Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 33: Chương 33: Tôi muốn X em!




Edit: Hải Đường - Beta: Tiểu Vũ

Khi Từ Từ Niêm về đến nhà, Oa Oa còn chưa ngủ, vừa nhìn thấy Từ Từ Niên, liền nhào lên ôm chân, "Ba ba! Ba chở về rồi "

"Là trở về, không phải chở về."

Từ Từ Niên vừa đổi dép, vừa sửa lại ngữ pháp cho con rồi hỏi: "Mấy vết mẩn đỏ trên mặt con còn ngứa sao?"

"Vẫn còn ngứa..." Oa Oa mím mím môi, ngẩng cổ lên giơ hai tay như muốn Từ Từ Niên bé lên: "Ba ba thổi thổi một chút sẽ không ngứa nữa."

Từ Từ Niên thấy con trai nói vậy cũng hết cách, cười ôm lấy Oa Oa, hôn lên mặt con, mặt mày giãn ra, tâm tình có vẻ rất tốt, "Nhóc con này, con học ai mà miệng như có đường vậy, biết nói chuyên dụ ngọt nữa?!"

Oa Oa cười híp mắt, sáp lại thơm ba ba hai cái, kết quả liếc đến môi Từ Từ Niên, một lúc sau giật mình, đột nhiên bắt đầu làm loạn muốn nhảy xuống, nói gì cũng không chịu cho Từ Từ Niên ôm nữa.

Từ Từ Niên bất ngờ không biết thế nào: "Oa Oa, con làm sao vậy?"

Oa Oa vừa giãy dụa, vừa quơ nắm tay nhỏ, "Ba, ba mau buông ra, bị lây nhiễm thật là đáng sợ! Oa Oa không muốn lây bệnh cho ba ba!"

"?" Lây bệnh cái gì?

Từ Từ Niên mơ hồ, chỉ có thể nhìn Oa Oa đáng thương chui ra khỏi lồng ngực mình, bộ dạng thương tâm phồng má lên, "Môi ba bị sưng rồi, nhất định là do Oa Oa lây bệnh, ngứa lắm, ba đừng sợ."

Môi... sưng lên?

Từ Từ Niên trầm ngâm một chút, lúc này đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên.

Từ Từ Niên theo bản năng liếm liếm môi, bối rối ho khan vài tiếng, "Cái này... Oa Oa, ba không có bị bệnh mẩn ngứa, môi, ừm... chính là do bị côn trùng đốt trúng."

Oa Oa lắc đầu, nhất định không tin, "Đã sưng như màn thầu rồi, đỏ lắm đó... Côn trùng gì mà đáng sợ như vậy?"

"..." Từ Từ Niên lại lúng túng hắng giọng thêm vài tiếng, cảm giác mình càng ngày càng không có cách nào đánh lừa nhóc con này nữa rồi.

Lúc này La Tiểu Mậu đang đắp mặt nạ, nghe thấy động tĩnh đi tới, vừa nhìn thấy Từ Từ Niên thì ngạc nhiên kêu lên, "Ai! Ôi! Này! Cậu bị rơi vào thùng phấn hồng à? Sao mặt lại đỏ thành này dạng này?"

"Chú La, miệng ba bị côn trùng cắn, chú mau lấy thuốc bôi cho cho ba đi."

Oa Oa ngửa đầu nhìn thấy La Tiểu Mậu, đôi con ngươi đen láy nghiêm túc nhìn, một ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.

La Tiểu Mậu liếc nhìn môi Từ Từ Niên, cười run cả người, nựng khuôn mặt Oa Oa nói: "Ba của con đâu có bị côn trùng cắn đâu, rõ ràng là bị người ta hôn."

"La Tiểu Mậu! Được rồi đó, đừng dạy hư con tôi." Từ Từ Niên lườm La Tiểu Mậu, đem con trai đoạt lại trong lòng mình.

"Nhưng con hôn hôn ba cũng sẽ không ra dạng này mà.. Chẳng lẽ là Thành Thành hôn? Thoạt nhìn chú ấy giống như người rất có khí lực."

Oa Oa nghiêng đầu, miệng bi ba bi bô lẩm bẩm, rất nghiêm chỉnh suy xét vấn đề xem Từ Từ Niên và Thành Thành khí lực của ai lớn hơn.

La Tiểu Mậu cười sặc sụa, miếng mặt nạ đang đắp rơi xuống sàn kêu bẹp một tiếng, "Ôi đệch, không được, cười chết tôi rồi... Từ Niên con trai cậu thật đúng là buồn cười mà! Ha ha ha ha ha..."

Từ Từ Niên nhấc chân đá mông La Tiểu Mậu, "Đi đi đi, đi đắp mặt nạ của cậu đi, đừng ở chỗ này chướng mắt."

Từ Từ Niên đem rau diếp cá hái từ Thanh Nguyên về mang vào phòng bếp, thật sự không muốn nhìn vẻ mặt cười đùa của La Tiểu Mậu.

