng chết, đối xử tốt với hắn làm gì? Nếu tên này chẳng bao giờ đòi hỏi báo đáp, chính mình còn giả bộ áy náy chi?

“Quần lót của tôi, khăn mặt của tôi…” Nữ vương điện hạ bị một đá lọt hẳn vào phòng tắm, miệng hô đòi mấy món đồ cá nhân đang cần. Quả nhiên, không quá hai phút sau, mấy dụng cụ dùng để tắm rửa đã được kỵ sĩ đại nhân thu gom đầy đủ, ném tới trước mặt.

Nhìn trong mớ đồ đạc của mình, thậm chí còn cả hộp đựng kính sát tròng quên mất không điểm danh, cùng với chiếc kính khi tắm phải mang, Triệu Thư Ngôn lại cười hệt như con mèo vừa ăn vụng đồ.

Cái tên Rắn hổ mang kia, nhổ đi răng mang nọc độc, đích thị là một con giun mềm nhũn. Cho dù săn sóc kẻ khác ân cần biết bao nhiêu, nhưng bản thân lại chẳng khi nào chịu thừa nhận. Hệt giống như con giun, chỉ thích làm việc ở nơi người khác không thấy được, nhưng đều là những chuyện có ích.

Trong phòng tắm rốt cuộc cũng truyền đến tiếng nước chảy, Thôi Ninh Nhạc thừ người ngồi trên giường, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vô thức siết chặt con chuột trong tay. Mới nửa tháng không gặp, tên kia bất giác nhìn đẹp hơn rất nhiều, cơ thể cũng cường tráng ra. Ngay cả nụ cười, tưởng chừng cũng thành thục thêm không ít…

Cửa phòng tắm bất ngờ bị đẩy ra, một cái đầu ướt sũng từ bên trong ló ra, nụ cười nhìn thật đáng đánh: “Tôi nhớ rồi nha, chắc chắn quần lót tôi nằm trong tủ quần áo cậu, chứ mấy thứ nho nhỏ này, dễ gì mà tìm được, tuy rằng ban nãy nhất thời không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cảm giác ý nghĩa nhớ nhung rất hàm súc nha… Ha ha…”

Thành thục cái quỷ gì!

Tắm rửa xong, tiếp nối chính là một màn đại chiến game không biết mệt mỏi, trong ký ức của Thôi Ninh Nhạc, hắn đã hoàn toàn quên mất ai là kẻ ngã xuống trước, chỉ nhớ rõ, tên kia cuộn tròn bên người mình, bày ra bộ dạng buồn ngủ, chẳng xót lại chút gì vẻ ngạo mạn của trước đây.

Thôi Ninh Nhạc tựa hồ, lại nhìn thấy bộ dáng sau lớp vỏ bọc cứng rắn của người kia.

Sau một hồi chờ mong, lòng không khỏi cảm thấy thành tựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.