Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Kể từ khi hạ quyết tâm bắt đầu làm nuôi trồng, Từ Từ Niên vẫn luôn bôn ba khảo sát hạng mục, hàng ngày trời còn chưa sáng đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho Oa Oa, tiếp đó vội vội vàng vàng ra ngoài đến tối muộn mới về nhà, sau khi trở về tắm rửa cho Oa Oa xong, còn phải thức khuya tìm kiếm tư liệu xem video, bận đến tối mặt tối mũi, cả người đã gầy đi một vòng.
La Tiểu Mậu không nhìn nổi nữa, chủ động yêu cầu giúp cậu chăm sóc Oa Oa, kết quả sau ba ngày ở bên đứa bé, Oa Oa liền bị mẩn ngứa cấp tính.
Khuôn mặt tròn nhỏ vốn dĩ trắng nõn giờ đây lại nổi đầy chấm mụn đỏ li ti, đỏ bừng cả một mảng nhìn vô cùng nhức mắt, Oa Oa còn nhỏ, không hiểu mình bị làm sao, mỗi lần ngứa ngáy khó chịu đều dùng bàn tay nhỏ gãi tới gãi lui, kết quả gãi đến mức cả khuôn mặt đang bình thường biến thành đủ loại màu, vừa ngứa vừa đau, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
La Tiểu Mậu vừa tự tránh vừa đau lòng, nhân lúc Từ Từ Niên đi khảo sát vùng núi, mang cậu bé đi bệnh viện, bác sĩ lấy ra rất nhiều thuốc tiêu viêm và thuốc mỡ bôi da, sau khi dùng cho Oa Oa không những không có hiệu quả ngược lại bởi vì dị ứng thuốc kháng sinh, đêm đó bị thổ tả, dọa La Tiểu Mậu không dám trì hoãn nữa, ngay trong đêm gọi điện cho Từ Từ Niên.
Vùng núi xa xôi, giao thông cũng không thuận tiện, đợi được đến lúc Từ Từ Niên trở về thì đã sang sáng ngày thứ hai.
Đẩy cửa ra, ngay cả túi cậu cũng chưa kịp bỏ xuống đã đi vào trong phòng, từ nhỏ đến lớn nhóc con chưa bao giờ rời khỏi cậu quá ba ngày, lần này lại đột nhiên bị bệnh như vậy, vừa nhìn thấy cậu trở về liền oa oa khóc lớn, liêu xiêu giơ hai cánh tay, ôm lấy chân cậu sống chết cũng không buông tay, "...Ba... Baba... Oa oa oa... ngứa..."
Oa Oa luôn rất ngoan, hiểu chuyện sớm hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi, cho nên sẽ không tùy tiện rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên khóc thành cái dạng này, thực sự làm Từ Từ Niên đau lòng chết đi được, ngồi xổm xuống hôn gương mặt nhỏ của cậu bé. "Oa Oa ngoan, một chút bệnh vặt thôi mà, ba ba chơi cùng con một lúc sẽ không khó chịu rồi, đừng khóc nữa có được không?"
Oa Oa dùng sức hít hít nước mũi, nước mắt lấp lánh trong mắt vẫn còn lộp bộp rơi xuống, nhưng lại nghe lời không khóc thành tiếng nữa, một khuôn mặt nhỏ nhắn nín nhịn đến đỏ bừng, rúc sát vào trong lòng Từ Từ Niên, dùng sức gật đầu một cái, một giọt nước mắt lớn lăn xuống, lưu lại trên quần Từ Từ Niên một vệt nước lớn.
La Tiểu Mậu vốn đã buồn rầu, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Oa Oa, bản thân cũng lau nước mắt, "Từ Niên, thật xin lỗi... đều tại tôi không chăm sóc tốt cho Oa Oa, cậu đánh tôi mấy cái, mắng tôi mấy câu đều được hết, tôi da thô thịt dày, chịu được."
Từ Từ Niên bị cậu ta chọc cười, vừa dỗ Oa Oa vừa lườm hắn một cái, "Bình thường không phải cậu tự xưng đàn ông trưởng thành sao, chút chuyện nhỏ như này mà cũng đáng để khóc? Trẻ con bị bệnh vốn là chuyện bình thường, tôi đâu có trách cậu, cậu khóc theo làm cái gì, chẳng lẽ cậu mặc đồ nữ nhiều quá thật sự cho rằng mình biến thành phụ nữ rồi?"
La Tiểu Mậu rưng rưng nước mắt trừng cậu một cái, giậm chân, "Ông đây đang đau lòng cho con trai cậu đó!"
"Được rồi được rồi, trẻ nhỏ sinh bệnh chính là để lớn lên, cậu cũng sắp đầu 3 rồi còn góp sức làm loạn cái gì." Từ Từ Niên cười chọc hắn hai câu, lại lấy từ trong túi xách mang bên mình một túi giấy kraft đưa qua.