La Tiểu Mậu không bỏ cuộc, mở phim hoạt hình lên để Oa Oa không bám theo mình, lẻn vào phòng bếp, lạch cạch một tiếng đã khóa cửa phòng bếp lại.

"Này, thành thật khai báo đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu nói muốn xuống quê tôi mua đất sao, tại sao trở về lại có vẻ mặt xuân tình, giống vừa mới làm việc bất chính với người đàn ông nào..."

"Tôi nói miệng của cậu có thể nói ra câu nào là tiếng người không?" Từ Từ Niên bị La Tiểu Mậu đoán trúng, cảm thấy da đầu run lên, miệng lưỡi bén nhọn linh hoạt thường ngày cũng trở nên vô dụng.

La Tiểu Mậu hiếm khi bắt được cơ hội chèn ép Từ Từ Niên, làm sao có thể bỏ qua, cười khan sáp lại gần nói, "Tôi nói câu nào không phải tiếng người, cậu vốn đang có vẻ mặt xuân tình mà, nhìn cái miệng đỏ hồng này, ngay cả Oa Oa cũng thấy được. Nhanh chóng thẳng thắn thú nhận sẽ được khoan hồng, có phải hôm nay cậu đi với Cù Thành không?"

"..." Từ Từ Niên không nói lời nào, cúi đầu rửa rau diếp cá.

"Phải thì sao?" La Tiểu Mậu chậc chậc hai tiếng, vỗ vai Từ Từ Niên vẻ mặt khâm phục, "Tốc độ này của cậu quả thật quá nhanh rồi, mới quyết định cưa đại boss chưa được mấy ngày, vậy mà đã nắm được người ta trong tay, bây giờ bước tiếp theo cậu định làm gì? Trước tiên ép anh ta đưa mấy trăm vạn, thế nào?"

Từ Từ Niên dừng tay rửa rau, qua thật lâu mới bĩu môi, "Không phải để cho vui."

"Hả?" La Tiểu Mậu không rõ lắm

Từ Từ Niên thở dài, giống như ra một quyết định quan trọng, quay đầu nói, "Tôi nói là không phải để cho vui, tôi nghiêm túc."

Lần này đến phiên La Tiểu Mậu á khẩu không nói được lời nào, há hốc mồm nhìn Từ Từ Niên thật lâu, hai con mắt mở to kinh ngạc, "... Cậu... Cậu là nói giỡn hả? Lúc trước không phải nói đánh cược một ván sao? Chính cậu cũng nói, tiếp cận Cù Thành là để dựa vào thế lực của Cù Thành thuận lợi cho việc báo thù của cậu. Cù Thành không thật tình với cậu. Hai người theo nhu cầu chơi đùa cùng nhau còn chưa tính, giờ hai người các cậu chơi cái gì mà còn thật sự nghiêm với chả túc hả?!"

Từ Từ Niên có chút hít thở không thông, không tự tin lắm, dù sao lúc trước lời nói đó là chính bản thân mình nói ra, hiện giờ nhanh như vậy đã rơi vào tay giặc, thật sự là não bị úng nước rồi, không có thuốc nào cứu được.

"Lúc trước tôi cũng nói, kết quả tệ nhất chính là tôi thật sự phải lòng anh ta. Tôi tự biết. Sau này, tới bước nào hay bước đó đi."

"Cậu... Cậu thật lòng thích anh ta? Đệch mợ, như này!...Như này cũng quá nhanh rồi!"

Từ Từ Niên bị bộ dáng của La Tiểu Mậu chọc cười, "Lúc trước không phải cậu luôn xúi giục tôi ở cùng với Cù Thành sao? Hiện tại lại không muốn, còn tỏ vẻ như là không được, vò đầu bứt tai, là có ý gì?"

"Ây da, tôi hay nói giỡn mà!" La Tiểu Mậu vội đến giậm chân bình bịch, nắm lấy cánh tay Từ Từ Niên lay mạnh: "Uổng công trước kia tôi còn khen cậu thông minh, lời hay ý dở tôi nói cậu không nghe ra được sao? Tôi muốn cho hai người bên nhau, nhưng chưa nói đến là bên nhau thật sự! Loại người có thân phận như Cù Thành một khi thay lòng đổi dạ, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm kém Đổng Phong đâu. Cậu lợi dụng hắn đạt tới mục đích là được rồi, cần gì phải thật lòng với hắn? Cậu chưa chịu đủ mất mát từ Đổng Phong hả? Cậu chưa chịu đủ thiệt thòi sao?!"

Từ Từ Niên cười cười, vẻ mặt thản nhiên, "Vốn tôi cũng nghĩ như anh vậy, nhưng Cù Thành thật lòng trước. Nếu không thật lòng lại với anh ta, tôi cảm thấy không khác gì tên cặn bã Đổng Phong kia, huống chi, tôi cũng không nói không thích Cù Thành."

