Sau khi biết Alan đến sao Cadbury, phu nhân Jenny chạy đến điện Aman’Thul ngay lập tức.
“Cô…” Sau khi đến điện Aman’Thul phu nhân Jenny được Alan triệu kiến ngay như bình thường, phu nhân Jenny miễn cưỡng mỉm cười, “Nghe nói… ngài đi thăm Alston.”
Alan gật đầu, phu nhân Jenny thấp thỏm không yên, thấp giọng hỏi: “Ngài và ông ấy nói chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
Alan ngẩng đầu nhìn phu nhân Jenny, thản nhiên cười: “Cô, thật ra con vẫn biết, trước khi con sinh ra ngài đã biết sự tồn tại của Bettina và Anthony.”
Phu nhân Jenny nghe vậy mặt lập tức trắng bệch, Alan cho cô một ánh mắt trấn an, nói: “Không cần lo lắng, con không hề trách ngài.”
“Cho dù Alston đã làm gì, trước sau gì ông ta cũng là anh trai của ngài, năm xưa ông ta đuổi ngài ra khỏi Chủ tinh ngài còn có thể tha thứ cho ông ta, huống chi ông ta bất trung với mẫu thân con, ngài không muốn chuyện vỡ lở, cố gắng che giấu giúp ông ta, con có thể thông cảm.” Người phạm phải lỗi lớn là Alston, phu nhân Jenny còn không thể tính là tòng phạm, Alan vẫn luôn phân biệt rõ ràng, sẽ không vì vậy mà trút giận lên đầu cô, “Hơn nữa mấy năm nay ngài vẫn luôn nỗ lực giúp đỡ con, đối với con ngài đã xem như tận tình tận nghĩa.”
Vì xấu hổ nên mặt của phu nhân Jenny dần dần đỏ bừng, cô lắc đầu không ngừng: “Không, là cô có lỗi với Hoàng hậu Marian, rõ ràng cô biết, nhưng… cô vẫn luôn giúp Alston giấu chị ấy, chị ấy tin tưởng cô yêu thích cô như vậy, mà cô…”
Alan lắc lắc đầu, hỏi: “Chỉ có một điểm con không rõ, tại sao ngài đoán được Alston sẽ nói với con chuyện năm xưa?”
“Bởi vì…” Phu nhân Jenny do dự rồi thở dài, “Trước khi sắp rời đi ông ấy đã muốn nói với con những lời đó, chẳng qua không có cơ hội, ông ấy… có lẽ muốn giành lại chút tôn nghiêm trước mặt con, ông ấy vẫn luôn muốn nói cho con biết, thật ra Marian từng thích ông ấy.”
Khóe môi của Alan nhếch lên thành một nụ cười mỉm mỉa mai, phu nhân Jenny ấp úng, lát sau nói: “Vậy… con có tha thứ cho ông ấy không?”
“Tha thứ?” Alan cười hai tiếng, “Ngài cho rằng lần này ông ta giúp con một lần, rồi nói hết với con chuyện năm xưa thì con sẽ bỏ đi hiềm khích lúc trước à? Ngại quá, con không có ý nghĩ này.”
Phu nhân Jenny ngơ ngẩn, Alan không muốn nói nhiều, nhưng nghĩ đến mọi sự giúp sức nâng đỡ của phu nhân Jenny dành cho mình trong mấy năm qua, hắn ngưng lại một thoáng rồi nói: “Một tên tội phạm giết người làm 100 chuyện tốt, con có thể không kết án hắn tội giết người được không?”
Phu nhân Jenny thốt lên: “Đương nhiên không thể!” Phu nhân Jenny sửng sốt rồi tự hiểu ra, bật cười: “Phải… ngài, trong lòng ngài vẫn luôn nhìn nhận rất rõ ràng.”
Alan bình thản nói: “Nếu con nhìn không rõ ràng, vậy bây giờ cũng không ngồi lên được vị trí này, cô, chuyện năm xưa không có quan hệ quá lớn với ngài, con sẽ không hận ngài, ngài không cần lo lắng.”