"Cậu cầm cái này mang đến phòng bếp sắc lên giúp tôi, sau khi cho ba chén nước vào nấu là có thể bưng ra rồi."
La Tiểu Mậu xoa xoa mí mắt, nhìn chằm chằm túi giấy nhỏ nửa ngày, "Đây là thứ gì? Sắc nó để làm gì?"
"Đây là diếp cá tím, lúc nãy tôi cố ý đi tiệm thuốc mua đấy."
"Lúc bé tôi cũng bị mẩn ngứa, mẹ tôi đã dùng thứ này sắc nước cho tôi, uống mấy lần mụn đỏ liền mất hết. Loại bệnh vặt này dựa vào tây y rõ ràng không trị hết được, mấy cái thuốc mỡ bôi da gì đó, mấy loại cao dán bên trong đều có kích tố, bôi lên được một lúc không ngứa, sang ngày thứ hai dừng thuốc lại tái phát như cũ, vẫn nên dựa vào thứ tổ tiên lưu truyền lại mới có tác dụng."
La Tiểu Mậu nghe xong sửng sốt một chút, mở túi giấy ra nhìn nhìn, bên trong bọc một nhúm nhỏ đen đen, có vẻ khô héo không khác gì nấm cây trà* bị mất nước, thận trọng ngửi một cái thấy vẫn còn mùi tanh tôm cá.
*Nấm cây trà
"Èo... Sao thứ này lại tanh như vậy, cậu khẳng định có tác dụng? Oa Oa uống thuốc tiêu viêm cũng dị ứng, lỡ như uống vị thuốc mọc dại trên đường bị bệnh gì thì phải làm sao?"
Từ Từ Niên nhấc chân đá hắn một cước, mím môi cười nói, "Con trai là của tôi, còn có thể hại nó sao? Khi còn bé tôi cũng dị ứng thuốc tiêu viêm, không uống thứ này làm sao khỏi được, cậu đừng lằng nhằng nói nhảm nữa, cẩn thận không tôi bắt cậu bồi thường phí tổn thất tinh thần nhiều ngày cho Oa Oa nhà tôi đó."
La Tiểu Mậu vừa nghe cái này lập tức kinh sợ, ngoan ngoãn cụp đuôi đi đến phòng bếp nấu nước sắc thuốc, nhưng nhìn chằm chằm mớ rễ cây héo vụn trong bọc giấy, trong lòng vẫn lo lắng.
Thứ này... thật sự có thể dùng được sao? Chẳng lẽ còn tốt hơn cả phương thuốc của bác sĩ?
Mang một bụng nghi vấn, sắc xong một chén thuốc rồi, Từ Từ Niên cầm một viên kẹo và gạo nếp viên*, dùng muỗng nhỏ múc từng tí nước thuốc cho vào miệng Oa Oa, cuối cùng còn hôn một cái lên đầu nhỏ của bé để khích lệ.
*gạo nếp viên
Oa Oa bị bệnh nhiều ngày như vậy, vẫn luôn không có một giấc ngủ ngon, vừa rồi còn khóc lớn một trận trong lòng ba ba, lúc này đã mệt đến mức không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng nằm khom người uống thuốc vào bụng, sau đó mới cảm thấy đắng.
Lúc nhắm mắt nép trong lòng ba ba, bé còn bập môi mấy cái, nghĩ thầm nhất định phải đi tìm Thành Thành đòi mua kẹo hồ lô, vị thuốc thiệt sự rất đắng ó....
La Tiểu Mậu trợn mắt há mồm nhìn Oa Oa uống hết cả một bát thuốc vào bụng, há to miệng bội phục, "Má...nhóc con này sẽ không bị bệnh đến mức mất luôn cả vị giác rồi chứ, thuốc tanh như vậy sao mà uống hết vào được..."
Từ Từ Niên buồn cười nhìn hắn một cái, "Ngay cả uống thuốc cậu cũng sợ, chỉ số thông minh còn không cao bằng Oa Oa đâu, lúc này thật lo lắng cho chồng tương lai của cậu, phải không có mắt nhìn đến mức nào mới có thể nhìn trúng cậu."
"Cút đi! Tôi là TOP cậu có hiểu không? Cậu bị chịch một lần đã sinh con thì muôn đời làm 0, không có tư cách khoe khoang trước mặt tôi."
La Tiểu Mậu đắc ý bĩu bĩu môi, kết quả bị Từ Từ Niên đá một cước lên mông, đau đến kêu "au" một tiếng nhảy dựng lên, "Mẹ kiếp! Cậu chỉ biết bắt nạt tôi! Tôi phải nói cho đại BOSS, Oa Oa là hạt giống của hắn! Đến lúc đó tôi chính là đại công thần của BOSS, xem cậu còn dám ức hiếp tôi nữa không!"