La Tiểu Mậu ngờ ngợ nhìn khuôn mặt tươi cười của Từ Từ Niên, trong lòng không biết là cảm giác gì.

La Tiểu Mậu hiểu rõ tính khí cố chấp của Từ Từ Niên hơn bất kỳ ai khác. Một khi đã đưa ra quyết định, Từ Từ Niên sẽ không thay đổi nó. Trước đây, Từ Từ Niên mất suốt thời gian bảy năm trời mới thoát khỏi sương mù của quá khứ để bước tiếp đến cuộc sống hiện tại này, vậy mà giờ đây vẫn có thể thản nhiên như vậy mang trái tim ra giao cho người khác một lần nữa, cũng không biết phải nói Từ Từ Niên là khờ dại hay là cố chấp nữa.

Người ta nói "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng", nhưng Từ Từ Niên.... phần dũng khí này của Từ Từ Niên không phải ai cũng có.

Thở dài trong lòng, La Tiểu Mậu gãi gãi đầu: "Vậy cậu đã nghĩ xong vấn đề Oa Oa phải làm thế nào chưa? Nếu cậu quyết định cùng Cù Thành ở bên nhau, chuyện này cũng không thể giấu cả đời chứ?"

Sắc mặt Từ Từ Niên cứng đờ, khóe miệng giật giật: "Làm thế nào là làm thế nào?! Tôi ở bên Cù Thành không liên quan đến Oa Oa. Oa Oa là của riêng mình tôi, cho Cù Thành biết cũng vô dụng."

"Đm! Đầu cậu bị kẹp cửa sao? Con mẹ nó, không có cái tên Cù Thành kia, làm sao cậu có Oa Oa?!"

"Cút đi, đừng có nói bậy nói bạ." Từ Từ Niên trợn mắt, cầm lấy một cây rau diếp cá ném lên trán La Tiểu Mậu.

"Ê, cậu nói xem câu nào của tôi không phải là thật?" La Tiểu Mậu đi vòng qua trước mặt cậu, không buông tha: "Cậu như này là kiểu đi làm đ* nhưng vẫn muốn lập miếu thờ, hiểu không? Con cũng có rồi, dựa vào cái gì không nói cho Cù Thành biết anh ta là cha của Oa Oa? Đến lúc hai người tương thân tương ái, Oa Oa lớn lên lại tưởng rằng mình là con rơi. Cảm giác này, cậu nghĩ tới chưa? Như này tương đương với việc vi phạm luật bảo hộ trẻ vị thành niên. Đồng chí Từ, cậu nghĩ cái gì không biết nữa...!"

Từ Từ Niên bị chọc giận, đạp chân La Tiểu Mậu: "Mẹ nó! La Tiểu Mậu! Rốt cuộc là cậu đứng ở bên nào đây? Cậu là con lật đật sao?"

"Sự thật và chân lý thì không được phép bị bóp méo. Tôi đây là đang lý luận thôi!" La Tiểu Mậu vừa né tránh vừa hô lớn: "Từ Từ Niên cậu cứ làm vậy đi! Nếu không phải muốn chơi đùa với hắn thật, sao vẫn chưa nói cho anh ta biết chuyện của Oa Oa. Sớm muộn gì cũng có một ngày sự tình bại lộ, anh ta đem cậu trói trên giường, làm cậu bảy ngày bảy đêm, mang thai thêm một đứa nữa, cho cậu dzừa lòng!"

Lần này Từ Từ Niên không khách khí với La Tiểu Mậu, trực tiếp bưng chậu nước rửa rau lên hắt qua, La Tiểu Mậu hét lên một tiếng thoát ra khỏi phòng bếp, Từ Từ Niên đứng như trời trồng, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Làm sao Từ Từ Niên không biết là không thể giữ bí mật chuyện Oa Oa, nhưng cậu không muốn nhìn thấy nét mặt không thể chịu đựng được của người khác, nhất là Cù Thành

Đàn ông sinh con, có khác gì quái vật? ☹

Mất một lúc lâu, Từ Từ Niên mới rửa sạch hết mớ rau diếp cá đem về từ Thanh Nguyên, cắt khúc, ướp với muối tiêu, để trong tủ lạnh, chuẩn bị ngày mai làm rau trộn cho Oa Oa.

Lúc trở lại phòng ngủ, Oa Oa đã ngủ rồi. Từ Từ Niên đắp mền cho con, ở trên giường, nằm một lúc, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Lúc này di động đột nhiên vang lên, Từ Từ Niên nhìn thoáng qua dãy số rồi tiếp điện thoại.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, hai người ở hai đầu dây đều không lên tiếng, theo sóng điện thoại truyền đến, Từ Từ Niên cảm nhận được hơi thở trầm ổn, mạnh mẽ của Cù Thành.

"Có chuyện gì sao?"

Là Từ Từ Niên phá vỡ sự im lặng trước, giọng nói cực kỳ nhẹ.

Đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, hơi thở của Cù Thành như đang ở bên tai, Từ Từ Niên mím môi, mỉm cười trong giọng nói: "Nếu anh không nói thì tôi cúp máy."

"Không có chuyện gì, chỉ là ngủ không được."

Từ Từ Niên nở nụ cười, "Anh ngủ không được cũng muốn kéo người khác mất ngủ theo, đúng hông?"

Cù Thành cúi đầu cười, âm thanh hơi khàn khàn chui qua ống nghe, vang ở bên tai mang theo giọng hấp dẫn ở mấy từ cuối, "Đó là bởi vì tôi đoán được em cũng giống anh, hai ta giống nhau, đều ngủ không được."

"..." Từ Từ Niên cười, không nói gì.

"Em nói chuyện một chút đi, nói cái gì cũng được, tìm một mục báo chí đọc cho tôi nghe cũng được."

"Tôi nói, Cù tiên sinh, ngài không bị bệnh chứ. Đêm hôm khuya khoắt kêu người ta đọc tin tức cho, anh có biết Oa Oa phải ngủ không?"

"Vậy đi ra phòng ngoài nói chuyện, nhanh nhanh, nói thêm vài câu thôi." Cù Thành hơi thở không ổn định, âm điệu lúc nặng lúc nhẹ, giọng cực kỳ trầm khàn.

Từ Từ Niên nhíu mày, "Anh làm gì thế hả?"

" Đang tuốt, em muốn xem sao?" Cù Thành buồn cười.

"... ¥&...... &)**... &... %(..."

Từ Từ Niên hung hăng trợn trắng mắt, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.

Cái tên vô lại này!

Một lúc sau điện thoại lại rung lên, Từ Từ Niên nghĩ nghĩ vẫn là nên nhận điện thoại, còn không đợi Cù Thành há mồm thì đã nhanh chóng mở miệng, "Trước tiên anh đừng nói gì hết, chờ tôi nói xong anh thích tuốt thì tuốt, không ai quản anh đâu!"

Cù Thành bên kia cười sảng khoái, như là thay đổi một tư thế thoải mái, âm thanh lười biếng dương dương tự đắc, thở hổn hển lên tiếng, "Ừ, em nói trước đi, miễn là em nói, để cho tôi nghe thấy tiếng em là được."

"..."

Từ Từ Niên hít một hơi, qua thật lâu mới khắc chế xúc động, cầm điện thoại, kiên trì nói: "Ngày mai, anh... có rảnh không?"

"Em đây là định hẹn hò với tôi?" Cù Thành đắc ý cười lớn, tiếng cười như một làn gió nóng thổi tới bên tai Từ Từ Niên.

"Tôi có việc muốn nói với anh. Ngày mai, buổi chiều 3 giờ, ở nhà hàng Tây đối diện Hào Đình."

Bên tai Từ Từ Niên bất giác nóng lên, cắn răng nói xong câu đó, cũng không kịp đợi Cù Thành đáp ứng liền cúp điện thoại.

Quản làm gì anh ta có đáp ứng hay không, anh ta dám thử không đáp ứng xem!

Từ Từ Niên kéo mền lên che kín đầu, nhắm mắt lại bắt buộc chính mình nhanh chóng ngủ, lúc này điện thoại lại không chịu buông tha kêu liên tục.

Từ Từ Niên để điện thoại rung thật lâu, hận không thể trực tiếp tắt máy, nhưng lại sợ Cù Thành ngày mai không rảnh thật, nếu mặc kệ để di động đổ chuông hoài lại sợ ảnh hưởng đến Oa Oa, càng nghĩ, tốt nhất vẫn là nên nghe điện thoại.

Cù Thành không nói lời nào, hai người lại giằng co trong điện thoại.

"Tôi nói, rốt cuộc anh muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì tôi muốn cúp máy."

"Có." Cù Thành thoải mái mở miệng, "Ngày mai tôi sẽ đến."

"Ừ, còn có việc gì không?"

"Có."

"Anh không thể nói xong một lần sao? Bản thân đang tự sướng còn gọi điện thoại không sợ loạn sao? Có chuyện gì nói mau."

"Tôi muốn X em."

Lời của Cù Thành như trong kẽ răng nặn ra, giọng nói vừa thô vừa nặng, hiển nhiên là nghẹn tới cực hạn, cuối cùng cũng sảng khoái đạt đến cao trào.

Da đầu Từ Từ Niên tê rần, cả gương mặt đỏ bừng bừng như muốn nổ tung, thẹn quá hóa giận, quăng cả điện thoại...

Còn có thể trơ trẽn, không biết xấu hổ như vậy sao?! Thật là vô liêm sỉ!

******

Cù Thành ký xong văn kiện đưa cho A Tứ, "Đất ở Thanh Nguyên đã thu mua gần xong rồi, chuyện tiếp theo xây dựng sửa sang, mua bán, trực tiếp giao cho cấp dưới phụ trách. Lát nữa, thông báo cho mọi người ở bộ phận kế hoạch truyền thông đến phòng hội nghị họp."

