Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 36: Chương 36






Edit: Vĩnh Nhi, Tiểu Vũ

Để rửa nhục chuyện lần trước, ghi lại ấn tượng tốt với Cù Thành lần nữa, trước khi đến cuộc hẹn Từ Tân Niên đã cố ý thay một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, bên trong mặc áo sơ mi trơn vải lanh, phối với một chiếc quần jean và giày vải màu trắng, cả người thanh thoát nhẹ nhàng, giống như một sinh viên mới vào đại học không rành thế sự.

Đối với hắn mà nói, Cù Thành không chỉ là ông chủ lớn hắn muốn lấy lòng, quan trọng hơn chính là người hắn đã nhớ thương từ lâu, loại tư vị này giống như người bị đói bụng đã lâu, cuối cùng thấy một chiếc bánh ngọt, rõ ràng thấy được nhưng lại ăn không được khiến tim gan cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cho nên trước khi đẩy cửa nhà hàng ra, hắn luôn tập luyện nở nụ cười trên mặt, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn đơn thuần vô hại.

Chuẩn bị ổn thỏa xong, hắn kéo lên nụ cười ngượng ngùng, đẩy cửa nhà hàng ra, kết quả lại bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.

Cả gian phòng lớn không có một người khách nào, ánh đèn u ám, khắp nơi đều châm nến thơm Diptyque Violette*, nghệ sĩ đàn vi-ô-lông đứng ở trong góc nhỏ trình diễn khúc nhạc du dương, bồi bàn đứng cửa lễ phép khom người nói với hắn, "Xin hỏi, ngài là Từ Tân Niên, Từ tiên sinh sao? Cù tiên sinh chờ ngài đã lâu, xin ngài đi theo tôi, phía bên này."

*Nến thơm Diptyque Violette



Dù Từ Tân Niên đã làm đại thiếu gia hơn mười năm, nhưng lại chưa từng gặp tình huống lãng mạn như vậy, đầu óc nhất thời trống rỗng, quên cả nở nụ cười, mơ mơ màng màng đi theo bước chân của bồi bàn.

Mở cánh cửa chạm khắc hoa tường vi màu trắng ra, Từ Tân Niên liếc mắt một cái liền thấy Cù Thành đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Ánh nến trong phòng khẽ lay động, chiếu rọi lên gương mặt như tạc của Cù Thành, hắn nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy Từ Tân Niên thì lập tức đứng lên, nhoẻn miệng cười, "Tân Niên, cuối cùng em cũng đến rồi."

Hắn mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu chào đón, nét mặt dịu dàng, "Đứng ngốc ở đó làm gì, sao còn không vào đây?"

Lúc này Từ Tân Niên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm dáng vẻ tươi cười của Cù Thành, thoáng chốc có chút không biết phải làm sao, tai cũng nóng lên theo, "Anh Thành, cái này...rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Thích không?" Cù Thành kéo hắn đến trước bàn ăn, tự mình kéo ghế ra giúp hắn, "Tôi biết em không muốn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên ngày hôm qua sau khi em quyết định gặp mặt ở chỗ này xong, tôi đã lập tức bao toàn bộ nhà hàng, bây giờ nơi này chỉ có hai người chúng ta, em cũng khỏi phải cảm thấy không được thoải mái nữa."

Từ Tân Niên lặng đi một chút, hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Từ lúc đoạn video trong xe kia bị đưa ra ngoài ánh sáng, hắn quả thực chưa từng có lấy một ngày thoải mái, những tên phóng viên nhà báo kia giống như ruồi nhặng không đầu vậy, suốt ngày cầm máy quay chạy theo hắn hỏi lung tung nọ kia.

Bất kể hắn đi đến đâu cũng có người nghị luận ở sau lưng "Này, chính là người đó, là một đứa con riêng", thậm chí ngay cả khi về đến nhà, Từ Kiến Quốc cũng không để cho hắn chút sắc mặt hòa nhã, trực tiếp đuổi hắn đến nhà cũ Từ gia, an phận trong một căn phòng rách nát ở vùng ngoại ô.

Nhiều ánh mắt lạnh nhạt trào phúng như vậy, trừ chửi rủa ra không một ai cho hắn nửa phần an ủi, hiện giờ Cù Thành chưa từng hỏi qua nỗi khổ tâm của hắn, đã thân thiết giúp hắn suy tính chu toàn như thế, sao có thể khiến hắn không cảm động chứ.

"Anh Thành, lời phỉ báng em nghe nhiều rồi, thanh giả tự thanh, em không quan tâm những người đó nói về em như thế nào, chỉ cần anh bằng lòng tin tưởng em là đủ rồi."