Nghĩ đến kết cục hiện giờ của Alston, nghĩ đến Anthony sắp đến ngày giỗ, lại nghĩ đến kết cục của các Hoàng thất rình rập Hoàng vị trước một năm nay, trong lòng phu nhân Jenny vẫn còn sợ hãi, nếu Alan không nhẫn tâm, chỉ nghĩ “cho dù thế nào người đó cũng là ai ai của tôi”, thì không biết hiện giờ đã chết bao nhiêu lần.
Phu nhân Jenny yên tâm, không nghĩ đến nữa nói: “Cô hiểu rõ.” Sợ Alan sinh ra hiềm khích với mình, cô lại giải thích, “Cô chỉ nghe nói sau khi quay về cảm xúc của ngài không tốt lắm, cho nên lo lắng…”
Alan nghe vậy trong mắt lóe lên vẻ hung ác, phu nhân Jenny lo âu nói: “Nếu không phải vì Alston, vậy ngài…”
“Con chỉ đang nghĩ đến Bùi Nghiêu.” Alan nhắm mắt lại, “Có một câu Alston nói rất đúng, con quả thật giống ông ta… đều là kẻ vì mục đích mà không từ thủ đoạn.”
Alan cười tự giễu: “Ngài nhất định không biết con đã lừa gạt anh ấy bao nhiêu lần.”
Sau khi loại bỏ nguy cơ Alan có thể sẽ trút giận lên đầu mình thì phu nhân Jenny thả lỏng đi không ít, nghe vậy mỉm cười: “Chỉ nhìn lời nói và việc làm hiện nay của ngài, thì sẽ biết lúc trước ngài khổ sở thế nào trước mặt Hoàng hậu Điện hạ.”
Trước đó khi có Bùi Nghiêu, vì để duy trì hình tượng Hoàng tử hoàn mĩ của mình trong cảm nhận của anh, mỗi ngày trên mặt Alan đều mang theo nụ cười, xử lý vấn đề sẽ chừa cho đối phương 3 phần đường sống, đối nhân xử thế cũng coi như ôn hòa, thi thoảng còn sẽ làm mấy việc thiện đối với hắn mà nói chỉ như một cái nhấc tay, hưởng thụ sự ca ngợi và khâm phục thành tâm thành ý của Bùi Nghiêu, ngoại trừ Bùi Nghiêu tuy Alan không có sự nhẫn nại đến vậy đối với những người khác, nhưng ít nhất cũng tính là nho nhã lễ độ, nhưng tất cả những thứ này đều dừng lại khi Bùi Nghiêu ra đi.
Bùi Nghiêu giống như đã mang đi hết sự dịu dàng và quyến luyến của Alan, tất cả những tình cảm ấm áp trên người Alan đều biến mất trong khoảnh khắc Bùi Nghiêu bị lưu đày, chỉ còn lại một Đế vương cường thế kiệm lời.
Alan khẽ cười không đáp lời nữa, phu nhân Jenny không đành lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhưng Hoàng hậu Điện hạ cũng không hề oán trách ngài, khi vừa mới xảy ra chuyện, ngài ấy biết rõ trước khi ngài đi đến Tara đã biết Thượng tướng Bùi Toàn vẫn còn khỏe mạnh, nhưng vẫn không tức giận với ngài, còn ngay lập tức quyết định để ngài rút đi trước, sau đó ngài ấy càng dốc sức gánh hết mọi tội lỗi, để ngài có thể thuận lợi kế vị.”
Alan bật cười: “Cô… ngài càng nói càng làm con cảm thấy mình là một tên cặn bã.”
“Không có.” Phu nhân Jenny dở khóc dở cười, “Ý của cô là… ngài không giống với Alston.”
