Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 40: Chương 40: Động phòng hoa chúc (H)




Edit: Hải Đường - Beta: Vĩnh Nhi

Hai người đi theo ông lão lên núi, băng qua một khu rừng rậm đến một ngôi làng nhỏ.

Ngôi làng nhỏ này nằm ở lưng chừng núi, có rải rác vài hộ gia đình sinh sống, nhà cửa mang theo phong cách cổ xưa. Lúc này mưa đêm lạnh lẽo, hầu như nhà nào cũng tối đen như mực, duy chỉ có nhà ông lão là vẫn còn sáng đèn.

"Căn phòng này mới xây, buổi tối ấm áp vô cùng, nhưng mà chỉ có một cái giường, nếu hai cháu không ngại thì chịu khó nằm chật một chút". Ông lão đẩy cửa căn phòng mới xây trong sân sang một bên, cười nói với Từ Từ Niên và Cù Thành.

Từ Từ Niên quan sát căn phòng một lượt, có chút ngẩn ra hỏi lại: "Chỉ có một cái giường thôi ạ?"

"Đúng vậy, nó được làm bằng gỗ, đây là phòng của con trai và con dâu lão, dĩ nhiên là chỉ có một cái giường rồi". Ông lão nhìn qua, cười chất phác: "Hai con không phải là bạn bè sao, đều là con trai, quan tâm gì đến vấn đề này."

Cù Thành nãy giờ không nói gì, cười cười, ôm Từ Từ Niên nói: "Dạ phải, dù gì cũng là bạn bè, cũng đâu phải chưa từng chen nhau một cái chăn, nếu không được thì lát nữa anh nhường giường cho em, anh nằm dưới đất cũng được."

Vấn đề không phải là được hay không được...

Từ Từ Niên nhìn chằm chằm dải ruy băng lụa treo đầy phòng, ga trải giường màu đỏ, vỏ gối và chăn mền cũng màu đỏ, chữ hỷ màu đỏ... Cảm thấy lúng túng vô cùng.

"Ông, đây là phòng tân hôn thì phải? Nếu vợ chồng con trai ông biết hai thằng con trai tụi con ngủ ở phòng tân hôn của bọn họ...Con thấy không hay lắm, hay là như vậy đi, ông cho tụi con mượn một cái chăn, hai đứa con ngủ ở phòng khách là được rồi ạ!"

"Như vậy sao được!" Ông lão liền lắc đầu, một mực không đồng ý, "Đã đến rồi thì đều là khách, truyền thống của làng ông là phải cho khách ngủ phòng mới, không thì cũng phải là chăn mền mới. Nếu người làng biết ông cho hai đứa ngủ dưới đất, sau này còn mặt mũi nào nữa."

"Dạ, nhưng mà..." Đây là phòng tân hôn ạ!

"Không nhưng nhị gì nữa hết, thôn chúng ta thường không có mấy người lui tới. Nhà ai có khách đến thì vui lắm, con trai và con dâu lão đều ở nơi khác, vợ lão mất sớm, bao nhiêu năm rồi mới thấy có người đến nhà, hôm nay gặp được các con coi như là duyên, hai đứa nhất định không được từ chối."

Ông lão mỉm cười nhìn bọn họ, ngay cả lai lịch, mục đích đến đây của hai người là gì cũng không hỏi... Không chút ngần ngại lựa chọn tin tưởng, phần chất phác, thiện lương này Từ Từ Niên đã cảm thấy rất hiếm gặp, nếu còn tiếp tục tranh luận với ông nữa, thì chẳng phải mình là người không biết phân biệt nặng - nhẹ, tốt - xấu sao?

Từ Từ Niên định mở miệng, cuối cùng quyết định không nói gì hết, Cù Thành nhìn Từ Từ Niên, khóe miệng mang ý cười: "Có chỗ ở là đã không tệ rồi. Ông ơi, lần này, tụi con thật sự rất cảm ơn ông!"

Ông lão đạt được ý nguyện, nhiệt tình giúp hai người trải chăn ra, sau đó xoay người bước ra cửa, "Cảm ơn với không cảm ơn cái gì, hai con đi ngủ sớm chút đi. Phòng của ông ở sát bên, hai đứa có cần gì thì cứ trực tiếp qua tìm ông là được."

Cửa phòng 'két' một tiếng đóng lại, giờ trong phòng chỉ còn lại hai người Từ Từ Niên và Cù Thành.

Cả hai nhìn nhau, một người như không biết phải làm sao, một người lại giống như đang nghiền ngẫm.

Qua một lúc lâu, Cù Thành mới không nhịn được cười, lên tiếng trước: "Em nói xem, đêm nay có tính là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng ta không?"

Hắn cúi sát đầu lại gần, nước mưa trên người bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên, phả vào mặt Từ Từ Niên, cười gian manh.

Trong phòng toàn là màu đỏ, ga trải giường màu đỏ, dải ruy-băng lụa màu đỏ, ngay cả cái kệ đối diện cũng đặt nến đỏ đang cháy dở, mọi thứ giống y như động phòng hoa chúc thời xưa vậy.

Từ Từ Niên càng nhìn càng thấy ngượng, ho nhẹ vài tiếng, né người ra một chút: "Thứ nhất, đây là phòng tân hôn của người ta, nếu anh muốn giở trò lưu manh gì thì cũng phải biết chọn chỗ. Thứ hai, tôi chưa từng nghe nói qua hai thằng đàn ông mà cũng có đêm động phòng hoa chúc!"

Cù Thành nhíu mày, coi lời Từ Từ Niên như gió thoảng bên tai, ánh mắt híp lại, cười lưu manh nói: "Cần gì nghiêm túc như vậy, không phải mới vừa rồi em còn bảo vệ anh sao?! Anh nói này Khổng Tước, thực ra trong lòng em đang khẩn trương đúng không?"

Từ Từ Niên áp chế xấu hổ trong lòng, mặt không biểu cảm, hất cằm lên nhìn Cù Thành: "Tôi có gì mà phải khẩn trương? Tôi chỉ là không muốn tên vô lại anh làm bẩn phòng tân hôn của vợ chồng son nhà người ta thôi!"