Ánh mắt hắn long lanh nhìn Cù Thành, hốc mắt đỏ hoe nhanh chóng tụ nước, cắn nhẹ môi dưới, một bộ dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, giống như một đứa trẻ nhận đủ oan ức nhưng lại cố tỏ ra kiên cường.

Cù Thành đau lòng nhìn hắn một cái, thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc tới nữa, hôm nay hẹn em ra ngoài là vì muốn để em vui vẻ, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa."

Một hành động đơn giản, nhưng lại toát ra quan tâm, Từ Tân Niên sớm đã là một tay chơi đùa tình cảm người khác một cách lão luyện, vừa nhìn dáng vẻ Cù Thành đối với mình, trong lòng càng thêm nhảy nhót, mím môi cười, nặng nề gật gật đầu, khóe miệng nâng lên để lộ ra hai chiếc răng khểnh, "Ừm, anh nói đúng, ngày hôm nay có thể gặp anh em rất vui, không nên suy nghĩ lung tung tránh để anh phải lo lắng cho em nữa."

"Đứa nhỏ ngốc."

Cù Thành cười xoa đầu hắn, đẩy một đĩa thịt bò bít tết cạnh mình đến trước mặt hắn, "Chúng ta còn rất nhiều thời gian, đừng vội nói chuyện, em đói bụng chưa? Nếm thử thịt bò bít tết kiểu Pháp này xem, tôi cố ý gọi giúp em đấy."

Từ Tân Niên trợn lớn mắt, lông mi nhu thuận run rẩy, "Sao anh biết em thích món này?"

Là anh trai tốt của cậu cố ý dặn dò, tôi sẽ nói cho cậu biết sao?

Cù Thành cười lạnh ở trong lòng một tiếng, bề ngoài vẫn tỏ ra thâm tình nói, "Tôi sợ em không thích ăn, cho nên cố ý hỏi qua rất nhiều nhà hàng em thường đến ăn, sau khi biết em thích ăn món này mới...Xin lỗi, có phải tôi không nên mạo muội dò hỏi việc riêng tư của em như vậy?"

Trái tim Từ Tân Niên đập càng ngày càng nhanh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Một người đàn ông nguyện ý tốn tâm tư đi tìm hiểu khẩu vị của bạn, điều này có ý nghĩa gì hắn còn không rõ nữa sao, giờ phút này trong lòng bùng lên ngọt ngào, hắn đột nhiên cảm thấy mình như là người gặp họa được phúc, cho dù bị chuyện với Đổng Phong liên luỵ tiếng xấu, cũng cảm thấy đáng giá.

"... Anh, anh không cần nói xin lỗi, đây cũng không tính là chuyện riêng tư gì, nếu anh muốn biết, em đều có thể nói cho anh."

Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói xong, cầm nĩa chọc vào miếng bò bít tết ở trước mặt, hai má đỏ cả lên.

Cù Thành cười cười, sau khi rót cho hắn thêm một chút rượu vang nữa, từ trong túi áo lấy ra một phong bì đẩy tới trước mặt Từ Tân Niên, "Mấy ngày nay bận quá không thể phân thân, chưa kịp tìm em trước tiên, tôi rất xin lỗi... Tuy rằng như này rất tầm thường, nhưng tôi là người thô kệch không hiểu mấy cái màu mè hoa lá gì đó, chỉ có thể cho em tiền, em cầm lấy cái này, cứ coi tôi là bạn bè... cho em một chút tấm lòng."

Lúc hắn nói đến hai chữ "bạn bè", giọng điệu rất tệ, như thể hắn cực kỳ buồn bực mối quan hệ này.

Từ Tân Niên nhìn chằm chằm phong bì cực dày, trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm động khoang mũi hơi cay cay.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, giúp người khi gặp nạn mới khó, vào lúc hắn đã nhếch nhác thành cái dạng này rồi, Cù Thành vẫn nguyện ý giúp hắn, điều này có phải đã nói rõ Cù Thành đối với hắn cũng giống như chính mình, có chút không giống như vậy?

Hắn là một cao thủ nhìn mặt đoán ý lựa lời, khi hốc mắt vừa đỏ lên, nước mắt lập tức chảy xuống, "Anh Thành... chẳng lẽ anh không ghét em sao? Em... thật ra không tốt như anh nghĩ đâu."

Đúng vậy, cậu còn biết diễn trò hơn, còn ác độc hơn tôi nghĩ.

Cù Thành bình tĩnh đưa tới một tờ khăn giấy, đầu ngón tay như có như không xẹt qua lòng bàn tay Từ Tân Niên, "Nói không để tâm cũng không hẳn, tôi chỉ hơi giận em vậy mà lại chọn một người đàn ông như vậy...."