Phu nhân Jenny nhìn Alan nói đầy nghiêm túc: “Nếu là Alston, khi sự tình vừa mới xảy ra ông ấy sẽ đổ hết mọi tội trạng lên đầu Bùi Nghiêu, nhưng ngài không như vậy, tuy rằng ngài lưu đày Hoàng hậu, nhưng chúng ta đều có thể nhìn ra thâm ý đằng sau quyết định khó khăn này của ngài, đã một năm qua đi, ai dám nói ngài sống thoải mái hơn Hoàng hậu Điện hạ?”
Mắt Alan tối đi, hắn bình thản nói: “Đây là đáng đời con.”
Phu nhân Jenny nghe vậy lắc đầu không ngừng, Alan im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thôi, nhìn chung là con có lỗi với anh ấy, đợi sau khi đón anh ấy quay về… con sẽ bù đắp hết thảy cho anh ấy.”
Phu nhân Jenny không nói nên lời, bật cười nói: “Cô đang lo lắng ngài sẽ lùi bước, không ngờ… phải, quả thật ngài và Alston không giống nhau.” Suốt một năm Alan không liên lạc với Bùi Nghiêu, hoàn toàn chứng minh suy nghĩ vừa nãy của phu nhân Jenny, vì áy náy nên Alan không dám gặp lại Bùi Nghiêu, chẳng qua hiện giờ xem ra là cô nghĩ nhiều.
“Ngài cho rằng con sẽ lùi bước à? Sao vậy được.” Alan lắc đầu, “Con có lỗi với anh ấy, nhưng con vẫn sẽ khóa chặt anh ấy bên cạnh mình… con sẽ tốt với anh ấy hơn trước đây, để bù đắp cho những sai lầm con phạm phải.”
Sau khi biết Hoàng hậu Marian có thai Alston đã từng không dám gặp cô nhiều ngày, phu nhân Jenny sợ Alan sẽ trốn tránh giống như hắn, may mắn, Alan không bị di truyền sự nhu nhược trong xương tủy của Alston, cho dù dưới tình huống nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Nghĩ đến Bùi Nghiêu, tâm trí của Alan tỉnh táo không ít, hắn gạt đi năng lượng tiêu cực trong đầu do Alston mang đến, ngẩng đầu cười với phu nhân Jenny: “Không cần lo lắng cho con, con sẽ không buông lỏng, cũng không thể từ bỏ.”
Alan cúi đầu mở tập văn kiện Nghị viện mới gửi đến, giống như nói với phu nhân Jenny lại giống như nói với chính mình: “Hoàng hậu vẫn chưa trở về, sao con có thể thả lỏng.”
Trắc trở nho nhỏ qua đi, Alan tiếp tục dồn hết tinh lực của mình vào việc lớn duy nhất là đón Bùi Nghiêu quay về.
Theo ý tưởng của Nghị viện, bọn họ sẽ vận tác một thời gian, rồi làm cho Alan “bị ép” ra mặt trả lời việc này, dưới sự ủng hộ của Hoàng thất, sự ngầm thừa nhận của Nghị viện, còn có sự yêu cầu mãnh liệt của dân chúng, Alan mang lòng cảm kích tiếp nhận đề nghị này, nghênh đón Hoàng hậu quay về Chủ tinh trước thời hạn.
Kế hoạch của Nghị viện cũng tính là chu đáo chặt chẽ, nhưng Alan không định áp dụng.
“Có phải cho dù ta thay bao nhiêu máu tươi đi vào, cách làm của Nghị viện vẫn sẽ bảo thủ thế này phải không?” Alan tùy tiện ném đơn đề nghị lên trên bàn, “Dựa theo ý kiến của các anh, ít nhất vẫn phải nửa năm nữa Hoàng hậu Điện hạ mới có thể trở về.”