"Dạ vâng, anh Thành, em biết rồi."

A Tứ cầm văn kiện xoay người rời đi, lúc này di động lại vang lên, Cù Thành nhìn dãy số và nhận cuộc gọi.

Nghe điện thoại xong, thấy A Tứ quay đầu lại, Cù Thành nhìn A Tứ, lại cúi đầu một duyệt tiếp lượng lớn văn kiện, "Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại quay lại rồi?"

"Anh Thành... Vừa rồi, bảo vệ báo là Từ tiên sinh đang ở dưới lầu, nhất định muốn gặp mặt anh."

"Là Từ Từ Niên sao? Mời cậu ấy lên đây." Cù Thành ngạc nghiên ngẩng đầu lên, không phải hẹn khoảng xế chiều 3 giờ sao, làm gì mà đã tới rồi.

A Tứ ngập ngừng nhìn Cù Thành, lắc lắc đầu, 'Không phải "chị dâu"... Là Từ Tân Niên, quản lý tập đoàn Từ thị"

"Hắn tới làm gì? Tôi sẽ không gặp hắn, tìm lý do đuổi hắn đi đi." Sắc mặt Cù Thành lúc này biến đổi, chân mày cau lại.

"Chỉ là... Hắn đã đứng dưới lầu hơn ba tiếng đồng hồ, nghe bảo vệ nói bắt đầu từ tám giờ, giờ chúng ta đi làm, hắn đã tới rồi, luôn luôn nói muốn gặp anh, bảo vệ không cho hắn vào, hắn liền đứng đợi hoài tới bây giờ."

"Cửa anh ninh xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả một người cũng đuổi không đi."

Từ sau khi Cù Thành đoán được những kẻ chủ mưu hại Từ Từ Niên vào tù rất có thể chính là hai người Từ Tân Niên cùng Đổng Phong. Cù Thành đối với Từ Tân Niên quả thực chán ghét tới cực điểm, phất phất tay nói, "Đừng để ý đến hắn, hắn muốn đợi dưới lầu thì để hắn đợi đi, đi với tôi tới phòng họp."

Nói xong Cù Thành cầm lấy văn kiện đứng dậy đi ra ngoài, A Tứ do dự đuổi theo, "Anh Thành, dưới lầu bảo vệ cũng làm như vậy mặc kệ cho hắn ta đợi, nhưng dù sao hắn cũng là thiếu gia Từ gia, hơn nữa mới nói chưa được mấy câu với bảo vệ đã bắt đầu khóc, khiến nhiều người dưới lầu đều vây quanh xem, có không ít nhân viên còn nhận ra hắn, vừa nghe hắn muốn tìm anh, đều nghĩ đến... Anh với hắn... có quan hệ gì đó."

Lời này vừa nói ra, Cù Thành hoàn toàn đen mặt, hắn nâng tay nhìn đồng hồ một chút.

Gần giờ trưa rồi, vài tiếng nữa, Từ Từ Niên đến tìm gặp, nếu để cho Từ Từ Niên thấy Từ Tân Niên ở trong này, nào còn có hứng thú gặp mình nữa.

Vừa nghĩ tới mình vất vả lắm mới được Từ Từ Niên hẹn hò, lại bị Từ Tân Niên phá rối, Cù Thành liền nổi giận trong bụng, xoa nhẹ thái dương, trầm mặc đứng tại chỗ.

Tai tiếng của Từ Tân Niên với Đổng Phong ầm ĩ lợi hại như vậy, trên đầu sóng ngọn gió, hắn tìm đến mình đơn giản là tìm kiếm trợ giúp.

Phỏng chừng không phải vì tiền thì cũng là vì lợi.

Nếu đã là hắn cầu cạnh mình, chắc hắn cũng không dám gây ra sóng gió gì, tuyệt đối không có chuyện đi xuống lầu gặp hắn, nhìn mặt cũng đủ buồn nôn rồi, có điều để cho hắn nếm chút ngon ngọt trước, giống như tiếp tục nấu ếch trong nước, để hắn chậm rãi chờ chết, cũng là điều thú vị.

Trầm mặc nửa ngày, Cù Thành không quay đầu lại rời khỏi văn phòng, cuối cùng tùy ý nhếch miệng nói: "A Tứ, thay tôi đi xuống một chuyến, nói cho hắn biết tôi có cuộc họp, thật sự không có thời gian gặp hắn. Thuận tiện đem danh thiếp có tên tôi cho hắn, nói cho hắn biết có chuyện gì khó khăn có thể gọi số điện thoại cá nhân của tôi, không cần phải chạy ra ngoài khi trời lạnh như thế này."

Những lời này được nói ra bởi Cù Thành như thể kết lên một lớp băng giá, nhưng A Tứ ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của Cù Thành.