Nói tới đây hắn dừng ngừng một chút, thất thố quay đầu qua phất phất tay, "Thôi, tôi nói với em mấy cái này làm gì, mặc kệ trước kia xảy ra những gì, em ở trong lòng tôi luôn luôn là một cậu bé, anh bạn nhỏ làm sai nói chung vẫn nên được tha thứ, đừng khóc nữa được không?"

Một câu nói nhắm thẳng vào chính giữa trái tim, cũng chọc đến điểm Từ Tân Niên uất hận nhất, hắn ủy khuất lau lau nước mắt, không khống chế được lắc đầu, "Anh Thành anh không hiểu, những video kia... Em, em bị ép buộc... Nếu có thể em thật sự hận không thể giết chết hắn, anh nói... Có phải em rất xấu xa không?"

Lời này vừa nói ra trực tiếp chọc cười Cù Thành, nếu không phải nhớ tới lời dặn của khổng tước nhà hắn, hắn thực sự có thể cười thành tiếng.

Hóa ra người lòng dạ rắn rết cũng hiểu được cái chữ "xấu xa" này viết như thế nào.

Hắn mím môi, ánh mắt do dự, qua một hồi lâu lâu giống như là hạ quyết tâm gì đó, trầm giọng hỏi, "Tân Niên, tôi không muốn nói xấu người khác, nhưng hắn là một tên hút thuốc phiện rõ ràng không xứng với em. Cho dù em bị cưỡng bức rồi, vẫn nên đi báo cảnh sát chứ không phải thỏa hiệp với loại người cặn bã này."

Từ Tân Niên nghe xong lời này lập tức ngây ngẩn cả người, "Chờ một chút, anh nói Đổng Phong hắn... hút thuốc phiện?!"

"Xin lỗi... Tôi không nên nói này nói nọ trước mặt em, cứ coi như tôi nói vớ vẩn đi, đồ ăn nguội hết rồi, chúng ta không đề cập tới việc này nữa được không?"

Cù Thành như là hối hận chính mình nhất thời nhanh miệng, theo bản năng nói sang chuyện khác, nhưng Từ Tân Niên lại tóm lấy tay hắn, vội vàng hỏi, "Anh Thành, rốt cuộc chuyện này là sao!? Anh lừa em, nhất định là anh biết chút gì đó, nếu không sẽ không nói như vậy!"

Cù Thành cứng ngắc di dời tầm mắt, lắc lắc đầu, "Đừng hỏi những thứ đó, ăn cơm đi, em ngây thơ như vậy biết càng ít càng tốt."

Từ Tân Niên không dễ gì bắt được mấu chốt trở mình, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy, hốc mắt vừa đỏ lại ủy khuất khóc lên, "Anh Thành em cầu xin anh, anh nói rõ ràng một chút được không? Em đã bị hắn bị hủy hoại rồi, chẳng lẽ đến cuối ngay cả cơ hội nhìn rõ hắn cũng không có sao?"

Cù Thành trầm mặc, nhìn chằm chằm hắn thật lâu mới thở dài một hơi, từ trong túi lấy ra một cái máy tính bảng ấn vài cái, đặt ở trước mặt hắn.

Trong màn hình hết sức ồn ào hỗn tạp, sau khi trôi qua ba mươi giây, bộ dạng Đổng Phong say khướt xuất hiện, hắn trái ôm phải ấp, sa sút thối nát giống một bãi bùn lầy, sau khi uống cạn một chén rượu, từ trên bàn cầm lên một gói bột trắng đổ vào miệng, không lâu sau bắt đầu vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng khua tay múa chân, ánh mắt mê mang, vừa nhìn liền biết thần chí không tỉnh táo.

"Đây là cảnh tượng mấy ngày trước lúc hắn đến Hào Đình được camera giám sát ghi lại, quy định Hào Đình là tuyệt đối không cho phép khách hàng cắn thuốc, cho nên khi quản lý vừa nhìn bộ dạng điên cuồng này của hắn liền đến tìm tôi, tôi phái người thu hồi một chút bột phấn rơi vãi trên bàn cầm đi xét nghiệm, kết quả thật sự là bột ketamin."

Từ Tân Niên hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn ảnh, ánh mắt nguy hiểm híp lại, một tia sáng lóe lên, "... Em chưa bao giờ biết hắn dùng thứ này, sao có thể chứ... Có phải là nhầm lẫn gì rồi không?"

"Tôi cũng mong là bị nhầm, tránh liên lụy đến em, nhưng sự thật chính là như vậy, tôi muốn coi như chưa nhìn thấy cũng không được."