Giọng điệu của Alan bình thường, nhưng ý trách móc trong đó rất rõ ràng, Nghị viên mới Apus được Alan khá trọng dụng trong một năm nay nghe vậy cúi người sợ hãi nói: “Vô cùng xin lỗi, Bệ hạ, nhưng đây đã là cách nhanh nhất chúng tôi nghĩ ra, dù sao… có một số dân chúng vẫn không hiểu rõ lắm, thúc đẩy dư luận cần thời gian, lúc trước ngài cũng từng căn dặn chúng tôi, nói lực lượng lớn nhất xúc tiến chuyện này chính là sức mạnh của dân chúng, có mục đích chung mà mọi người cùng hướng đến, sau khi Hoàng hậu Điện hạ quay về mới không gặp phải chỉ trích, việc này… nhìn chung phải từ từ mà làm.”
Alan cười lạnh: “Hoàng hậu Điện hạ chịu khổ từng giờ từng phút, anh bảo ta từ từ làm?”
Apus thầm lau mồ hôi, lúc đang muốn nói thêm gì đó Alan đã phất tay ngắt lời hắn, nói: “Quên đi, thay đổi kế hoạch vốn có, sắp xếp theo lời ta nói…”
Ba ngày sau, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên nhiễm chứng phong nhiệt, bệnh tình nguy hiểm, ngày đó Hoàng đế Bệ hạ nằm trên giường không dậy nổi, trong điện Aman’Thul có không ít bác sĩ ra ra vào vào, may mắn, điện Aman’Thul đưa ra giải thích nhanh chóng, chỉ vì ăn uống không quy luật cộng thêm mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt nên Hoàng đế Bệ hạ mới bất cẩn nhiễm bệnh, hiện giờ bệnh tình đã ổn định, chỉ cần mấy ngày là đã có thể khỏe lại.
Tuyên bố chính thức nhanh chóng làm lòng dân ổn định, mà ngay khi mọi người vừa mới yên tâm, một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe làm người ta sợ hãi hơn bất ngờ lộ ra từ điện Aman’Thul, hiện giờ nhân viên ra vào điện Aman’Thul phức tạp, không ai biết là vị bác sĩ nào hoặc là người nào lấy trộm báo cáo này ra, đương nhiên những chuyện này cũng không có ai để ý, ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ lại trên báo cáo kiểm tra sức khỏe kia —
Đó là báo cáo bác sĩ đưa ra khi kiểm tra thân thể toàn diện cho Alan hai ngày trước, trong đó có rất nhiều số liệu đã sắp chạm đến ngưỡng nguy hiểm, ở trang cuối một câu tổng kết của bác sĩ làm người ta hoảng sợ: Bởi vì xa cách với thể kết hợp nên tạo thành suy nhược cơ quan toàn cơ thể.
Nhất thời, không còn ai tin tưởng giải thích trước đó của điện Aman’Thul rằng Alan chỉ nhiễm chứng phong nhiệt, dân chúng cảm thấy phẫn nộ trước nay chưa từng thấy, Nghị viện và Hoàng thất lại lừa gạt họ lần nữa! Hoàng đế Bệ hạ trẻ tuổi của họ vì rời xa lính gác của mình mà các bộ phận toàn thân đều đang suy yếu, nhưng bọn họ lại nói Hoàng đế Bệ hạ chỉ bị nhiễm phong nhiệt!
Oán hận tích lũy trong mấy tháng lập tức bùng nổ, không biết có phải có người đang chỉ dẫn hay không, lần này dân chúng đều chỉ thẳng mũi mâu vào Hoàng thất và Nghị viện, từ ngày báo cáo bị tiết lộ, học sinh ngồi im thị uy đầy cả quảng trường vòi phun nước ngoài Nghị viện, vài vị Hoàng thất khá có danh vọng ở Chủ tinh cũng không may mắn thoát khỏi nguy cơ, mọi người diễu hành xung quanh hành cung của họ hết vòng này đến vòng khác, trắng đêm không ngừng nghỉ.
Trong đêm tin tức bị truyền ra, lần đầu tiên Alan gọi cho Bùi Nghiêu.