Nói xong, cậu đứng lên đánh giá xung quanh, suy nghĩ xem phải làm sao, kết quả vừa quay đầu lại thì mí mắt nhảy dựng lên: "Này, anh làm gì đó?!"

"Cởi quần áo, cũng đâu phải em chưa từng nhìn thấy." Cù Thành nhìn liếc cậu, ném chiếc sơ mi ướt sũng trong tay qua một bên, để lộ cơ ngực cường tráng.

Ngôi làng nhỏ này không có điện, vẫn dùng đèn dầu như thời xưa, lúc này nến đỏ cháy lập lòe, phủ lên người hắn một tầng sáng mỏng mơ hồ.

"Quần áo em cũng ướt hết rồi kìa, mặc vậy không thấy khó chịu sao? Mau cởi ra đi."

Nói xong, Cù Thành lại bắt đầu cởi quần, quần jean dính vào người rất ư là không thoải mái, hắn cố sức lột ra, chỉ còn nội y màu đen ướt sũng, chiếc quần con vẽ ra đường cong hai bên đùi, bao bọc cái mông tròn, kéo dài lên cái hông rắn chắc, cùng với đôi chân dài thẳng tắp, cả người mang theo hơi nước, tản ra nội tiết tố mãnh liệt của nam giới.

Tuy rằng Từ Từ Niên luôn nghiêm nghiêm trang trang, nhưng dù sao cũng là người thích đàn ông, lúc này nhìn thấy cơ thể của Cù Thanh, cổ họng không khống chế được bắt đầu phát khô, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp.

Cái tên lưu manh!

Từ Từ Niên rủa thầm trong lòng, gian nan rời ánh mắt qua chỗ khác, di chuyển bước chân, tránh xa Cù Thành ra một chút, "Anh cởi xong thì lên giường đắp chăn đi ngủ đi, đừng quan tâm đến tôi, tôi trải chăn đệm ngủ dưới đất, ngả lưng chút là trời sáng rồi."

Nghe xong lời này, Cù Thành nhịn không được bật cười: "Em còn nói em không khẩn trương? Ngay cả quay đầu lại nhìn anh, em cũng không dám. Sao? Anh là con rệp, con kiến hay là con chuột, con rắn? Đến cả ngủ chung một cái chăn với anh em cũng không muốn? Trước kia còn ở trong tù, cái gì nên nhìn nên sờ qua cũng đã làm xong hết rồi, em còn xấu hổ cái gì?"

Từ Từ Niên nghiêm mặt không nói lời nào, cảm thấy không khí bây giờ rất ngại ngùng, Cù Thành nhìn thấy phản ứng của cậu càng cười lớn tiếng hơn, từ phía sau ôm lấy cậu, dán cả người lên, giở trò xấu cắn nhẹ vành tai cậu, miệng còn khẽ gọi "Từ Niên".

Vành tai Từ Từ Niên càng lúc càng đỏ, cảm thấy nhiệt độ cơ thể sau lưng cũng đang nóng dần lên, nóng đến độ không bình thường, cậu cho là mình nghĩ bậy nghĩ bạ, cố gắng ổn định lại cảm xúc, "Anh...định làm gì?"

"Không có gì, chỉ muốn gọi em thôi."

"Anh lớn già đầu rồi, sao còn học Oa Oa làm nũng?"

Cù Thành cúi đầu cười, Từ Từ Niên lườm hắn một cái, không động đậy, hai người cứ như vậy một trước một sau ôm nhau, nhất thời không ai nói tiếng nào.

Qua một lúc lâu, Cù Thành lại gọi cậu, thu hồi dáng vẻ lưu manh vừa nãy, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Từ Niên, em không biết anh thích em nhiều đến mức nào đâu, vừa rồi em ở trong xe liều mạng bảo vệ anh, giờ nhớ đến, cmn anh lại cảm thấy ngứa ngáy hết cả tâm can."

Hắn thấp giọng nói, thanh âm trầm khàn vang lên ở bên tai, vòng tay qua eo Từ Từ Niên tiến thẳng lên phía trên, thân mật chạm vào ngực Từ Từ Niên.

"A". Da đầu Từ Từ Niên tê dại, đầu ngực bị hắn sờ cứng lên, mặt càng ngày càng đỏ, thậm chí quên luôn cả việc phải đẩy hắn ra.

Cù Thành cười, lồng ngực rung lên, khiến Từ Từ Niên cũng rung động theo.

Hắn xoay mặt Từ Từ Niên lại, nhìn đắm đuối: "Em có biết lúc Mặt Thẹo đuổi theo chúng ta, trong đầu anh nghĩ gì không? Anh nghĩ, em còn chưa nói được một câu thân mật với anh, nhóc con Oa Oa còn muốn anh mua kẹo cho nó, em còn chờ anh giúp em báo thù. Nếu lúc đó anh bỏ mạng thì nhất định sẽ hối hận đến xanh cả ruột."

"Rồi anh lại cảm thấy mình không uổng công khi đi chuyến này, dù có gặp phải kẻ thù anh cũng không hối hận. Bởi vì, cuối cùng anh cũng đã biết được em cũng thích anh, không phải mình anh mặt dày bám lấy em. Vừa rồi thấy ánh mắt khẩn trương lo lắng của em giống như là hận không thể giấu anh vào trong bụng, vì việc này anh cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá hết!"

Cù Thành nói xong lại tự mình cười. Một gã đàn ông cao lớn, thô kệch, lúc này đây cười giống như một đứa trẻ, gương mặt tràn đầy tinh thần, tuy rằng ngoài miệng không nói ra lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng lại đâm thẳng vào trái tim Từ Từ Niên.

Cậu xoay cả người lại búng một cái lên trán Cù Thành, hồi lâu sau mới cười mắng nhẹ một câu: "Ngu ngốc!"

Cù Thành cúi đầu cọ cọ lên chóp mũi cậu, trong lòng Từ Từ Niên cảm thấy ấm áp, không biết là bởi vì lửa nóng trên người Cù Thành hay là do mấy lời hắn nói ra, thậm chí quần áo trên người ướt sũng cũng không có cảm giác gì.

Cậu do dự một lúc, lần đầu tiên chủ động hôn Cù Thành.

Môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, tinh tế cọ xát, không biết ai là người đưa đầu lưỡi ra thăm dò trước, cả hai trao nhau một nụ hôn thật dài...

