Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 115: Chương 115




“Bệ hạ.” Không biết qua bao lâu Bùi Nghiêu mới đẩy nhẹ Alan ra, anh thoáng lui ra sau một bước, khuỵu một gối xuống, nói đầy thành kính, “Cảm tạ sự khoan dung của ngài.”

Bùi Nghiêu hơi cúi đầu, Alan không nhìn thấy mặt anh, nhưng sự ẩm ướt nơi huy hiệu trên vai của mình không lừa được ai, nhìn Bùi Nghiêu cẩn thận tự kiềm chế giống như một năm trước trong lòng Alan ngũ vị tạp trần, Alan biết Bùi Nghiêu không muốn thất thố trước mặt người khác, nhưng thân thể đã theo bản năng kéo Bùi Nghiêu lên ôm anh vào lòng lần nữa.

Alan nghiêng đầu hít sâu một hơi, gần như là tham lam hấp thu hơi thở của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu do dự, nhưng vẫn ôm lại Alan, Alan khẽ hôn lên bên tai Bùi Nghiêu, khản giọng nói: “Chào mừng về nhà.”

Trong tiếng hoan hô “Chào mừng Hoàng hậu Điện hạ về nhà” liên tục hết đợt này đến đợt khác không ngớt của vô số dân chúng, Alan và Bùi Nghiêu đi ra khỏi cảng không gian, về điện Aman’Thul.

Giống như cảng không gian, điện Aman’Thul cũng thay đổi vẻ trang nghiêm trước đây, trong ngoài hành cung để đầy hoa tươi, các quan theo hầu mặc lễ phục mới may, ở xa xa khom người với Bùi Nghiêu, vào đại điện, các thành viên Hoàng thất hành lễ với Bùi Nghiêu theo thứ tự, cung kính vô cùng, Alan biết Bùi Nghiêu không giỏi ứng đối với trường hợp này, thản nhiên nói: “Hoàng hậu đã mệt, muốn tán gẫu thì để sau.”

Mới vừa xử tử Carothers, các thành viên Hoàng thất như chim sợ cành cong, thấy Alan không kiên nhẫn thì không dám nói thêm gì, lục tục lui xuống.

“Nhập tròng đen của Hoàng hậu, điều chỉnh quyền hạn đến mức cao nhất.” Alan vội vàng dặn dò quan theo hầu đã chuẩn bị cho Bùi Nghiêu, “Trước hết sắp xếp mấy đầu bếp của Hoàng hậu cho tốt, những ngày này việc ăn uống của Hoàng hậu sẽ để bọn họ lo liệu như trước, tuyệt đối không cho phép có bất cứ tình huống không quen khí hậu thân thể không thích ứng gì xảy ra.”

Quan theo hầu gật đầu liên tục: “Vâng, chúng tôi sẽ tận lực làm cho Hoàng hậu Điện hạ không cảm nhận được bất cứ thay đổi nào, để tránh ngoài ý muốn, từ hôm qua ông Anmad đã được mời đến hành cung.”

Anmad là một vị bác sĩ được sùng bái nhất trong Bệnh viện Hoàng gia hiện giờ, Alan gật đầu, dẫn Bùi Nghiêu lên lầu.

Từ đại điện đến cầu thang, rồi đi vòng qua hành lang kệ sách dài dài, các người hầu dọc theo đường đi gần như là hành lễ với Bùi Nghiêu một cách khép nép lo sợ, sau khi đi qua thư phòng lớn của Alan chính là khu vực riêng tư của Alan trong điện Aman’Thul, Alan đẩy cửa phòng gỗ có chạm khắc hoa văn cổ điển ra dẫn Bùi Nghiêu vào phòng, nhẹ giọng nói: “Vẫn dựa theo kiểu dáng phòng của chúng ta lúc trước để bố trí, chẳng qua bên này rộng hơn rất nhiều, có vài chỗ không thể không thay đổi chút, anh vẫn không có thời gian quan tâm, chỗ nào em không thích cứ dặn bọn họ sửa là được.”

Alan sửng sốt, nhìn Bùi Nghiêu vẫn đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Muốn đi xem phòng của mình?”

Bùi Nghiêu lắc đầu, anh mím môi, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nhờ có sự quan tâm của ngài, em mới có thể được đặc xá tội trạng, nhưng hiện giờ mới là năm đầu tiên em đi lưu đày, có thể quay về Chủ tinh đã rất không dễ dàng gì, ngài… nếu ngài quá tốt với em…”

Alan lập tức hiểu được ý của Bùi Nghiêu, bật cười: “Ý của em là có thể quay về là được rồi, bảo anh tự thu xếp cho ổn thoả, đừng có được voi đòi tiên?”

“Ngài quá lời rồi.” Nhớ đến lễ đón tiếp trọng thể vừa nãy và thái độ khúm núm lo sợ của các người hầu trong hành cung lòng Bùi Nghiêu rất bất an, rũ mắt nói, “Em không muốn gây thêm nhiều phiền phức cho ngài.”

