Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 20: Chương 20: Chính thức động thủ (1)




Edit: Linh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Cù Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Từ Niên, phát hiện cậu vẫn luôn tập trung cho Oa Oa ăn, hoàn toàn không nhìn đến mình, nhưng hắn lại có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc khổng tước này không ổn rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì cậu ta cho rằng cuộc gọi này có liên quan đến xã hội đen, nên mới lộ ra vẻ mặt chán ghét này không.

A, cũng đúng, nếu đổi lại ngày hôm trước bị bắt cóc là mình, cũng sẽ không cho xã hội đen sắc mặt tốt.

Cù Thành cười khổ một tiếng trong lòng, cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, không muốn gây hiểu lầm, nhưng chính hành động này lại khiến Từ Từ Niên hoàn toàn mất khẩu vị, giống như giữa Cù Thành và Từ Tân Niên có chuyện gì đó đáng xấu hổ, không thể để cho "người ngoài" là cậu nghe được.

Nghĩ đến giọng Từ Tân Niên trong micrô vừa rồi, Từ Từ Niên liền mất hết khẩu vị, nhìn hoành thánh trong bát cũng chẳng muốn ăn nữa.

"Giám đốc Từ gọi cho tôi sớm thế này là có chuyện gì vậy?" Cù Thành đi thật xa mới dập tắt nụ cười trên mặt, việc công xử theo phép công mở miệng.

Từ Tân Niên ở đầu dây bên kia nghẹn lại, không ngờ giọng nói Cù Thành lại lạnh lùng đến vậy, liền có chút lúng túng, "Anh Thành, đêm qua anh ngủ không ngon à, sao giọng lại khàn như vậy? Thực xin lỗi......có phải anh thấy trong người không thoải mái không, sớm biết vậy em đã không quấy rầy anh."

Giọng cậu ta vốn dịu dàng, kết hợp với ngữ khí uyển chuyển lại càng lộ vẻ nhút nhát, làm cho người khác ngại nói nặng lời.

Cù Thành sợ nhất là phải ứng phó với mấy cái loại công tử nhõng nhẽo bám dính kiểu này, lúc này xoa xoa mày mở miệng nói, "Tôi không khó chịu, giám đốc Từ lo nghĩ nhiều rồi, có gì chúng ta nói thẳng đi, cậu thế này dễ làm tôi hiểu lầm."

Giọng hắn trầm thấp lãnh đạm, còn mang theo lười biếng vừa thức dậy, dù Từ Tân Niên không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng gợi cảm của Cù Thành khi ngủ, quay đầu lại nhìn Đổng Phong còn đang ngủ say trong phòng, liền trợn mắt trắng, so sánh hai người với nhau thật đúng là thua chị kém em.

"Thực xin lỗi......không phải em có ý này đâu anh Thành, chỉ là em có hơi nóng vội muốn khoe chút thành tích với ba, không có ý gì khác, anh nhất định đừng hiểu lầm em, em......anh......"

Cậu ta càng nói càng lộn xộn, giống như một đứa trẻ cố gắng bào chữa cho hành động sai trái của mình, nghe giọng như sắp khóc.

Cái hành động ấu trĩ này khiến tâm tư muốn gây khó dễ của Cù Thành cũng mất luôn, trực tiếp ngắt lời cậu ta, "Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu gọi cho tôi là vì chuyện mở chi nhánh?"

Từ Tân Niên dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, "Ngày hôm đó em trở về suy nghĩ, cảm thấy tự nhiên bắt anh đồng ý hợp tác với Từ thị quá đường đột rồi, cho nên... em muốn gặp mặt anh Thành để bàn lại."

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú, rất nhiều người muốn mở nhà hàng trong câu lạc bộ Hào Đình, nếu như mỗi người đều muốn gặp mặt, e rằng năm nay tôi không cần phải ngủ nữa."

Nói xong lời này Cù Thành liền cúp máy.