Cù Thành day day thái dương, lấy ra một cái bọc giấy nhỏ đưa cho hắn, "Cái này chính là bột phấn hắn làm rơi lúc ấy, tờ giấy này là báo cáo giám định, nếu em không tin thì có thể đi tìm người xét nghiệm lại, tôi không cần thiết phải đi vu cáo hãm hại một người chẳng có chút nào liên quan tới tôi."

"Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, người nào dùng hay không dùng qua thuốc tôi liếc mắt một cái là nhìn ra được. Dáng vẻ này của Đổng Phong vừa nhìn chính là tên nghiện nặng rồi, nhất định bên người thường xuyên có sẵn hàng, có lẽ hắn vẫn luôn gạt em không nói, nhưng đến cùng vẫn lộ ra chút sơ hở, nếu em vẫn không tin tôi, có thể đến nhà hắn xem thử, có lẽ sẽ tìm được chút gì đó."

Ánh mắt Từ Tân Niên lập lòe, nắm chặt bọc giấy trong tay.

Hắn không phải kẻ ngu, sẽ không lập tức tin ngay lời người khác vừa nói, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn hoàn toàn không tìm được lý do Cù Thành vu oan Đổng Phong, hơn nữa cuộc hẹn lần này là chính bản thân hắn chủ động nói ra, Cù Thành sẽ không cách nào đoán trước được, sẽ không biết trước mình muốn hẹn hắn, cho nên mấy ngày trước lừa Đổng Phong đến Hào Đình, cố ý cho hắn dùng thuốc phiện chứ?

Cân nhắc nửa ngày, hắn nghĩ rằng chuyện này tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ, trong lòng nhất thời cũng đã có chủ ý.

Hai mắt đỏ bừng phối hợp chớp chớp, một giọt nước mắt rơi xuống bắn lên bàn, sắc mặt hắn khẩn trương đến biến đổi rồi, run run rẩy rẩy nắm tay Cù Thành hỏi, "Anh Thành, vậy... vậy em phải làm gì đây? Em không biết hắn hút thuốc phiện, lỡ như chuyện này lộ ra, chẳng phải là em cũng xong đời luôn sao?"

Hắn càng nói càng thương tâm, sau cùng nghẹn ngào gần như không thở nổi, "Em thật sự hận hắn ta! Nếu như sớm biết hắn hít ma túy, em đã sớm tống hắn vào đồn cảnh sát rồi, cũng sẽ không để hắn hại em như vậy!"

"Thật ra muốn rũ bỏ chuyện này cũng không phải không có cách nào, suy cho cùng việc này không thể làm ầm lên, nếu không một khi chúng ta dính vào thứ bột trắng này, đều phải chịu liên luỵ theo."

Lúc này Từ Tân Niên đã rất tin tưởng không nghi ngờ Cù Thành nữa, hắn ra sức gật gật đầu, khàn giọng hỏi, "Anh Thành anh giúp em với, chỉ cần có một chút khả năng em cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Đổng Phong nữa."

Cù Thành nhíu mày, nhìn thấy bộ dạng Từ Tân Niên khẩn cấp tẩy trắng cho bản thân, trong lòng châm chọc gợi lên khóe miệng.

Hắn làm bộ như khó xử nhăn mày, trầm ngâm nửa ngày mới chậm rãi mở miệng, "Thật ra cách để đảo ngược tình thế rất đơn giản, chỉ cần khiến cho tất cả mọi người đều tin một trong hai người phạm tội ác tày trời, đem tâm điểm chú ý đặt hết lên người hắn, như vậy tự nhiên người kia sẽ không có ai chú ý đến nữa, đầu năm nay tin tức tai tiếng nhiều như vậy, chưa qua mấy ngày còn ai sẽ nhớ rõ chuyện của em?"

Từ Tân Niên cũng không phải kẻ ngu, một chút đã thông suốt.

Giờ phút này lại càng cảm thấy quả thực Cù Thành chính là cứu tinh của hắn, vào lúc hắn khốn khổ như vậy tìm được cho hắn rồi một con đường sống, còn cho hắn một khoản phí không nhỏ, đủ để hắn trở mình, ngóc đầu dậy làm lại từ đầu.

"Ý của anh là để em nói ra chuyện này? Nhưng hắn hút thuốc phiện lại không liên quan đến em, lỡ như người khác nói em vu hại hắn thì phải làm sao, hơn nữa em lấy cái gì để cho người khác tin là em bị cưỡng ép?"