Một lúc lâu sau, họ mới tách môi nhau ra, cả hai đều có chút khó thở, ánh mắt Cù Thành thâm trầm như biển sâu, ngực phập phồng, ngay lúc cả người Từ Từ Niên run lên cho rằng hắn sẽ lập tức nhào tới, hắn lại đột nhiên buông cậu ra, thở hổn hển nói: "Tối nay không đúng địa điểm, tha cho em trước đấy, sau khi trở về, anh liền lấy nhà làm nơi động phòng, đến lúc đó em đừng hòng nghĩ tới việc chạy trốn!"

Cậu vốn đang sợ Cù Thành hưng phấn sẽ bùng lên mạnh mẽ, lúc này quả thật không thể tin hắn vậy mà dễ dàng buông tha mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Từ Từ Niên không muốn ở phòng tân hôn mới của vợ chồng trẻ nhà người ta làm loại chuyện này, rủi khi bị ông lão nghe được động tĩnh gì đó, sau này làm sao còn mặt mũi làm người.

Cậu xấu hổ ho khan hai tiếng, nín cười nhìn chằm chằm nơi nào đó đang căng phồng lên của Cù Thành, cố ý lấy tay chọc chọc: "Ủa, sao hôm nay anh đàng hoàng quá vậy?! Đã cứng thế này rồi, lát nữa không nhịn nổi thì phải ra ngoài tắm mưa à?!"

"Mẹ nó, em mau ngủ đi! Đừng có mà chọc anh, nếu không anh làm chết em bây giờ!"

Cù Thành gầm nhẹ, hẳn là đã nhịn đến cực điểm rồi, gương mặt còn đọng nước, đỏ đến đáng sợ.

Hắn vươn tay kéo chăn bông trên giường trải xuống đất, để Từ Từ Niên ngồi lên, trầm giọng nói: "Tối nay hai chúng ta cùng nhau ngủ dưới đất đi, nếu ngày mai em còn muốn dậy nổi thì chú ý cách xa anh ra một chút."

Từ Từ Niên buồn cười, duỗi chân đá hắn: "Hừ, anh còn dám dọa tôi, muốn tạo phản hả?"

Cù Thành im lặng đưa lưng về phía cậu, hơi thở trầm xuống, hiển nhiên là đang nhẫn nại chịu đựng.

Từ Từ Niên bất đắc dĩ cười một tiếng, vươn tay tắt ngọn đèn dầu và nến, lợi dụng không gian tối om, cởi quần áo ướt nhẹp trên người ra, Cù Thành quay đầu lại, liền nhìn thấy tấm lưng bóng loáng với hai cục thịt mịn màng vểnh lên, yết hầu càng thêm khô ngứa, hắn duỗi tay kéo cổ chân Từ Từ Niên đè lên giường, lớn tiếng quát: "Quay mặt lại đây, đừng có đưa mông về phía anh".

Hơi thở của hắn càng dồn dập, Từ Từ Niên càng vui, rốt cuộc tìm về đúng chỗ ngủ của mình, cố ý nằm sát bên cạnh Cù Thành, còn đưa tay áp lên lồng ngực của hắn: "Tôi phải ngủ như thế này, anh thấy không quen thì đừng quay đầu lại nhìn nha!"

Nói xong, Từ Từ Niên gần như coi Cù Thành như gối ôm, hoặc là cái lò sưởi, quấn hai tay hai chân lên, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp.

Mấy lần bị bộ phận căng cứng của người nào đó đụng phải, thì sẽ ngay lập tức dùng chân dụi dụi, giả bộ nhắm hờ mắt cảnh cáo nói: "Giữ vật kia của anh đàng hoàng một chút, nó đang nằm dưới lòng bàn chân tôi, nếu chẳng may nửa đêm tôi đạp phải, gãy mất, thì anh đừng có trách tôi!"

"%... &(¥... (*(..."

Hừ! Con khổng tước chết tiệt này đang cố ý đây mà!

Cù Thành cắn răng chịu đựng, trong lòng thầm mắng mấy câu, chả hiểu sao vừa rồi mình còn nắm thế chủ động, mơ hồ thế nào lại bị khổng tước này chế ngự rồi?!

Hắn nghiến răng nghiến lợi, bị Từ Từ Niên hành hạ đến lên trời xuống đất, cố nén sự khó chịu, nhắm hai mắt lại.

Hai người chẳng biết tự lúc nào mơ mơ màng màng ôm nhau ngủ mất, núi rừng càng về khuya càng lạnh, trong giấc mộng Từ Từ Niên lại cảm thấy ấm áp lạ thường, giống như có một nồi lẩu nóng hổi, không ngừng tỏa nhiệt lên người cậu.

Từ Từ Niên thoải mái khẽ khịt mũi, áp sát lại gần nguồn nhiệt nóng ấm này, ngay cả mắt cũng không mở ra, tiếp tục chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng lúc này cậu lờ mờ nhận thấy "nguồn nhiệt" bên cạnh đang phát run, chút run rẩy làm chăn bông lơi lỏng theo.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Cù Thành qua ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, vươn tay sờ trán hắn, nóng bỏng đến dọa người!

"Cù Thành, Cù Thành! Anh tỉnh dậy đi!"

Từ Từ Niên lay lay hắn, Cù Thành cau mày không có phản ứng gì, cả người nóng rực, rõ ràng là bị sốt từ rất lâu rồi.

Nhớ tới người này lúc bị lạc trong rừng đã đem áo khoác duy nhất của hắn choàng cho mình, còn hắn thì mặc áo cộc dầm mưa, lại nhớ tới thân nhiệt bất thường của hắn trước khi ngủ, Từ Từ Niên hoàn toàn tỉnh ngủ.

Mặc dù lúc bình thường Cù Thành kiên cường như khối đá rắn chắc, không bệnh không hoạn, khỏe như vâm, nhưng con người ai cũng sẽ có lúc ốm đau, huống chi hai người vừa mới trải qua một hồi thập tử nhất sinh, người này lại bất chấp mưa gió, không bệnh mới là lạ.

"Cù Thành, tỉnh dậy đi, tôi đưa anh đi bệnh viện, anh như thế này thật sự không ổn đâu!"