"Chờ một chút......" Từ Tân Niên vội cản, trong lòng cũng có hơi sốt ruột, "Anh Thành chúng ta đến cả gặp mặt cũng không được sao? Chuyện hợp tác chúng ta có thể thương lượng lại mà, hoặc anh có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần em làm được thì tuyệt đối nghiêm túc, xin anh cho em một cơ hội, đừng từ chối em như vậy."

Cù Thành dây dưa với cậu ta lâu như vậy cũng chỉ chờ mỗi câu này, giờ cuối cùng con cá này cũng cắn câu, hắn nhịn không được nghiền ngẫm nhếch khóe miệng.

Nhìn lại Từ Từ Niên đang rải bột lên hoành thánh, trong lòng hắn đã có chủ ý.

Lần trước nhìn thấy Từ Từ Niên hơn nửa đêm còn phải bận chuẩn bị để hôm sau đi bán quán, hắn lập tức nổi lên suy nghĩ muốn giúp cậu, sáng nay lại được nếm thử tay nghề của cậu, liền cảm thấy mở quán vỉa hè có hơi không trọng người tài.

Hiện tại nếu Từ Tân Niên đã cầu xin hắn, có sẵn cơ hội ngay trước mắt, không bằng mượn cơ hội này giúp Từ Từ Niên mở một nhà hàng nhỏ ở Hào Đình, đến lúc đó có nhà hàng Từ thị che chở, thu nhập của cậu chắc chắn sẽ cao hơn bây giờ, sinh hoạt không cần phải gò bó như vậy nữa.

Cái ý niệm này trong lòng hắn đã tính toán thật lâu, biết thừa Từ Tân Niên sẽ không từ chối, vì thế giả vờ do dự, thật lâu mới chậm rãi mở miệng, "Thật ra đề nghị này của giám đốc Từ rất thú vị, tôi thực sự có hơi động tâm, cơ mà nếu giám đốc Từ đã nói vậy thì có phải nên cho tôi xem chút thành ý không?"

Giọng nói Cù Thành trầm thấp quanh quẩn bên tai, trái tim Từ Tân Niên lại nhảy lên mấy nhịp, quả thực giống thiếu niên đang yêu thầm kìm lòng không được hỏi, "Thế...... Tối nay anh có rảnh không? 8 giờ ở quán cà phê Sith chúng ta gặp mặt bàn lại được không ạ?"

"Ừ, tùy cậu chọn, giám đốc Từ làm việc tôi liền yên tâm."

Nhận được đáp án mình muốn, Cù Thành lập tức mất hết hứng thú, tùy tiện ứng phó vài câu rồi sau đó mặc Từ Tân Niên còn muốn nói gì, trực tiếp dứt khoát cúp điện thoại.

Lúc này trong phòng ăn Oa Oa đã ăn no, dựa lên ghế vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, cong mắt cười tủm tỉm, giống như đang nhớ lại dư vị thơm ngon của món hoành thánh gạch cua.

Từ Từ Niên đứng trong phòng bếp rửa bát, tạp dề trên eo buộc vào làm tôn lên tấm lưng thẳng tắp và vòng eo thon nhỏ của cậu, Cù Thành thưởng thức một lúc rồi không nhịn được bước tới, đôi tay chống lên chậu rửa bát vây Từ Từ Niên ở giữa, đột nhiên thốt ra một câu, "Cậu nói xem giờ chúng ta như vậy có giống người một nhà không?"

Lưng Từ Từ Niên cứng đờ, đẩy một cánh tay của hắn ra, ngẩng đầu không đáp hỏi lại, "Gọi điện thoại xong rồi?"

Cù Thành không nhìn ra sắc mặt cậu không tốt, "Ừ" một tiếng vừa cười vừa tiến lại gần, "Gọi điện thoại lâu như vậy bụng cũng đã đói bẹp dí rồi, còn hoành thánh không? Của tôi đều bị nhóc con Oa Oa kia ăn sạch rồi."