Cù Thành cười cười, đưa tay chọc má hắn, "Đứa nhỏ ngốc, bình thường em thông minh muốn chết, sao vào thời điểm mấu chốt lại trở nên ngốc như vậy."

"Lúc trước tôi cố ý đi điều tra Đổng Phong, lúc học đại học hắn đã từng qua lại với một người bạn trai, vừa vặn chính là vị anh trai đã chết của em, gọi là cái gì đấy... Từ Từ Niên đúng không? Chuyện này tôi không tin là em không biết chút gì, chỉ cần em lợi dụng tốt điểm này, còn sợ người khác không tin em sao?"

Từ Tân Niên sửng sốt một chút, nhíu mày, "Anh... sao anh lại biết những chuyện này? Anh đi điều tra Đổng Phong làm gì?"

Cù Thành nhún nhún vai, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, trầm giọng ho khan mấy tiếng nói, "Tôi chỉ không tài nào hiểu được vì sao em lại vừa ý Đổng Phong, muốn xem xem rốt cuộc người này tốt hơn tôi ở điểm nào, kết quả..."

Nói tới đây hắn chán nản quay đầu, giống như cảm thấy loại thân phận này của bản thân làm chuyện không thể lộ ra ngoài sáng như vậy là vô cùng mất mặt, "Ngay cả bản thân tôi cũng không rõ vì sao lại đi điều tra một người cặn bã như vậy, nhưng ở buổi tiệc sinh nhật của em nhìn thấy hắn đối với em như vậy, tôi thật sự hận không thể giết chết hắn! Nhất thời nhịn không được liền..."

Nửa câu sau hắn không nói tiếp nữa, đưa tay xoa nhẹ thái dương, sắc mặt u ám, "Xin lỗi, tôi không nên nói cho em biết điều này, nếu em cảm thấy tôi lo chuyện bao đồng, cứ coi như hôm nay chưa nói gì đi."

Nói xong hắn đứng dậy bước đi, Từ Tân Niên kéo hắn, lại bị Cù Thành đẩy ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng hắn hoảng loạn chui vào trong xe.

Nhìn số tiền và tội chứng của Đổng Phong trong tay mà Cù Thành đặc biệt đưa tới cho hắn, trong lòng Từ Tân Niên ngập tràn ngọt ngào, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, hoàn toàn xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ đối Cù Thành.

Hắn biết sẽ không có người đàn ông nào cự tuyệt được hắn, cho dù là lão đại bang Thanh Long thì thế nào, không phải vẫn bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay như thường sao?

Nhớ tới lúc nãy Cù Thành nhắc tới sự tình trước kia của Đổng Phong và Từ Từ Niên, hắn biết cơ hội trở mình của bản thân cuối cùng đã tới rồi.

Sau khi xe chạy đi một đoạn xa, Cù Thành một phen tháo cà vạt trên cổ ra, chán ghét ném qua một bên, ngoài miệng mắng vài câu sau đó khoa trương lấy di động ra, 【 Cmn thiếu chút nữa tôi buồn nôn chết rồi, tối hôm nay em phải tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi tôi! Tôi cần người em khử độc toàn thân cho tôi T. T】

【 Cút 】

Từ Từ Niên đáp lại hắn chỉ có một chữ duy nhất, ngay cả dấu chấm câu cũng không có, ngay sau đó lại gửi tới một tin, 【 Cá lớn cắn câu rồi chứ? 】

Cù Thành bĩu môi, 【 Còn phải nói, hiện tại em trai tốt của em đang hận không thể nhào lên câu dẫn tôi. 】

【, Đáng ngợi khen. 】

【 Muốn được thưởng T. T】

Từ Từ Niên cầm điện thoại cười khẽ, 【Anh muốn thưởng gì?】

Cù Thành thấy hồi âm, ngón tay nhanh chóng ấn, không chút do dự gửi đi bốn chữ, 【 Tôi muốn X em 】

Từ Từ Niên khinh thường, cười lạnh một tiếng, 【ha ha, ME TOO】

========================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này là chương chuyển tiếp, ngày mai sẽ nhanh chóng giải quyết Liên hoa và Đổng cặn bã, tôi thật sự chịu không nổi hai kẻ này nữa rồi, trước hết để cho hai vợ chồng phát triển tuyến tình cảm đã rồi nói tiếp!!! Đến lúc đó là có thể viết thịt rồi ha ha 【 kỳ thật đây mới là điều bạn muốn nói ﹁_﹁... 】

Editor: Như đã thông báo trên facebook thì nhóm mình sẽ tạm dừng đăng chương mới một thời gian do nhân lực không đủ. Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ nhóm. Hẹn gặp mọi người sau nhé. See ya!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.