Cù Thành bị cậu lay tỉnh, nhăn nhó quơ quơ tay, giọng khàn khàn nói: "... Anh nằm ngủ tí là khỏe ngay ấy mà, em đừng sợ, lại đây cho anh ôm cái, lạnh quá!"

"Nhìn dáng vẻ này của anh ít nhất cũng phải ba tám, ba chín độ, gắng gượng có ích gì, lỡ như sốt thành thằng ngốc thì tôi mặc xác anh luôn đấy."

Trong lòng Từ Từ Niên nóng như lửa đốt, thế nhưng ngoài miệng vẫn cứ lạnh lùng, Cù Thành buồn cười, ho khan nói: "Anh thật sự... Khụ khụ... Thật sự không sao hết, đắp chăn ngủ một giấc tới sáng là khỏe."

Nói xong hắn liền vươn tay ôm lấy Từ Từ Niên, tham lam hấp thụ nhiệt độ trên người cậu, thân thể to lớn co lại, như là rút hết sức lực toàn thân.

Ở trong mắt Từ Từ Niên, hắn luôn kiên cường giống như một ngọn núi vững chãi sẽ không bao giờ đổ sụp, hiện giờ đột nhiên biến thành bộ dạng này làm cậu có chút trở tay không kịp, lo lắng đến đổ mồ hôi hột.

Cậu điều chỉnh lại hơi thở, ôm lấy Cù Thành trùm kín chăn cho hắn, ngồi dậy, rồi đứng lên nói: "Anh nằm đây chờ tôi, tôi qua phòng bên cạnh tìm ông xin mấy viên thuốc."

"Trời mưa... Đừng đi!" Cù Thành vươn tay muốn túm lấy cậu, thế nhưng kết quả lại túm vào khoảng không.

Từ Từ Niên đẩy cửa định đi ra ngoài, lúc này lại nghe văng vẳng tiếng bước chân, cậu nhìn ra bên ngoài, đồng tử lập tức co rút lại.

Mặc dù Cù Thành đang phát sốt, nhưng vẫn luôn đề cao cảnh giác, giờ phút này cũng nghe tiếng mưa rơi cùng với tiếng bước chân, chống tay ngồi dậy: "Có phải là bọn chúng đuổi tới đây rồi không?"

"Chết tiệt, bọn chúng tới thật là đúng lúc!" Từ Từ Niên siết chặt tay, tim đập dồn dập, trong đầu nháy mắt trống rỗng.

Ngoài trời còn đang mưa, Cù Thành lại sốt nặng, nếu Mặt Thẹo mà tìm tới cửa thì hai người bọn họ có chắp thêm cánh cũng không thoát nổi!

Cù Thành khó chịu vô cùng, ngồi dậy một cái liền choáng váng, nhưng lúc này, cách vách đã truyền tới tiếng đập cửa bồm bộp, ngay sau đó là tiếng mở cửa, rồi đến tiếng của ông lão: "Tụi bây làm gì đập cửa dữ vậy?"

"Này lão già, ông có thấy một người đàn ông to cao từ nơi khác lái xe tới đây không?"

"Chiều nào lão già tôi cũng xuống núi bán ớt, gặp rất nhiều người lạ, làm sao tôi biết người mấy bây nói là người nào?"

"Mẹ nó lão già, ông bớt nói nhảm đi! Đại ca Mặt Thẹo của bọn tôi đang chờ bắt người, ông mà không nói thật thì đừng trách bọn tôi không khách sáo! Những nhà khác đều bị bọn tôi lục soát hết rồi, còn mỗi nhà ông thôi, lục soát cho tao!"

"Thật sự không có mà! Ngày nào tụi bây cũng đến đây thu phí bảo kê, lão nào dám lừa gạt tụi bây. Này này! Mấy cái đứa này không thể vô được!"

Tiếng của ông lão ở cách vách truyền đến, tim Từ Từ Niên gần như nhảy dựng lên, sắc mặt Cù Thành tái mét, nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, liếc mắt một cái liền thấy cái tủ quần áo ở góc tường.

"Từ Niên, bên này!"

Hắn lảo đảo đứng lên, cắn răng cuộn chăn gối cùng quần áo của hai người lại, Từ Từ Niên liếc mắt một cái liền hiểu ý hắn, cậu mở tủ giúp hắn giấu đồ vào, chính mình cũng chui vào trốn, vừa mới khép cửa tủ, cửa phòng liền bị người bên ngoài đá văng ra.

Trong tủ quần áo nhỏ hẹp là một mảng tối đen, ngột ngạt, Cù Thành nóng như thiêu như đốt, thở không ra hơi, thế nhưng lại cố gắng cắn chặt răng để không phát ra âm thanh. Từ Từ Niên gắt gao dán vào lồng ngực của hắn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể trước mặt nóng như lửa, nhìn thấy bả vai Cù Thành không khống chế được phát run, cậu nâng tay ôm chặt lấy hắn, hai người tựa như hai con thú nhỏ dính nhau trong tủ áo, cách một tầng chăn mỏng và cửa tủ ngoài kia chính là người của Mặt Thẹo.

"Lão đã nói rồi mà tụi mày không tin, đây là phòng tân hôn của con trai lão, mấy đứa mày xông vào là có ý gì hả?"

Ông lão đứng ở bậc cửa, giơ chiếc đèn trong tay lên, vẻ mặt hơi bất lực.

Mấy tên mặc đồ đen cau mày nhìn tứ phía, gian phòng trống hoác, không có một bóng người, trên giường cũng không có dấu vết gì, sau căn phòng này là một con sông, lúc này dòng nước chảy xiết, hoàn toàn không có khả năng giấu người nào ở đây.

Lẽ nào tên cáo già Cù Thành kia thực sự không có ở đây?

Tên cầm đầu tiến vào trong phòng, đứng cách vị trí của Từ Từ Niên và Cù Thành không xa, gần như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến bọn họ.

Tim hai người giật thót, sắc mặt Từ Từ Niên trắng bệch, xoay người lại gần tủ, nghĩ thầm nếu lát nữa mà bị bọn chúng phát hiện sẽ đánh trả bọn chúng, dù sao tên Mặt Thẹo cũng không có ở đây, sẽ không có người nào nhận ra mình, chỉ cần Cù Thành không bị phát hiện, ắt sẽ có biện pháp trốn ra.