“Em chưa bao giờ gây phiền phức gì cho anh.” Alan ngắt lời Bùi Nghiêu, đi đến gần nhẹ nhàng nắm tay Bùi Nghiêu, giống như nói cho Bùi Nghiêu nghe lại như nói cho bản thân mình nghe, “Thứ gây trở ngại cho chúng ta mới là phiền phức.”

Từ ngày lưu đày Bùi Nghiêu khi xưa Alan đã từng thề, đến khi đón Bùi Nghiêu quay về Chủ tinh, hắn sẽ không để Bùi Nghiêu chịu bất cứ ấm ức nào.

“Lúc trước để em chịu khổ là anh đáng chết.” Alan nắm lấy tay của Bùi Nghiêu cúi đầu hôn xuống, thấp giọng nói, “Hiện giờ nếu vẫn phải bắt em sống cẩn thận qua ngày, vậy làm Hoàng đế còn có ý nghĩa gì nữa?”

Bùi Nghiêu thoáng áy náy trong lòng, nhớ đến vừa nãy các thành viên Hoàng thất thận trọng nhún nhường với mình thì cổ họng nghẹn lại: “Ngài…”

“Hoàng hậu.” Alan mỉm cười, “Chồng của em bò đến vị trí này, không phải để em sống một cách thấp thỏm dè dặt, có lẽ lúc trước vẫn chưa được, nhưng hiện giờ… nếu anh đã dám đón em về, là đã đảm bảo được rằng em có thể sống một cách tùy tâm sở dục.”

Kiềm nén mấy bận, cuối cùng vành mắt của Bùi Nghiêu vẫn đỏ lên, Alan bỗng mềm lòng, than nhẹ nói: “Hận anh à?”

Bùi Nghiêu khó hiểu nhìn Alan, làn sương mù lóe lên trong mắt Alan: “Từ khi xảy ra chuyện anh vẫn không liên lạc với em.”

“Đương nhiên không.” Bùi Nghiêu thoáng cảm thấy xấu hổ, nghiêng đầu đi lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ nói, “Cách vài ngày ngài sẽ hỏi các quân y ở Tara về tình hình của em, bảo các quan theo hầu ghi ghép việc ăn uống của em tỉ mỉ, còn thường xuyên nhắc nhở người chăm sóc em, những chuyện này em đều biết, em… trong lòng em hiểu rõ ngài vẫn luôn lo lắng cho em.”

“Anh không gặp em, là vì cảm thấy áy náy, hơn nữa là sợ…” Alan cười khổ một tiếng, “Em biết đấy, có mấy lần, anh thật sự muốn dẫn em đi cho xong, ngân hà rộng lớn, cho dù chúng ta đi làm tinh đạo, cũng tốt hơn mỗi người một nơi như thế này.”

“Điện hạ!”

Bùi Nghiêu sốt ruột, Alan hôn má Bùi Nghiêu an ủi, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ý nghĩ kia chỉ lóe qua trong đầu, anh vẫn chưa điên, nếu thật sự làm tinh đạo, trong tương lai lỡ có chuyện gì, vậy anh sẽ thật sự không bảo vệ được em.” Lúc trước không nhịn được, vậy chỉ có thể sảng khoái nhất thời; mà nay mình nhẫn nhịn được, mới có thể cùng Bùi Nghiêu sảng khoái một đời.

“Còn gọi anh Điện hạ?” Alan cười khẽ, “Lúc trước vì khiến em sửa miệng đã phí mất công sức rất lớn của anh, nhưng hiện giờ cũng không thể sửa được.”

Bùi Nghiêu có chút ngại ngùng: “Em sốt suột… Bệ hạ, về sau xin ngài đừng nói những lời đó nữa.”

“Ừ, đúng rồi, phụ thân em…” Lần này Bùi Toàn không về Chủ tinh cùng Bùi Nghiêu, Alan không sợ ứng đối với ông, chẳng qua nếu thật sự muốn hòa thuận sống chung trong tương lai sợ rằng vẫn cần chút thời gian, cửu biệt trùng phùng, Alan không muốn mất hứng, quay sang cười nói, “Nếu ông ấy biết anh tốt với em, có lẽ cũng có thể an tâm.”

Alan nhận thấy sự mỏi mệt trong đáy mắt của Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Trước hết đi tắm rửa nghỉ ngơi một lát, vốn dĩ bọn họ lên kế hoạch tổ chức tiệc tùng trong suốt một tháng, anh đoán rằng em không mấy hứng thú, cũng sợ em không có sức lực để ứng phó, đã xuống lệnh hủy bỏ, mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã, khi nào muốn rộn ràng anh sẽ bảo bọn họ làm.”

Alan săn sóc với Bùi Nghiêu còn hơn lúc trước, trong lòng Bùi Nghiêu ấm áp, cúi đầu nói: “Em nghe ngài.”

“Ngoan.” Alan hôn trán của Bùi Nghiêu, “Anh ở ngay thư phòng bên ngoài, có việc thì gọi anh.”