"Hết rồi, về sau muốn ăn thì nhớ tới quán tôi bỏ tiền mua." Từ Từ Niên mặt không cảm xúc cầm bát đũa bỏ vào tủ, làm như không có việc gì xảy ra hỏi, "Cuộc gọi vừa rồi là chuyện công việc à?"

"Đúng vậy, đều là chuyện công việc, chẳng qua với tôi mà nói thì sẽ biến thành chuyện tốt."

Khổng tước này hiếm khi quan tâm đến chuyện của mình, trong lòng Cù Thành cực kì vui vẻ, ngay cả đường nét trên mặt cũng dịu đi mấy phần.

Từ Từ Niên nhìn chằm chằm hắn thật lâu, đột nhiên cười một tiếng, đôi mắt híp lại, "Thấy anh có vẻ rất vui, là chuyện gì vậy có tiện kể ra không?"

Nói xong câu đó cậu lại cảm thấy có chút đường đột, vội vàng xua xua tay nói, "Bỏ đi, cái này dù sao cũng là việc riêng của anh tôi không nên lắm miệng, anh coi như chưa hỏi đi."

Cù Thành hận không thể để cậu quan tâm việc riêng tư của mình, ý cười trên mặt càng đậm hơn, vừa muốn nói thẳng ra, nghĩ lại lại cảm thấy chuyện này hay là đợi hoàn thành xong mới nói ra gây bất ngờ cho Từ Từ Niên thì tốt hơn, vì thế ậm ừ có lệ nói, "Chỉ là mấy chuyện vụn vặt trong công việc, không nói rõ được, phải đợi tôi gặp nhân tài tối nay mới hoàn thành được."

Từ Từ Niên trầm mặc, qua thật lâu mới nhếch khóe miệng, "À, thế à......Thế chúc anh thành công nhé."

Cậu chưa từng nở nụ cười ấm áp như vậy trước mặt Cù Thành, lúc này đột nhiên cười cả người đều giống như băng tuyết tan chảy, đôi mắt cong lên, biểu cảm lạnh lùng cứng rắn vốn có nháy mắt phá vỡ.

Cù Thành nhìn đến say mê, nhất thời nhịn không được sát lại gần muốn hôn cậu, Từ Từ Niên lại khéo léo mà né tránh, đồng thời trên mặt khôi phục lại vẻ không cảm xúc.

"Được rồi không còn sớm nữa, tôi phải chuẩn bị đồ đạc để trưa đi bày sạp, anh cũng nên trả phí ăn ở rồi cút đi chứ?"

Tát một cái rồi lại cho quả táo ngọt, giống như gãi không đúng chỗ ngứa trực tiếp làm Cù Thành hứng thú, nhưng hắn vẫn cố chấp chịu đựng bộ dáng này, biết rõ khổng tước này không dễ thuần hóa, còn một hai phải thử thách cấp độ cao.

Có điều nghĩ đến mai sau tương lai còn dài, không thể ép buộc người ta quá, trong lòng hắn cũng bình thường trở lại, ôm Oa Oa lại uốn éo một lúc, mới cầm áo khoác rời khỏi chung cư Từ Từ Niên.

Cửa chính "Răng rắc" một tiếng đóng lại, Từ Từ Niên nhìn chằm chằm bóng dáng Cù Thành rời đi, chậm rãi cười lạnh.

Có một số người đáng ghét như mấy con gián vậy, rõ ràng cho nó cơ hội kéo dài hơi tàn, nó còn mặt dày cố tình chui ra làm người khác ghê tởm, bị ghê tởm nhiều lần, dù biết sẽ làm bẩn tay mình cũng không nhịn được muốn đập chết cái thứ kinh tởm này.

Từ Tân Niên à, tao vốn dĩ không định đối phó với mày sớm như vậy, nhưng lần này là tự mày không có mắt đụng vào họng súng của tao, cũng đừng trách tao xuống tay vô tình.

Đêm nay 8 giờ ở quán cà phê Sith sao? Thật sự rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.