Cả người Cù Thành nóng ran, nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương, Từ Từ Niên vừa rời khỏi vòng ôm của hắn, hắn liền rùng mình một cái, chỉ có thể kéo người trở lại.

Hai người không mặc quần áo quấn quýt lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại trên người, gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng của Cù Thành phả lên mặt Từ Từ Niên, nhiệt độ cùng đường cong cơ thể vô cùng phù hợp, hạ bộ hơi phồng lên như có như không cọ xát vào nhau.

"Ông già, tại sao phòng tân hôn của con trai ông không có mền gối gì hết vậy?"

Ông lão lặng đi một chút, cười híp mắt huơ tay nói: "Thời tiết không tốt, cất vô rồi, nếu để ở ngoài sẽ bị đốm mốc, hỏng hết, bọn trẻ tụi bây không rành mấy chuyện này đâu."

Tên này rõ ràng không tin, nheo mắt nhìn chằm chằm ngăn tủ cách đó không xa, "Nếu cất rồi, vậy chắc là cất trong tủ áo nhỉ!"

Nói xong, hắn muốn tự tay đi mở cửa tủ, Từ Từ Niên căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, tay giơ nắm đấm lên.

Đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, ngoài cửa đột nhiên có một tên xông tới: "Vương ca! Đại ca bảo anh quay về, nói là tìm được xe của Cù Thành ở trên núi, rất có thể hắn bố trí làm chúng ta nghi ngờ, lúc này đã trốn xuống núi rồi!"

Cái tên được gọi là Vương ca dừng động tác trên tay lại, vẫn không rời mắt khỏi cái tủ trong góc, cuối cùng mới buông lỏng tay, "Xác định tìm được rồi?"

"Dạ, đúng vậy, chính là chiếc xe đó."

Vương ca gằn giọng, quay đầu nhìn vẻ mặt bức xúc của ông lão, vung tay lên, "Tốt, vậy bây giờ chúng ta xuống núi!"

Một đám người đến nhanh, đi cũng nhanh, lát sau đã lái xe đi khỏi.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, ông lão nhìn khắp bốn phía, rồi lại nhìn chằm chằm cái tủ một hồi mới nhỏ giọng nói: "Gây thù chuốc oán gì rồi, đụng độ với băng cướp đó, không cần trốn nữa, tụi nó đi hết rồi."

Vừa dứt lời, ông lão ngáp dài một cái, hiểu ý mà giúp hai người đóng cửa phòng lại, nhàn nhã đẩy cửa phòng bên cạnh rồi đi ngủ tiếp.

Giờ phút này Từ Từ Niên trốn trong tủ treo quần áo mới thở phào, lúc phục hồi lại tinh thần thì toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu đẩy Cù Thành nhỏ giọng nói: "Tụi nó đi rồi, tôi đi cảm ơn ông lão, sẵn hỏi ông xin thuốc hạ sốt cho anh, anh chờ tôi một chút."

"Không được đi."

Từ Từ Niên mới vừa rời khỏi ngực của hắn, Cù Thành liền lập tức ôm lại, mồ hôi túa ra trên mặt, ánh mắt vừa hoảng loạn vừa kiên quyết, môi không còn chút huyết sắc nào: "Không được đi, lạnh quá... Ở đây đi, đừng đi đâu hết."

Hắn giống như một người đang lạnh cóng bắt được một đốm lửa trong mùa đông, nói gì cũng không buông tay ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt, bàn tay ghì chặt Từ Từ Niên, xoay người đè cậu vào trong hộc tủ, phủ kín cả người lên.

Từ Từ Niên bị hắn đè ép, thở không nổi, giãy dụa, "Anh đã bệnh thành ra như vậy còn muốn làm loạn cái gì nữa!... A!..."

Môi của cậu bị Cù Thành cắn một cái, đầu óc hắn bắt đầu mất tỉnh táo, chỉ muốn cướp lấy nhiệt độ trên người Từ Từ Niên, làn da của cậu rất mềm mại, còn tỏa ra hơi ấm, khiến hắn cực kỳ thoải mái, nói gì cũng không chịu buông ra.

"Này! Anh tỉnh lại đi!"

Từ Từ Niên cũng nhìn ra hắn có gì đó không ổn, né trái né phải, muốn đẩy hắn ra, nhưng dù Cù Thành có đang không khỏe, sức lực vẫn rất mạnh, bất luận cậu có đẩy thế nào cũng không thoát được.

Trước đó, trong người Cù Thành có một luồng khí khô nóng mà lúc vẫn còn tỉnh táo đã bị Từ Từ Niên khơi lên thiêu đốt, trước khi ngủ càng thấy trướng đến phát đau, giờ đây thân thể mềm mại thơm mát đang ở trong ngực mình, khoan mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc của Từ Từ Niên. Mặc dù đại não Cũ Thành đang mê man, nhưng vẫn biết được lúc này người mình đang ôm là Khổng Tước của hắn.

Cho nên hắn vừa gắt gao đè người lại, vừa dùng cự vật đã trướng phồng lên kia cạ cạ Từ Từ Niên, hơi thở nóng rực phả lên cổ cậu, mơ màng nói, "Từ Từ Niên, khổng tước..... thoải mái quá."

Bởi vì trước đó quần áo bị ướt, nên đã cởi ra hết, ngay cả chiếc quần lót cũng không để lại, giờ phút này lại bị Cù Thành cọ xát như vậy, là thằng đàn ông cũng không chịu nổi.

Từ Từ Niên cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, hai chân như nhũn ra, hai khuôn ngực dính sát vào nhau, người mướt mồ hôi theo động tác mà phát ra âm thanh ái muội, vật giữa hai chân cũng dần dần trướng lên, cọ vào thành bụng Cù Thành.

"Anh... Buông tôi ra trước đi, đã nói rồi không thể... Ưm...."

Mặt Từ Từ Niên đỏ bừng, cố nặn một câu qua kẽ răng, lại bị Cù Thành nuốt hết vào bụng, háo hức vuốt ve, chu du trên cơ thể mình, mân mê bằng bàn tay to thô ráp, nắm lấy bộ vị của cậu, "Từ Từ Niên... Một lần thôi, anh cảm thấy khó chịu quá, em giúp anh đi!"