Từ Từ Niên không nặng không nhẹ cười xùy một tiếng, liếc qua, "Vậy cậu đi đi, mấy ngày trước Cù Thành còn ở trong nhà ngoan ngoãn rửa chén cho tôi đấy, cậu cảm thấy tôi sẽ sợ hắn sao? Với lại... nếu như hắn biết cậu làm con trai của hắn cả người mẩn ngứa, còn bị thổ tả, xem hắn có lột da cậu không."
La Tiểu Mậu khóc không ra nước mắt, cắn răng nửa ngày mới nhịn không nói ra câu, "Tôi trù đôi tú ân ái cẩu nam nam các người! Rửa chén cái gì chứ, con trai cái gì chứ... quá kích thích người khác rồi..."
Từ Từ Niên nhún nhún vai, cười xoay người đi vào phòng ngủ.
La Tiểu Mậu đuổi theo phía sau hóng chuyện, "Nghe ý này của cậu, hai người đã tiến triển không ít nha, rốt cuộc cậu muốn như thế nào, có tính ở chung với nhau như vậy hay không? Nếu muốn ở chung phải mời tôi ăn trứng đỏ* đó! Này này, cậu đừng đóng cửa chứ!"
*Trứng đỏ là trứng được nhuộm đỏ bằng màu thực phẩm. Đây là món ăn có ý nghĩa may mắn, cát tường trong dân gian Trung Quốc. Dùng trứng đỏ mời bạn bè là một cách thức biểu đạt ăn mừng thông dụng, thường dùng có các trường hợp kết hôn, sinh con, đầy tháng,...
Khoảng hơn mười hai giờ đêm, mẩn đỏ trên người Oa Oa phần lớn đã lặn đi, tuy nhìn vào vẫn thấy sợ, nhưng những mảng đỏ hồng đã nhạt đi rất nhiều, chỗ da bị sưng cũng bình phục về nguyên dạng.
Nhóc con bị bệnh mẩn ngứa giày vò nhiều ngày như vậy vẫn luôn không ngủ ngon, hôm nay rốt cuộc không bị ngứa kịch liệt như trước nữa, nằm trên giường nhỏ chưa đến một lúc đã thoải mái ngáy khò khò be bé.
La Tiểu Mậu bưng một ly nước đi vào, nhìn chằm chằm kỹ càng da của Oa Oa, kinh ngạc trợn to hai mắt, "Cái mớ dây lá tanh hôi kia đúng thật là có hiệu quả, mới qua một lúc như thế mà đã tiêu trừ đi không ít nhỉ."
Từ Từ Niên gật gật đầu, cầm lấy tư liệu khởi sự kinh doanh ở trên bàn lên vừa lật vừa nói, "Đã sớm nói là có tác dụng rồi, cậu còn không tin."
"Hồi nhỏ tôi ở cùng mẹ ở phương Nam, đồng ruộng bên đó có rất nhiều diếp cá tím, người nhà bị đau đầu, bỏng da gì gì đó đều dùng lá này, vô cùng hiệu quả. Đáng tiếc phía Bắc bên này của chúng ta thời tiết không thích hợp, chỉ có thể mua được diếp cá tím phơi khô, nếu có lá tươi thì tốt rồi, mang về trộn với rau cho Oa Oa ăn, mấy bữa là có thể chạy nhảy hoạt bát rồi."
La Tiểu Mậu kinh ngạc nhướn mày, "Thứ này còn có thể làm rau trộn để ăn? Sẽ không bị tanh chứ? Còn nữa, rốt cuộc hình dạng của nó thế nào, trước kia tôi cũng từng lăn lộn ở phương Nam, chưa từng nghe nói qua thứ này."
Từ Từ Niên gãi gãi đầu, bỏ tư liệu trong tay xuống, ngồi dậy, "Đương nhiên có thể ăn, hơn nữa hồi nhỏ tôi ăn nhiều rồi, hình như tên khoa học gọi là Houttuynia cordata gì đó, để tôi vẽ cho cậu xem."
Vừa nói cậu vừa lấy bút vẽ phác vài nét, một lúc sau hình dạng một cây thân cỏ nhỏ kèm theo một đóa hoa và một chùm nhụy hoa xuất hiện trên mặt giấy, "Hình như lá và dễ của cây này đều ăn được, cánh hoa màu trắng, nhụy hoa lớn cỡ ngón tay cái, nhai thì có mùi tanh, nhưng sau khi thêm giấm và đường vào thì lại ăn rất ngon."