“Đều nói thế nào?” Rời Bùi Nghiêu, Alan thu hồi lại ý cười và ấm áp trên mặt đi như tự nhiên, nói, “Lựa chuyện quan trọng mà nói, hôm nay ta không có thời gian nghe mấy thứ vụn vặt.”

Mấy vị Nghị viên đều hiểu rõ tính tình của Alan, nghe vậy không cảm thấy sao cả, Apus nói trước: “Mấy bên truyền thông quan trọng thật ra rất nhanh trí, tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nhắc đến chuyện hôm nay Hoàng hậu quay về Chủ tinh, không có miêu tả nhiều, không ít người… nhìn qua vẫn là đang xem chừng, dù sao trước đó ngài vẫn không nhắc đến Hoàng hậu ở những trường hợp công khai, có vài người không khỏi cho rằng… cảm tình ngài dành cho Điện hạ phai nhạt, cho nên…”

Thật ra Apus khá đồng ý với thái độ của Alan trước đây, Bùi Nghiêu vì chịu tội nên mới bị lưu đày, lúc ấy có thể nói là anh gánh hết sự phẫn nộ đối với việc Alan tự ý kết hợp và sự bất mãn đối với việc Bùi Toàn liên tiếp gây ra sự cố của tất cả mọi người, đã mang tội trên người, nếu như Alan vẫn gióng trống khua chiên đối tốt với Bùi Nghiêu thì chính là đang hại anh, chẳng qua hiện nay tình hình đã khác, là Nghị viên nên Apus không cảm tính đến thế, bây giờ Alan tỏ ra cưng chiều Bùi Nghiêu không hề che đậy như vậy tuyệt đối không chỉ là tiết mục tình cảm ấm áp giữa tình nhân, giờ thời thế đã thay đổi, Alan càng xem trọng Bùi Nghiêu, người khác sẽ càng cung kính sợ hãi Bùi Nghiêu, chỉ có cường thế như vậy mới có thể thật sự lau sạch chuyện lúc trước.

“Phía Nghị viện từ đầu đến cuối đều nghe theo ý nguyện của ngài.” Apus cẩn thận nói, “Chẳng qua thi thoảng khi đối ngoại thì thái độ không thể quá rõ ràng, nhưng xin ngài tin tưởng, chúng tôi tuyệt đối phục tùng vô điều kiện bất cứ mệnh lệnh nào của ngài.”

Alan nửa cười nửa không: “Nếu không có chuyện của Carothers, ta cũng sắp tin Nghị viện tuyệt đối trung thành với ta.”

Apus thầm đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Xin… xin lỗi, đều là sơ suất của chúng tôi.”

Alan nói đến được ý chính thì dừng, thản nhiên bảo: “Xem kỹ mọi nơi, Hoàng hậu đã trở về, có những việc, có những người, lúc trước ta có thể nhịn, không có nghĩa là hiện giờ vẫn có thể nhịn, mọi người tự lo cho tốt, ta cũng bằng lòng làm một minh quân.”

[ngầuuuuuuuuuuu]

Apus nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Alan, hắn thầm than trong lòng, Alan kiềm chế một năm, sau này khẳng định vẫn còn mấy trận tà hỏa phải phát.

Các Nghị viên báo cáo vài việc không quan trọng rồi lui xuống, Alan nhanh chóng ký mấy văn kiện sau đó quay về phòng của mình.

Bùi Nghiêu mới vừa tắm, trên người vẫn mang theo hơi nước, thấy Alan đến liền vội vội vàng vàng mặc áo somi vào, bỗng nhiên Alan hơi giật mình, giống như những chuyện vừa nãy đều là giả, mãi đến bây giờ, nhìn thấy Bùi Nghiêu với ánh mắt hiền hậu vẻ mặt thư thả, Alan mới bình tĩnh lại, Bùi Nghiêu của hắn thật sự đã quay về.

“Bùi Nghiêu.” Alan ngưng lại trong giây lát, nhẹ giọng nói, “Chúng ta có một đứa con nhé?”

Có con của mình, vị trí Hoàng hậu của Bùi Nghiêu mới có thể được củng cố hoàn toàn, đến lúc đó giang sơn vững chắc, hắn cũng có thể triệt để không còn băn khoăn.

Rõ ràng Bùi Nghiêu chưa phản ứng lại được, anh ngẩn ra, gật gật đầu: “Em nghe ngài.”

Alan bật cười, đi đến trước khẽ miết cổ áo somi của Bùi Nghiêu, cảm tình của hai người tốt, lúc trước thi thoảng Alan cũng hay sửa sang quần áo cho Bùi Nghiêu, trong lòng Bùi Nghiêu mềm dịu, ngoan ngoãn để mặc động tác của Alan, Alan khẽ nhếch môi, cởi soạt áo somi của Bùi Nghiêu ra hơn phân nửa.

Bùi Nghiêu kinh ngạc nhìn Alan, con ngươi màu xanh nước biển của Alan lóe lên u quang, hắn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ… trước đó, anh cần dấu hiệu em trước đã.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.