Từ trước đến nay Cù Thành chưa bao giờ dám cường ép Từ Từ Niên, giờ phút này lý trí đã bị thiêu rụi, một chút tỉnh táo vừa rồi đã bị bọn đàn em Mặt Thẹo xông vào làm tan biến hết, lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình vừa nóng vừa lạnh, chỉ có ôm chặt Từ Từ Niên, âu yếm, mơn trớn như thế này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, giống như được sưởi ấm vậy.

Hắn hôn dọc theo cổ Từ Từ Niên xuống đến yết hầu, cắn nhẹ xương quai xanh, sau đó lại liếm từ đầu ngực đến vùng bụng, cuối cùng bất chấp Từ Từ Niên dùng sức vỗ mạnh, dùng thứ cứng rắn kia của mình từng cái lại từng cái một thúc vào giữa hai chân Từ Từ Niên.

Làn da giữa đùi mịn màng nhẵn bóng chẳng mấy chốc đã bị Cù Thành thúc đỏ hết cả lên, và mỗi lần như vậy đầu nhọn cứng rắn kia cũng sẽ mạnh mẽ đâm lên, chạm vào nơi bí ẩn của Từ Từ Niên. Âm thanh ma sát đầy hổ thẹn, vừa tàn bạo lại vừa sắc tình.

Từ Từ Niên cảm thấy xấu hổ không thở nổi, vừa nắm gáy Cù Thành vừa há miệng cắn bờ vai của hắn, tức giận mở miệng mắng: "Mẹ nó! Anh là cái đồ súc sinh, bị bệnh rồi cũng phải đến giày vò tôi!"

Giờ phút này, cậu quả thật hết cách với tên điên này, đánh hắn, hắn đang bị bệnh, không xuống tay được, nhưng nếu cứ để hắn làm xằng làm bậy như vậy, cậu không nuốt nổi cơn giận này, chỉ có thể hạ ác tâm đạp hắn ra.

Cù Thành không nhúc nhích, hắn thật sự rất muốn, không chỉ mượn bệnh nổi điên, quan trọng hơn là không kìm nén được dục vọng trong lòng nữa, tựa như núi lửa phun trào nhấn chìm hắn trong đó.

Dựa vào lúc tỉnh táo cho dù hắn có muốn Từ Từ Niên đi nữa, cũng không nỡ làm như vậy, nhưng khi bị bệnh rồi, hắn lại trở nên rất cực đoan, một đốm lửa nhỏ cũng đủ lan ra cả đồng cỏ, hắn không chịu nổi con khổng tước này, thấy được nhưng ăn không được. Hắn muốn như hai năm trước kia, mạnh mẽ làm cậu, ăn sạch cậu vào trong bụng!

Quan tâm gì đến ai đuổi giết! Quan tâm gì đến phòng của người khác! Vào thời điểm này, hắn không màng gì cả, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, hôm nay hắn xác định ăn sạch người này rồi!

"Cù Thành! Con mẹ nó, anh tỉnh lại đi! Chúng ta đang ở trong phòng tân hôn của người ta đó! Anh có biết xấu hổ không hả!"

Từ Từ Niên không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ ồn ào tới ông lão ở phòng bên cạnh, chỉ có thể gằn giọng nói, nhưng lại không đủ đánh thức Cù Thành.

Hai người bọn họ vốn chịu ân huệ của người ta, hôm nay ông lão giúp bọn họ thoát khỏi bị truy đuổi, quả thực là đại ân nhân của bọn họ, nếu ở trong phòng con trai nhà người ta làm những chuyện này, mặt mũi đâu ra nữa!

Tiếc là Cù Thành đã sốt đến mê man, nếu mà còn chút lý trí hắn đã không làm như vậy, nhưng sau khi phát sốt, dục vọng đã chiếm toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn rất lạnh, lạnh đến run rẩy không ngừng, chỉ có Từ Từ Niên mới có thể làm hắn ấm áp. Hắn muốn cậu, đơn giản vậy thôi.

"Chúng ta... Chúng ta không ra ngoài, ở chỗ này, một lần thôi, sẽ không đau, ngoan một chút!"

Cù Thành ôm cổ Từ Từ Niên, sát lại gần hôn lên môi cậu, dùng tay xoa nắn đầu nhũ của cậu. Hạ thân cứng rắn mỗi một lần đẩy vào giữa hai chân Từ Từ Niên đều quét qua cửa động khép chặt sau đó lại trượt đi.

Toàn thân Từ Từ Niên nhạy cảm, cảm thấy bộ vị của mình nằm trọn trong tay Cù Thành, lúc này cả khuôn mặt đều đỏ, cả người không dùng được chút sức lực nào, một cơn khoái cảm từ sống lưng vọt lên, khiến đầu cậu trống rỗng, cắn chặt môi, nhưng vẫn không kiểm soát được hơi thở của mình. "Hức... Anh... dừng..dừng lại... Ưm... Ah..."

Cái tủ trong phòng không ngừng rung lên theo động tác của hai người. Chiếc chăn bông đỏ cất ở trong quấn lấy hai người, khiến đôi mắt của Cù Thành càng thêm sâu thẳm.

Hắn một tay nâng mông Từ Từ Niên lên, ngón tay theo khe mông luồn vào bên trong, mồ hôi tích tụ trong khe hở ướt sũng giống như d*m thủy trong thân thể tuôn trào ra ngoài, dính vào trên ngón tay sáng loáng, cực kỳ chói mắt.

Cù Thành vừa mỉm cười vừa giơ ngón tay lên cho Từ Từ Niên xem, "Khổng Tước, em ướt rồi."

Từ Từ Niên không nói được lời nào, chỉ có thể cắn răng rên rỉ, lúc này nhìn thấy ngón tay ướt đẫm kia của hắn, xấu hổ đến không ngóc đầu lên được.

"Anh muốn đi vào." Cù Thành nói.

Khẩu khí của hắn không phải để dò hỏi, mà là quyết định, vừa dứt lời hắn đã đã đút một đầu ngón tay vào trong...

