Sau khi Bùi Nghiêu bị lưu đày, Alan giống như biến thành một con người khác, suốt ngày chìm đắm trong chính sự, tiếp nối với việc trở thành Đế vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đế quốc, Alan lại có thêm một danh dự cao đẹp là Hoàng đế cần mẫn nhất trong lịch sử của Đế quốc.
Năm đầu tiên sau khi Bùi Nghiêu đi, Alan gần như chiếm hết trang đầu các báo trong suốt một năm.
Tính theo thời gian trước sau, nửa năm trước Alan đầu tiên là coi trọng vấn đề về dẫn đường, nhờ vào sắc lệnh hủy bỏ vĩnh viễn điều luật lưu đày dẫn đường và lính gác kia của Alan, chỉ vào tháng đầu tiên sau khi Alan đăng cơ đã có 120,000 dẫn đường ẩn náu thừa nhận thuộc tính người dị năng của mình, và đã tiến hành đăng ký hợp pháp thân phận dẫn đường đã dấu hiệu tại Cục Thống kê một cách an toàn theo điều luật bảo vệ của Hoàng đế, từ nay về sau bọn họ được hưởng tất cả lợi ích và bảo hộ của Đế quốc dành cho dẫn đường đã kết hợp.
Không biết là cố ý hay vô tình, sau khi tuyên bố hủy bỏ điều luật lưu đày, Alan chậm chạp không định ra điều luật xử phạt tương đương khác, Nghị viện liên tiếp đưa ra kháng nghị, nhưng từ đầu đến cuối Alan lại gác việc này sang một bên, thời gian đó văn kiện viết tay mà Nghị viện gửi đến điện Aman’Thul mỗi ngày gần như đè sụp bàn làm việc lớn trong thư phòng của Alan, nhưng Alan cứ đón lấy áp lực của Nghị viện như vậy, ở nơi đầu sóng ngọn gió hứng lấy chỉ trích từ dư luận, bám trụ suốt 5 tháng vì các dẫn đường ẩn nấp.
Trong 5 tháng không có pháp luật này, trước sau có tổng cộng hơn 72 triệu dẫn đường đã kết hợp công khai thân phận của mình, cũng có được thân phận hợp pháp, cùng người yêu của mình quang minh chính đại đi ra trước mặt mọi người.
Trong 7 ngày liên tiếp không có dẫn đường ẩn trốn mới xuất hiện, cuối cùng Alan mở miệng, dùng hình phạt không nặng không nhẹ là “cùng lưu đày 3 năm, và nộp tiền phạt” để bù vào điều luật “tách ra lưu đày 10 năm” trước đó, mà trong năm tháng trước khi điều luật này được ban hành, bởi vì không có quy định rõ ràng, cho nên đều không bị phạt.
Chuyện đến hiện giờ, mọi người mới hiểu được thâm ý của sắc lệnh đầu tiên mà Alan tuyên bố trước mặt toàn Đế quốc khi đăng cơ.
Cũng là vào thời điểm này, Nghị viện và Hoàng thất mới chân chính lĩnh giáo sự cứng rắn của vị Hoàng đế dẫn đường này.
Sự thay đổi của điều luật này rõ ràng đã xúc phạm đến quyền lợi của không ít quý tộc và tướng sĩ — Bọn họ khổ sở bao nhiêu năm mới có thể nhận được quyền xem mắt, mà những lính gác kia chỉ vì may mắn là đã có thể có được một dẫn đường mà không chịu bất kỳ mất mát gì, quả thật lố bịch.
Trong một vũ hội, một họ hàng xa của Alan uống say đã nói ra bất mãn của mình trước mặt mọi người, khi đó không ít người sợ tới mức đổ ra một thân mồ hôi lạnh, mà Alan lại mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại: “Vậy xin hỏi, sau khi những dẫn đường này đăng ký vào hồ sơ, trong kết quả tổng điều tra mới tỉ lệ dẫn đường và lính gác trong số người dị năng của Đế quốc có tăng không? Tăng bao nhiêu?”
Đầu óc của vị quý tộc say bí tỉ kia đã không rõ ràng, mắt gã đục ngầu mặt mũi đỏ bừng, lắc đầu không ngừng, một chị họ của Alan thấp giọng nói: “Đã tăng đến 1/907.”
“Khi thức tỉnh mỗi một dẫn đường đều sẽ được Đế quốc bảo vệ cẩn thận tỉ mỉ, Đế quốc sẽ cung cấp cho người đó hoàn cảnh chữa trị phù hợp nhất, trong số này có một điều là sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe triệt để cho mỗi một thành viên trong gia tộc của người đó, để đánh giá dẫn đường có phải là có khả năng được di truyền hay không, nếu ba hoặc mẹ của người này là dẫn đường lẩn trốn, vậy vào lúc đó ắt sẽ bị điều tra ra.” Alan chuyển đề tài, lạnh giọng nói, “Vì để bảo vệ mình và người yêu, những dẫn đường lẩn trốn này thường sẽ không dám có con cả đời, sợ rằng đứa con sẽ thức tỉnh trở thành dẫn đường mà mang đến tai họa cho gia tộc! Những năm qua điều luật bị xóa bỏ mà ngài nhớ mãi không quên đó không giây phút nào không uy hiếp các dẫn đường ẩn náu, trong vô hình đã bóp chết bao nhiêu dẫn đường ngài biết không?!”