“Điện hạ!” Ở đầu bên kia thiết bị truyền tin là giọng nói vội vã của Bùi Nghiêu, anh hoảng hốt nói, “Em vừa nhận được tin tức, ngài…”
“Suỵt…” Chỉ nghe tiếng Alan đã có thể tưởng tượng được ở đầu bên kia Bùi Nghiêu sốt ruột thế nào, cho nên anh lại gọi hắn là “Điện hạ” như lúc trước, trong lòng Alan mềm nhũn, thấp giọng cười, “Anh có bị bệnh vì rời xa em hay không, em không rõ à?”
Hai người căn bản chưa từng kết hợp, Bùi Nghiêu tất nhiên biết việc này không có khả năng, nhưng bản kiểm tra sức khỏe kia thật sự kinh khủng quá mức, Bùi Nghiêu không thể không xác nhận lại: “Xin ngài nói rõ với em đó là giả.” Giọng của Bùi Nghiêu hơi run rẩy, cầu xin, “Xin ngài nói thật với em…”
Trái tim của Alan đau đớn mãnh liệt, hắn mím môi rồi dịu giọng nói, “Là giả, thân thể anh rất tốt, vô cùng tốt, bản báo cáo sức khỏe đó là tự anh thả ra, anh rất rõ ràng, em yên tâm.”
Đầu bên kia thiết bị truyền tin Bùi Nghiêu giống như bị hư thoát, sau một lúc lâu mới khản giọng nói: “Lần sau ngài nhất định phải… báo với em trước.”
“Sợ em lo lắng, không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy.” Trong giọng nói của Alan bất giác mang theo chút dỗ dành đầy cưng chiều, “Là anh không tốt, đã làm em sợ.”
Đã cách một năm, sau khi nghe được giọng nói trầm thấp dịu dàng của Alan Bùi Nghiêu gần như không kiềm nén được sắp rơi nước mắt, anh không muốn khiến Alan phân tâm, cố gắng bình ổn sự nghẹn ngào nơi cổ họng, nhỏ giọng nói: “Không sao, em… em biết ngài không gặp chuyện gì là được rồi.”
Chính là như vậy, cho dù mình làm gì, Bùi Nghiêu cũng sẽ tha thứ cho mình.
Im lặng một lát, Alan nhẹ giọng hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Bùi Nghiêu nói: “Ngắm trăng.”
Alan từng nói với Bùi Nghiêu, Tara có 12 vầng trăng, nếu điều khiển vệ tinh nhỏ, ở những góc độ đặc thù, có thể chụp 12 ánh trăng thành một hình trái tim. Alan còn từng nói, nếu có cơ hội, hắn cũng muốn dẫn Bùi Nghiêu đến một lần, nhìn ngắm kỳ cảnh tráng lệ khác lạ này.
Trong vô số đêm không ngủ ở Tara, Bùi Nghiêu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, nhớ đến người đã dịu dàng giải thích với mình những chuyện này lúc trước.
Alan cố gắng kiềm nén nước mắt, đứng dậy chậm rãi đi ra ban công, đêm lạnh như nước, ngàn sao giăng đầy, Alan nhìn về hướng Tara theo thói quen, thấp giọng nói: “Về chuyện báo cáo kiểm tra sức khỏe… biết tại sao anh phải làm vậy không?”
Bùi Nghiêu do dự trong giây lát, ấp úng nói: “Ngài, ngài muốn…”
Alan lẳng lặng nhìn ngắm ánh sao đầy trời, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại trang trọng: “Hoàng hậu Điện hạ, anh muốn đón ngài về nhà.”
—
** Chỗ này là 以至于他又像以前一样称呼起了自己“殿下”, từ “hắn” mình dùng ở đây đáng lẽ là “mình”, <cho nên anh lại gọi mình là “Điện hạ” như lúc trước>, nhưng vì thay đổi xưng hô anh-em nên mình đọc thấy không thuận miệng lắm nên sửa lại thành “hắn”.
Nếu cần thì mấy chap sau mình cũng sẽ tùy hoàn cảnh mà đổi, đọc cho thuận. Xưng hô chap này cứ kỳ kỳ sao á… mình cũng k biết nên dùng xưng hô thế nào cho phù hợp *khóc-ing*