"A..." Từ Từ Niên che miệng lại, không muốn để mình kêu thành tiếng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, duỗi chân đạp hắn, "Đau... Đau chết mất!"

Cù Thành nghe được lời này, cuối cùng cũng khôi phục được chút thanh tỉnh, ôm chặt lấy Từ Từ Niên, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.

Vào thời điểm Từ Từ Niên nghĩ rốt cuộc hắn cũng buông tha cho mình, Cù Thành lại đột nhiên nhếch miệng cười, "Đừng sợ, em quay người lại, anh liếm liếm là sẽ không đau nữa."

Lần này cũng quyết định không chút do dự, không chịu thỏa hiệp chút nào, tay dùng sức lật một cái, đè Từ Từ Niên nằm sấp lên hộc tủ, nâng mông lên, tay trái đè mạnh ở sống lưng cậu, buộc cậu không thể không ngửa cổ lên, sau đó Cù Thành ngồi xổm xuống, tư thế này làm cánh cửa tủ đằng sau bị mở hé ra một chút...

Da đầu Từ Từ Niên như muốn nổ tung, đè nén giọng ra sức đẩy hắn, "Không được... Không được! Anh đừng làm ở đây!"

Lúc này Cù Thành chẳng để cho cậu có thời gian cự tuyệt, dùng tay phải tách mông cậu ra, không chút do dự hôn lên nơi đang thít chặt kia....

"!!" Từ Từ Niên bụm miệng lại, nuốt tiếng thét chói tai vào trong bụng, kích động đến toàn thân nổi cả da gà.

Thật đáng sợ... Loại cảm giác này thật đáng sợ!

Bộ vị mẫn cảm nhất của cơ thể bị người dùng đầu lưỡi liếm láp từng chút một, từng cái nếp nhăn đều không bị bỏ sót, đầu lưỡi ướt át, thô ráp chui từng tấc từng tấc một vào bên trong, liếm lên thành ruột. Cảm giác từ thành ruột mang đến khiến thân thể Từ Từ Niên không ngừng phát run, nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt.

Cậu luôn thích là người chủ động hơn. Trước kia, chỉ cần cậu nói dừng thì đối phương phải dừng, chỗ nào được đụng chỗ nào không được đụng đều phải hỏi ý kiến của cậu, cậu không thích kiểu cách màu mè trên giường, do đó, không hề nghĩ đến có kiểu làm tình mới mẻ này. Lần ở trong tù đó cùng Cù Thành cũng là cậu chủ động cưỡi lên, điều khiển nhịp điệu, tuyệt đối không cho phép đối phương thao túng mình.

Nhưng lần này thì khác, Cù Thành hoàn toàn làm chủ cục diện, buộc cậu phải theo tiết tấu của hắn, dù có muốn chống cự cũng ngại sức khỏe Cù Thành không dám mạnh tay, nên mới rơi vào tình cảnh hiện giờ, mặc người loạn động.

"Ưm... Hức... Dừng lại... Tôi không chịu được..."

Xương sống Từ Từ Niên truyền đến cảm giác giống như bị điện giật, khiến đầu óc cậu ngây dại, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ nghĩ muốn ngăn cản hành động làm cho người ta điên cuồng này lại.

Đáng tiếc, Cù Thành không muốn buông tha cho cậu, nhìn thấy dáng vẻ Từ Từ Niên bởi vì mình mà toàn thân đỏ bừng, hắn cảm thấy cơ thể không ngừng nóng lên, cảm giác ớn lạnh trước đó cũng giảm đi nhiều, trong người nổi lên một ngọn lửa, tưởng chừng như muốn thiêu rụi cả mình và đối phương.

Hai tay càng dùng sức tách hai cánh mông ra, lối vào chật hẹp ẩm ướt bị hắn liếm trơn bóng hồng nhuận, câu dẫn người khác đi tìm tòi đến cùng.

Hắn vừa liếm vừa đưa đầu ngón tay của mình vào trong, miệng hậu huyệt được bôi trơn bởi nước bọt trở nên trơn mềm hơn rất nhiều, hé ra rụt lại liền nuốt cả nửa ngón tay của hắn vào.

Cù Thành cười khẽ, đứng lên phủ lên người Từ Từ Niên, ngón tay đâm từng cái từng cái một vào bên trong, đôi mắt thâm thúy đen như mực, "Em xem, liếm liếm thì tốt rồi, Từ Niên, em thật ấm, anh thật sự rất thoải mái."

"Ah.... Anh, cái tên khốn...mẹ nó... A!" Từ Từ Niên nhịn không được lại văng tục, kết quả đầu ngón tay đang đưa vào đột nhiên chọc vào điểm mẫn cảm, không khống chế nổi mà hét lên.

Hét xong, cậu mới chợt bụm miệng mình lại, đầu ngón tay của Cù Thành vẫn không ngừng rút ra đâm vào, ra vào mấy cái cảm thấy bên trong đã ướt không ít, vừa xoa vuốt thân thể ấm áp của Từ Từ Niên, vừa trầm giọng nói với cậu: "Em ướt hơn nhiều so với lúc ở trong tù... Khụ... Lúc đó nó không mềm như vậy...Em xem, anh không cần động, em đã ăn anh."

"Anh câm miệng!" Từ Từ Niên nặn chữ qua kẽ răng, nhớ đến lai lịch của Oa Oa càng thêm xấu hổ.

Thế nhưng, lúc này cậu giống như một con thằn lằn bị đóng đinh ở trên tường, bị người nào đó nắm được điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể, đâm đi đâm lại. Khí lực toàn thân như bị người ta hút sạch hết.

Đâm đâm mấy cái, cửa hậu huyệt từ từ mở ra, bên trong có màu hồng. Da thịt ở lối vào thẹn thùng lộ ra, toàn thân Cù Thành nóng lên, cảm giác so với vừa rồi thanh tỉnh hơn không ít.

Thế nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn được, dù biết, sau chuyện này khổng tước nhất định sẽ giết chết hắn, hắn cũng không sợ.

"Anh muốn đi vào."

Lời nói tuyệt không thương lượng, Từ Từ Niên đưa tay che nửa mặt, nhắm chặt hai mắt lại.

Cậu biết mình nhất định là điên rồi, vậy mà dung túng Cù Thành đến mức này.