“Tỉ lệ dẫn đường và lính gác trong số người dị năng giảm dần qua từng năm, nguyên nhân trong đó phức tạp, nhưng điều này thật sự mà một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.” Alan ngừng trong giây lát đúng lúc, nhếch môi cười lạnh, “Mà ngài, rốt cuộc là mang mưu mô và dụng ý gì để yêu cầu ta xử tội các dẫn đường ẩn trốn lần nữa?”
Cơn say của vị quý tộc kia lập tức tỉnh ra một nửa, nơm nớp lo sợ nói: “Khi Hoàng đế Alston tại vị…”
“À, thì ra ngài nhớ thương phụ thân rồi, ta sẵn sàng thỏa mãn tâm nguyện của ngài.” Alan ban ơn cho vị quý tộc này rời xa hoàng cung ngay tại trận, đến sao Cadbury Alston đang nghỉ dưỡng hiện giờ để bồi vương bạn giá, thuận tiện, Alan “tạm thời” thu hồi quân quyền của gã, Alan nhìn tên quý tộc mặt như màu đất kia, nâng ly tao nhã cười, “Chúc ngài sinh sống vui vẻ tại trấn nhỏ đó.”
Từ đó, không còn ai dám đưa ra dị nghị với quyết định này của Alan.
Nghị viện bắt đầu thấp thỏm không yên về sự sắt đá của Tân đế, nhưng không đợi bọn họ nghĩ ra đối sách, sau khi giải quyết vấn đề của dẫn đường về bước đầu, Alan đã bắt đầu ra tay với bọn họ.
Đầu tiên là Nghị viện liên tiếp xuất hiện vấn đề sổ sách đen, và sau đó lại có người tố cáo nguyên lão Nghị viện nuôi dưỡng tư binh, Alan không đợi Nghị viện làm ra chuẩn bị, mượn tình thế này đình chỉ chức vụ của mấy trăm nguyên lão Nghị viện nhanh như chớp, nghiêm khắc ra lệnh điều tra cho rõ.
Trong số những nguyên lão đó người có lý lịch ngắn nhất cũng đã ở trong Nghị viện hơn một thế kỷ, không thể chưa từng làm bất cứ điều gì trái pháp luật trong những năm qua, Alan không mảy may nể tình, ra lệnh cho tổ điều tra phải tỉ mỉ đến chân tơ kẽ tóc, người của tổ điều tra đều là thân tín của Alan, sau nguyên một tháng không quản ngày đêm khua chiên gõ trống điều tra, nộp cho Alan một bản báo cáo điều tra mà độ dày của nó có thể so sánh với từ điển của Đế quốc.
Alan xử phạt nhanh như sấm chớp, các nguyên lão của Nghị viện căn bản không có thời gian tiêu hủy chứng cứ cho bản thân, cứ như vậy, Alan xử lý mười mấy vị nguyên lão, bãi bỏ mấy ngàn thành viên Nghị viện liền một mạch.
Công việc của Nghị viện không thể trì hoãn, Alan lại gấp rút bổ nhiệm không ít thành viên Nghị viện mới, nghĩ cũng biết, những người này đều là dòng chính trong dòng chính của Alan.
Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Alan thay máu triệt để cho Nghị viện một lần.
Đến lúc này không ít người mới hiểu ra được rằng, quyết định ép bức Bùi Nghiêu ra đi là ngu xuẩn cỡ nào.
Tuy rằng hành động lần này của Alan là có lý do chính đáng, vả lại không oan uổng cho bất kỳ ai, nhưng nếu nói không phải hắn đang trút giận thì sẽ không ai tin, năm xưa Nghị viện nhất định muốn Alan cho một giải thích về việc tự ý kết hợp, Alan đã cho. Nhưng ai cũng không ngờ rằng, vừa qua nửa năm, Tân đế giải quyết xong vấn đề dẫn đường lẩn trốn vừa rảnh tay đã đột nhiên cho Nghị viện một đòn hồi mã thương.
Trong đó rốt cuộc có duyên cớ liên quan đến Hoàng hậu Điện hạ hay không, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Mà lần này Thân vương Adair lại phúc chí tâm linh* hiểu rõ một tầng ý đồ sâu hơn của Alan, khi phu nhân Jenny cảm thán với anh không biết khi nào Hoàng hậu Điện hạ mới có thể quay về lần nữa, anh nhịn không được nôn ra một câu với vợ: “Yên tâm, Bệ hạ sẽ không để Hoàng hậu Điện hạ thật sự lưu đày 10 năm.”