Đưa danh thiếp riêng, quan tâm ấm lạnh gì đó, nếu đổi lại nói ra bằng ngữ khí mập mờ vậy chính là có thâm ý khác.

******

Từ Từ Niên dắt tay Oa Oa đi chầm chậm trên đường, thời tiết dần chuyển lạnh. Từ Từ Niên đặc biệt chuẩn bị cho Oa Oa găng tay giữ ấm nho nhỏ hình con gà màu vàng, đeo vô lòng bàn tay nhìn giống như nồi lầu mini, bàn tay nhỏ bé cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, nóng hầm hập.

Bởi vì La Tiểu Mậu không ở nhà, Từ Từ Niên không thể để Oa Oa ở nhà một mình, cho nên dắt theo con trai đến nơi hẹn.

Từ Từ Niên một tay dắt Oa Oa, một tay cầm hộp cơm, bên trong là rau diếp cá trộn Từ Từ Niên làm hồi trưa. Rau diếp cá ướp qua một đêm, trộn giấm lão Trần Sơn Tây, rắc lên tiêu và một ít đường trắng, ăn cực kỳ giòn, cũng không ngửi thấy mùi tanh vốn có.

Oa Oa ăn nhiều ợ lên, vỗ vỗ bụng tròn vẻ mặt hài lòng, nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Từ Từ Niên, ánh mắt tỏa sáng, "Rau diếp cá...Con vẫn muốn ăn..."

Từ Từ Niên dở khóc dở cười, vuốt ve tay Oa Oa, "Buổi trưa con đã ăn một bát lớn rồi, ăn nữa sẽ bị đau bụng, chỗ này là cho người khác, con không được ăn vụng cái này, nghe không?"

"Chú La nói con phải ăn nhiều rau lên, dần dần cũng hết mẩn ngứa."

Oa Oa đã uống mấy chén thuốc sắc bằng rau diếp cá liên tục ba ngày liền, mẩn ngứa trên người về cơ bản đã khỏi, bình thường chỉ cần không tiếp xúc với thứ gây dị ứng thì cũng không phát tác. Ngày đó, Oa Oa thấy La Tiểu Mậu cầm cây rau diếp cá, kinh ngạc nói sau khi trị hết mẩn ngứa bằng loại rau này, sẽ nhất định ăn rau này mỗi ngày vài chén, vừa ngon lại vừa có thể hết mẩn ngứa!

Từ Từ Niên dự cảm một nguy cơ của tính háu ăn sau khi đem con trai giao cho La Tiểu Mậu, bèn đem hộp cơm chuyển qua một bên: "Có tác dụng điều trị mẩn ngứa thì con cũng không được ăn nhiều, không thể ăn cái này."

Oa Oa chu miệng, không vui: "Không để cho con ăn vậy ba để dành cho ai ăn?"

Từ Từ Niên không nói lời nào, ho nhẹ một tiếng, giấu đi sự bối rối.

Nếu nói cho Oa Oa, hộp rau trộn này là để cho Cù Thành, nhóc con này chắc sẽ mừng điên luôn mất?!

Hai cha con thong thả đến được nhà hàng đã là hơn ba giờ, Cù Thành đến sớm hơn họ, nhìn thấy Từ Từ Niên dắt Oa Oa đi tới từ xa, khóe miệng bất giác gợi lên một nụ cười tà mị.

Khổng tước này hôm nay mặc chiếc áo khoác len mỏng màu xám, lộ vẻ vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, tôn lên ưu điểm của dáng người, trong tay còn dắt theo một đứa bé tròn vo, dọc đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường.

Nghĩ đến người bây giờ là của mình, trong lòng liền không nhịn được đắc ý, đợi đến khi Từ Từ Niên kéo ghế ra ngồi đối diện, Cù Thành không nhịn được mở miệng, "Tôi cảm giác em như này vô cùng giống quả phụ xinh đẹp mang theo con trai đến xem mắt."

Sắc mặt Từ Từ Niên cứng đờ, vừa muốn đưa hộp cơm ra lại rụt trở về.

Cái gì gọi là miệng chó không mọc được ngà voi, chính là nói Cù Thành.

Cù Thành thấy Từ Từ Niên bị mình làm cho ngượng ngùng, cười hớn hở, Oa Oa bên cạnh không biết từ khi nào đã bò tới trên đùi hắn, cười híp mắt ngước lên, "Thành Thành, con rất nhớ chú!"

Cù Thành cúi đầu dùng sức hôn bé hai cái, xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, "Chú cũng nhớ con và ba con lắm."

Lời này trẻ con nghe vào thì không có gì không đúng, nhưng người nào đó tối hôm trước sau khi trải qua cuộc điện thoại quấy rối, trên mặt Từ Từ Niên có chút không chịu được, trừng mắt nhìn hắn, "Cù Thành, đủ rồi đó, tôi đến đây là để nói chuyện chính sự với anh, anh đừng có nói linh tinh với Oa Oa."