La Tiểu Mậu nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc, xoa cằm mặt đầy nghi ngờ, "Haizz! Sao tôi nhìn cái này kiểu gì cũng thấy quen mắt thế nhỉ, giống như là ở quê chúng tôi từng thấy cây này rồi, chỉ là không gọi bằng cái tên này, hình như gọi là chiết nhĩ căn."
"Quê cậu? Bên phương Nam sao?"
"Sao có thể, quê tôi ở ngay gần thành phố S, tôi là đàn ông phương Bắc chính gốc." La Tiểu Mậu xua xua tay, cặp mắt xinh đẹp nheo lại, "Nói mới nhớ chiết nhĩ căn ở quê tôi có ở khắp nơi, chúng tôi đều coi nó như cỏ dại, vốn dĩ chả có người nào ăn cả, không ngờ rằng thứ này lại lợi hại như vậy."
"Cậu chắc chứ?" Từ Từ Niên vui mừng mở to hai mắt.
La Tiểu Mậu không hiểu gì, gật đầu theo bản năng, "Đúng vậy, nếu như cậu vẽ không sai, vậy ở quê tôi nhất định sẽ có, hơn nữa nhiều vô cùng vô cùng luôn, các bác nông dân dùng thuốc diệt cỏ cũng không diệt hết được."
Ánh mắt Từ Từ Niên lập tức sáng lên, cậu đứng phắt dậy, trong đầu giống như bị thứ gì đó đụng mạnh, trong mắt lóe lên tia sáng, trái tim đập nhanh mấy nhịp.
Cậu vẫn luôn tìm kiếm nhiều ngày như vậy để có thể bắt tay vào làm hạng mục nuôi trồng, nhưng cậu là người ngoài ngành, đối với những thứ này hoàn toàn không hiểu gì, trước kia khi ở Từ gia cũng không tiếp xúc qua, bây giờ người mới muốn bắt tay làm, toàn bộ đều phải học lại từ đầu, nhưng bận rộn nhiều ngày như vậy vẫn không thu hoạch được gì.
Nuôi trồng là một việc cực khổ, người có kinh nghiệm chỉ mong phát tài, không người nào bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm, với tình hình của Từ Từ Niên bây giờ mà nói, đầu vào chăn nuôi quá cao, lợi nhuận lương thực lại quá thấp, làm nuôi trồng hải sản lại không có điều kiện...
Tuy cậu không vội một lòng muốn làm ngay, nhưng nếu muốn đoạt lại Từ thị từ trong tay Từ Tân Niên, báo thù cho ông nội, thì không thể cứ dây dưa mãi được, cho nên thời gian này cậu luôn bôn ba trăn trở, chính là muốn tìm một mối đầu tư nhỏ lợi nhuận lớn, với lại hạng mục nuôi trồng có thị trường tương lai rất rộng lớn.
Giờ đây La Tiểu Mậu nói một câu lại bất ngờ đánh thức cậu, khiến cậu đột nhiên nhìn thấy được hy vọng mới.
Rau diếp cá này ở phương Nam rất phổ biến, đầu tiên là vì điều kiện khí hậu thích hợp, thứ hai là dược hiệu rất lớn, đối với nhu cầu về nguyên liệu và sức khỏe của con người mà nói, chắc chắn thứ đồ tốt này rất đáng được phát triển mở rộng.
Tiếp theo, mức độ hiểu biết về nó của người phương Bắc không cao, rất nhiều người giống như La Tiểu Mậu đều chưa từng nghe qua, càng không cần nói đến việc dùng diếp cá làm thành đồ ăn.
Nếu như phương Bắc cũng có điều kiện thích hợp cho diếp cá sinh trưởng, lại cộng thêm thị trường rộng lớn và thịnh hành dược thiện, quả thực là miếng bánh lớn mà không có người tranh giành!
Suy nghĩ trong đầu Từ Từ Niên xoay chuyển cực nhanh, khóe miệng nhếch lên, ôm lấy khuôn mặt bánh bao của Oa Oa dùng sức hôn hai cái, hưng phấn đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Nếu không phải bởi vì Oa Oa bị bệnh, nếu không phải được La Tiểu Mậu bỗng nhiên thức tỉnh, cậu sợ rằng bản thân có nghiên cứu nhiều tư liệu hơn nữa, khảo sát thị trường nhiều hơn nữa cũng sẽ không nghĩ tới cơ hội làm ăn tốt như này, hai người này quả thực chính là đại phúc tinh của cậu!
"Tiểu Mậu, nói cho tôi quê cậu ở đâu, ngày mai tôi định đi xem một chút."
Đôi mắt cong cong, giờ khắc này cậu nở nụ cười hào hứng.
Nhiều lúc thấy cậu trầm ổn bình tĩnh, không nhìn ra được dáng vẻ vui buồn, La Tiểu Mậu hơi thất thần, đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao lúc đó Cù Thành vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng cậu.