*phúc đến thì tâm trí cũng sáng ra
Phu nhân Jenny khó hiểu nhìn chồng: “Sao anh biết? Bệ hạ từng nói với anh cái gì à?”
Thân vương Adair lắc đầu: “Không có, chỉ là suy đoán của anh thôi.”
Phu nhân Jenny cảm thấy thất vọng bội phần, nhịn không được oán trách: “Anh đang lấy em ra làm trò đùa à?”
“Sao vậy được.” Thân vương Adair hôn trán vợ an ủi, thấp giọng nói: “Nếu không phải sẽ đón Hoàng hậu về trước thời hạn, tại sao Bệ hạ lại sốt ruột thay máu cho Nghị viện như vậy?”
Phu nhân Jenny sửng sốt rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Bệ hạ đang lo lắng… lo lắng trong tương lai Nghị viện sẽ cản trở ngài ấy lần nữa!”
Thân vương Adair im lặng rồi nói: “Có thể cũng có nguyên nhân khác, Bệ hạ ngài ấy không phải là người có thể để cho người khác cản tay… Em cũng biết tình hình khi Bệ hạ kế vị, có thể nói là chông gai trùng trùng, lúc đó Bệ hạ quyết định để Hoàng hậu Điện hạ rời đi có lẽ cũng suy xét đến điểm này, em tự ngẫm lại một năm nay, từng có ngày nào Bệ hạ thư thả chưa?”
Nhắc đến chuyện này phu nhân Jenny đau lòng nói: “Đương nhiên em biết, lúc trước em cũng từng khuyên ngài ấy, nhưng…”
Thân vương Adair cười khổ một tiếng: “Làm sao Bệ hạ nghe chứ.”
Lấy thân phận dẫn đường kế vị trong tình hình như thế, hơi chút lơi lỏng sẽ bị người ta tìm được sơ hở, nhưng may mắn, Alan vượt qua được.
Trong lòng phu nhân Jenny vẫn rất khó chịu, khẽ nói: “Một năm rồi, Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ chưa từng liên lạc dù chỉ một lần… Có lần em nói bóng nói gió nhắc nhở Bệ hạ, thật ra ngài ấy có thể liên lạc với Hoàng hậu, thậm chí ngài ấy có thể tìm cho mình cái cớ để đi Tara một chuyến, nhưng Bệ hạ vẫn từ chối.”
Lần này ngay cả Thân vương Adair cũng không rõ: “Tại sao? Cho dù là nghe giọng nói của nhau cũng được mà.”
Phu nhân Jenny lắc đầu, cúi đầu thấp giọng nói: “Bệ hạ nói, hiện giờ ngài ấy không có tư cách đối mặt với Hoàng hậu Điện hạ.”
Thân vương Adair thầm cảm khái vạn phần, sau một lúc lâu nói: “Một năm nay Bệ hạ liều mạng phải bò dậy ngay tại đây, nhặt lại tôn nghiêm ngài ấy nên có.”
Thời gian qua nhanh, trong đại lễ tròn một năm Alan kế vị, lần đầu tiên Alan đồng ý tiếp nhận câu hỏi của phóng viên.
Mọi người đều đã lĩnh giáo sự cường thế của Alan, các phóng viên không khỏi có chút thấp thỏm lo sợ, nhưng may mà, thành quả trong một năm nay rất nhiều, vấn đề muốn hỏi cũng đều là chính diện tích cực, không khí vẫn xem như thoải mái.
Khi phỏng vấn sắp kết thúc một phóng viên đánh bạo cười hỏi một câu hỏi không quá nghiêm túc: “Các dân chúng đều vô cùng vui sướng với tiến triển trong một năm nay, hôm nay là ngày vừa tròn một năm ngài kế vị, không ít người đã tổ chức hoạt động “Một năm nay” để cầu nguyện cho năm sau, không biết ngài có bằng lòng tham gia, ước một điều ước cho năm tới không?”
Alan ngưng lại trong giây lát rồi gật đầu, phóng viên vui mừng quá đỗi, Alan nhìn ống kính, im lặng một lúc lâu sau đó mỉm cười: “Mong Hoàng hậu Điện hạ thân thể khỏe mạnh, sớm ngày quay về bên cạnh ta.”
—
Cậu Alan cậu là cậu hay chọc toi khóc lắm nhé: (((((( Có 1 câu của cậu thoi mà toi muốn khóc lụt nhà: (((((
Btw là từ chap này mình sẽ sửa xưng hô của Alan và Bùi Nghiêu là anh-em, vì theo mình như vậy là thích hợp nhất:))) k thể để 2 người xưng hô em-anh, tôi-ngài hay anh-ngài đc… Câu chuyện niên hạ và tình yêu chíp bông của cậu ấy đến đây là kết thúc:))) tiếp theo đây là tình yêu của vị Hoàng đế trưởng thành chín chắn:))))