Cù Thành thích bộ dạng nghiêm túc này của Từ Từ Niên, giống như chỉ có thông qua phương thức này mới có thể che giấu bản chất ngượng ngùng, hắn cười nhẹ vài tiếng, vừa sờ tóc Oa Oa vừa nhíu mày nhìn Từ Từ Niên: "Tôi nhớ em thì sao lại là nói linh tinh, từ đêm qua tới hôm nay tôi đều rất nhớ, em không cho tôi nói với em, còn không cho phép tôi nói với con trai?"

Từ "con trai" này vốn là thuận miệng nói ra, nhưng Từ Từ Niên nghe vào tai liền biến thành ý khác, cậu giống như là bị vạch trần nỗi lòng, hung hăng sặc một cái, mới vội ôm Oa Oa trở về trong ngực của mình, "Đừng có nói vớ vẩn, là con trai tôi, không có liên quan gì đến anh, bớt tự mình đa tình."

"Được được được, con trai em không có quan hệ với tôi, em có quan hệ với tôi là được rồi."

Cù Thành thấp giọng nhịn cười, biết khổng tước này da mặt mỏng, chịu không được trêu chọc, sau khi đùa cậu vài câu đã khôi phục nghiêm túc "Nói đi, ngày hôm nay hẹn tôi nói chuyện gì? Nếu em không nói, tôi sẽ coi là em đến xem mắt với tôi."

Từ Từ Niên chịu không nổi điệu bộ hắn mỗi câu đều đùa giỡn lưu manh, ho khan mấy tiếng từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới: "Số tiền này anh hãy nhận lấy, cứ coi như tôi trả trước tiền thuê đất cho anh. Mảnh đất ở Thanh Nguyên kia vốn là anh mua lại, tôi không thể lấy dùng miễn phí."

Cù Thành sửng sốt một chút, nhìn thấy trên chi phiếu mười vạn tệ, qua một lúc lâu mới giật giật khóe miệng, "Em phải phân định rõ ràng với tôi như thế sao? Em biết rõ tâm tư tôi đối với em là gì, làm như vậy....không được hay cho lắm!"

"Cũng bởi vì tôi quyết định ở cùng anh nên mới nhất định trả tiền cho anh."

Từ Từ Niên không chút do dự ngắt lời Cù Thành, lời nói ra khiến Cù Thành mở to hai mắt, "Em... mới vừa nói cái gì, em nói đồng ý ở cùng tôi... Có phải ý của em là điều tôi đang nghĩ không?

Từ Từ Niên chưa từng chủ động nói những lời này với người khác, mối tình duy nhất là trải qua với Đổng Phong, khi đó vẫn là Đổng Phong theo đuổi Từ Từ Niên đến cùng, hoàn toàn chưa từng thử tự mình chủ động thừa nhận thích một người, cho nên giờ phút này Từ Từ Niên chỉ cảm thấy hai tai nóng lên, trên mặt chợt hiện vẻ ngượng ngùng đỏ bừng.

"Tôi không muốn có cảm giác giống như được anh bao nuôi, tôi tự có cách kiếm tiền. Nếu lời anh nói hôm qua là nghiêm túc, xin anh nhận tờ chi phiếu này đi."

Cù Thành vẫn không dám tin vào tai mình, khổng tước thật sự đáp ứng rồi?!

"Anh thất thần làm gì, nhanh chóng nhận lấy đi, không nhận thì lúc đứng lên hai ta liền chấm dứt."

Nói xong Từ Từ Niên giống vì để che giấu sự ngại ngùng, ôm Oa Oa muốn rời đi, Cù Thành kịp phản ứng, lập tức ngăn Từ Từ Niên, nhận lấy chi phiếu trên bàn, ánh mắt rực lửa nhìn Từ Từ Niên: "Tôi nhận, hai ta không chấm dứt được. Từ Từ Niên, em phải nghĩ cho kỹ, dính vào tôi rồi là chuyện cả đời đó."

Khóe miệng Từ Từ Niên ra sức kéo căng, nén lại ý cười, cố ý dời tầm mắt, đem hộp rau trộn để lên trước mặt Cù Thành, cố gắng trấn định mở miệng, "Đừng nói lời vô nghĩa, cái này cho anh ăn, không được phép không ăn."

Giờ khắc này Cù Thành cảm thấy sắp điên rồi, hận không thể ôm lấy Từ Từ Niên hung hăng hôn hai cái, tim đập cực nhanh, quả thực giống kiểu chàng trai mới sa vào lưới tình.

Hắn mở hộp rau trộn, căn bản không nhìn cho rõ là cái gì, cầm lấy nĩa cứ thế mà nhét đồ ăn vào trong miệng, Từ Từ Niên hiếm khi thấy bộ dạng ngây ngốc này của Cù Thành, kìm lòng không được nở nụ cười.