Một khối cứng rắn xông tới, xé toạc thành ruột ra. côn th*t từng chút từng chút một được đẩy vào, với thân nhiệt bất thường của Cù Thành lúc này, nó như một thanh sắt nóng đỏ đâm vào trong cơ thể...

"Ưm..."

Từ Từ Niên cắn chặt môi, phát ra âm thanh thống khổ, đứt quãng. côn th*t như bị bóp nghẹt.

Cù Thành tiến vào từng chút từng chút một, thoải mái hừ nhẹ một tiếng, cũng không nóng lòng thảo phạt ngay mà ôm chặt lấy Từ Từ Niên, không ngừng hôn lên cổ, lên sống lưng cậu, "Từ Niên, em thật tuyệt, tuyệt giống như năm đó vậy."

Từ Từ Niên không nói lời nào, xấu hổ đến không ngẩng đầu lên nổi, "Anh muốn muốn làm thì làm, dù sao anh chỉ có cơ hội lần này, qua đêm nay... Anh chờ đó cho tôi!"

Câu tiếp theo, cậu còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị điên cuồng xâm nhập. Không nói được một câu hoàn chỉnh, như mưa rền gió dữ đánh úp tới, cái tủ rung chuyển theo, tuy hai người đều cắn chặt răng không nói lời nào, trong phòng cũng rất yên ắng, nhưng bởi vì không gian bó hẹp trong một cái tủ, nên tỏ ra vô cùng dâm mỹ.

Mặc dù Cù Thành đang bị bệnh, nhưng sức lực không bị ảnh hưởng chút nào, hung hăng kéo hông Từ Từ Niên sát về phía mình mà xâm nhập, như là đem sự chờ đợi tìm kiếm trong hai năm qua, tất cả bù đắp lại trong một lần này. Mỗi một lần tiến vào đều vô cùng dùng sức mà vùi mình trong đó, rồi lại đi ra. Lúc đi ra chỉ để lại phần đỉnh, không đợi thành ruột kịp khép lại đã nhanh chóng xông vào lần nữa, thảo phạt khắp nơi.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Từ Từ Niên bị xâm nhập, chọc đẩy, toàn thân ướt đẫm, da thịt dính nhớp lẫn với mồ hôi của Cù Thành, môi hai người không biết tìm đến nhau hồi nào, lập tức không tự chủ được, đầu lưỡi quấn quýt vào nhau, nước bọt chảy xuống, cùng âm thanh 'bạch' 'bạch' vang dội ở phía dưới quyện vào nhau, càng thêm thêm phần mãnh liệt.

"A... Chậm... Chậm lại chút, tôi không thở được."

Từ Từ Niên bị Cù Thành nâng lên ở giữa không trung, một chân rủ xuống nhưng không chạm đến đáy tủ, chân còn lại giẫm trên tấm ngăn tủ, mỗi lần bị Cù Thành thúc vào, ngón chân sẽ không tự chủ được mà cong lên, mồ hôi chảy dài trên tóc, nhỏ xuống kẽ chân, làm móng tay ướt đẫm, hiện ra một lớp màu hồng gợi cảm.

Động tác của Cù Thành không bởi vì lời nói của Từ Từ Niên mà chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh hơn, nhanh đến mức như thể thủy triều dậy sóng, cuồng phong bão vũ dồn dập tới.

Từ Từ Niên không thể trụ vững thân mình, chỉ có thể víu chặt vào người Cù Thành, bị hắn không ngừng nâng lên hạ xuống, giống như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên sóng lớn, nhấp nhô nhấp nhô có thể bị lật bất cứ lúc nào.

Đến thời khắc đạt đỉnh điểm, Cù Thành lật người Từ Từ Niên lại, đè lên chăn gấm đỏ, nhìn chăm chú đôi mắt hẹp dài của cậu, thành kính hôn xuống nói: "Anh yêu em!"

Trái tim Từ Từ Niên run rẩy kịch liệt, lắc đầu điên cuồng, cảm giác côn th*t trong cơ thể không ngừng trướng phồng lên, lúc gần như sắp trướng đến tột đỉnh, cậu vỗ như điên vào vai Cù Thành, "Rút ra, rút ra, mau rút ra đi!"

Cù Thành không dao động, vẫn tiếp tục thúc vào, Từ Từ Niên hoảng sợ, xoay người, chật vật bò về phía trước, cố gắng tránh một kích cuối cùng này, nhưng sao Cù Thành tha cho cậu được, nâng tay lên kéo cậu trở về, côn th*t cứng rắn đâm thúc thêm một lần trí mạng. Từ Từ Niên cảm thấy hỏng mất, gục xuống che miệng ngăn tiếng kêu của mình, đưa tay nắm gáy Cù Thành lắc lắc, "Anh dám tiến thêm bước nữa thử xem, chúng ta coi như chấm dứt! Tôi... Ưm... Nói được làm được!"

Cuối cùng Cù Thành không dám làm trái ý cậu nữa, nhưng lại chưa muốn rời khỏi thân thể ấm áp của Từ Từ Niên, sau vài lần hung mãnh thúc vào, mới không tình nguyện rút ra, chất dịch trắng đục bắn tung tóe lên bụng và mặt Từ Từ Niên, ngón tay Cù Thành xoa xoa môi Từ Từ Niên, sau đó nhào đến hôn môi cậu.

côn th*t còn chưa mềm cọ xát lên thành bụng, lẫn với chất nhờn dịch đục, đọng lại ướt át vô cùng xấu hổ. Từ Từ Niên bị lăn qua lăn lại, xương cốt như muốn rời ra, lúc này không còn khí lực để kháng cự lại hắn nữa, mặc ý hắn hôn, miệng cũng đã nếm được mùi vị của dịch trắng đục kia.

"Từ Niên, lạnh."

Cù Thành giống như một con chó lớn đè trên người cậu, liếm môi cậu, Từ Từ Niên nâng tay ôm hắn, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

==============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật, tôi đã thay đổi 10000+... Đây là tiết tấu nghịch thiên, tiểu yêu tinh ăn thịt nhất định phải hồi máu cho bổn vương!!! Viết một chương thịt mà cảm thấy rằng đạo đức và máu huyết đều chạy trốn theo trai rồi hahahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.