Oa Oa ở bên cạnh cũng không hiểu hai người lớn này đang nói cái gì, vì sao không khí cổ quái như vậy, chỉ lo chơi với chai sốt cà chua trên bàn, kết quả vừa nhìn thấy Thành Thành và ba ba đều nở nụ cười, cũng ngây ngô cười theo, trên tay vừa dùng lực, sốt cà chua phụt ra tứ tung, nháy mắt văng cả lên mặt Cù Thành, mặc dù Từ Từ Niên ở bên cạnh không bị thảm như Cù Thành, nhưng trên áo cũng dính lốm đốm đỏ, một bộ quần áo hoàn toàn bị hỏng.

Cù Thành: "..."

Từ Từ Niên: "..."

Hai người lớn chỉ biết tình tứ, hoàn toàn không chú ý hoạt động của Oa Oa, lúc sốt cà chua đỏ tươi xịt trúng mặt, hai người đều choáng váng, Cù Thành bị dính sốt cà chua đầy cả mặt, trong miệng vẫn còn đang nhét rau diếp cá xanh non, màu đỏ kết hợp với màu xanh lá thật là "đẹp".

Từ Từ Niên không nín được, cười ha hả, lấy khăn giấy ra lau giúp Cù Thành: "Anh nhanh đi rửa mặt đi, ha ha ha... Oa Oa nhất định không phải cố ý, ha ha ha..."

Cù Thành chưa bao giờ bị nhếch nhác như vậy, lau lau sốt cà chua trên mặt, một tay xách lên Oa Oa, nhéo mông nhỏ của bé, "Con tên nhóc nghịch ngợm này! Uổng công chú thương con, đi, vào nhà vệ sinh với chú, hôm nay thế nào cũng phải đánh nát mông nhỏ của con!"

"Ôi! Ba ba! Thành Thành, con sai rồi! Oa oa oa... Ba ba cứu con!"

Oa Oa bị xách lên ở giữa không trung, tay chân quơ loạn xạ, phồng má lên lộ ra mặt bánh bao, đáng thương nhìn Từ Từ Niên, chớp chớp đôi mắt to, ý đồ bán manh tấn công lấy lòng ba ba.

Đáng tiếc Từ Từ Niên đã sớm lĩnh giáo qua trò làm nũng của Oa Oa, cũng hiểu được Cù Thành tuyệt đối không nỡ đánh Oa Oa, cho nên giờ phút này chỉ ngồi im, cười vẫy vẫy tay với Oa Oa: "Ngoan ngoan, trở về không được khóc nhé."

"Ô a..."

Oa Oa gào khóc, bị Cù Thành xách đi dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người. Trong nhà hàng, tất cả mọi người đều cười không ngậm được miệng, đứa bé này thật đúng là buồn cười mà!

Từ Từ Niên lắc đầu cười, lấy khăn tay ra lau sốt cà chua trên mặt mình, có điều trước mặt không có gương, Từ Từ Niên lau trong chốc lát cảm giác vẫn còn dinh dính, liền quay qua tấm kính tường của nhà hàng, cẩn thận tìm mấy vết dính cà chua trên mặt.

Lúc này, một chiếc xe gắn huy hiệu Từ gia chạy ngang qua cửa Hào Đình, Từ Tân Niên tiếp tục gọi điện thoại cho Cù Thành, vẫn là không có ai nghe máy.

"Được rồi, tôi trở lên tìm một lần, anh ở đây chờ tôi."

Hắn không kiên nhẫn xua tay, dụi đôi mắt đỏ hoe vì khóc đẩy cửa xe ra, theo bản năng ngẩng đầu lên vừa lúc chạm mặt Từ Từ Niên, giờ phút này "máu tươi" đầm đìa (do sốt cà chua bám trên mặt)...

"A ————!!!"

Từ Tân Niên như phát rồ hét lên một tiếng, tài xế nghe hết hồn, vội vàng quay qua: "Thiếu gia, ngài làm sao vậy, thiếu gia?!"

Từ Tân Niên ngã ra ghế sau, hai tay ôm đầu, sợ tới mức cả người run rẩy.

Không... Không có khả năng, hắn rõ ràng đã chết rồi, vì sao lại hiện ra nơi này!?

"Thiếu gia ngài làm sao vậy! Đừng dọa tôi."

Tài xế đưa tay đỡ, lại bị Từ Tân Niên hung hăng đẩy ra, vừa che lỗ tai vừa thét lên: "Hắn... Hắn đã trở lại! Hắn đã trở lại!"

============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bạch liên hoa lại tới rồi, phu phu đồng tâm phát huy sức mạnh là được vậy ~ ha ha ha

Editor: Hii mọi người, thật xin lỗi khi mấy tuần rồi mới cập nhật chương mới cho mọi người nhưng mong mọi người bỏ qua cho thành viên trong team thực sự rất bận. Để hoàn thành được một chương 6-7k chữ như này chúng mình cũng chật vật lắm mới xong, vậy nên mong nhận được nhiều sự ủng hộ của mọi người hơn để nhóm có động lực tiếp tục cố gắng nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.