Bùi Nghiêu ở trong phòng ngủ nghe thấy tin tức này chưa kịp mặc quần áo đàng hoàng đã xông ra ngoài, anh nhìn chằm chằm Edward, bật cười không thể tin hỏi: “Bác vừa nói…”
“Điện hạ, bác sĩ Anmad vừa gửi tin đến, lần phẫu thuật thụ thai mới đã thành công.” Edward rưng rưng nước mắt, cúi người thật sâu, “Chúc mừng ngài, người thừa kế thứ nhất của Bệ hạ và ngài, sắp sinh ra rồi.”
“Được rồi, bác đi trước đi, ta còn có lời muốn nói với Hoàng hậu.” Nhanh chóng đuổi Edward đi, Alan quay đầu cười với Bùi Nghiêu, “Hoàng hậu, Hoàng tử đầu tiên của chúng ta sắp sinh ra rồi.”
Bùi Nghiêu vẫn chưa hoàn hồn lại từ nỗi kinh ngạc ban đầu, anh ngây ngẩn nhìn Alan, “Chẳng phải nói… không thử nữa sao?”
“Anh thay đổi phương pháp.” Alan nhìn ra ngoài cửa theo bản năng, kéo Bùi Nghiêu về lại phòng ngủ lớn bên trong, thấp giọng nói, “Anh bảo Anmad thử dùng gen của anh làm trứng nhân tạo, dùng anh làm cơ thể mẹ để thử, quả nhiên thành công.”
Lòng Bùi Nghiêu trầm xuống, bỗng nhiên nhìn về cánh tay của Alan, nói không nên lời: “Ngài…”
“Rút chút máu mà thôi.” Alan không để ý cười, “Gen của người dị năng phức tạp hơn người bình thường rất nhiều, thi thoảng sẽ xảy ra những vấn đề mà các bác sĩ cũng không giải thích được, biết thân thể của em không có vấn đề gì là tốt rồi, vốn cũng không nhất định phải dùng em làm cơ thể mẹ, đều giống nhau.”
“Đương nhiên không giống!”
Bùi Nghiêu vừa sốt ruột vừa đau đớn trong lòng, lúc trước anh từng tiếp nhận phẫu thuật cho nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vì để cung cấp đủ gen cho phẫu thuật và môi trường tử cung tự nhiên ổn định không bài xích trong giai đoạn tiếp theo, một lần phẫu thuật phải tiêu tốn ít nhất 600ml máu của cơ thể mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu tại sao phẫu thuật không thể tiến hành liên tiếp, những thứ khác đều dễ nói, cho dù giá cả cao bao nhiêu Alan cũng có thể chi trả được, duy nhất điều kiện luôn bị rút một lượng máu lớn này, cho dù là lính gác khỏe mạnh như mình còn có chút không chịu nổi, đừng nói chi đến Alan.
Lúc trước sau mỗi lần Bùi Nghiêu bị lấy máu Alan đều sẽ gạt bỏ hết tất cả công việc trong ngày để trông coi anh một bước không rời, không nói đến việc cứng rắn bắt anh nghỉ ngơi nửa ngày, trước sau điện Aman’Thul còn có bao nhiêu quan theo hầu và các đầu bếp nghĩ mọi cách để chế biến các loại thực phẩm và thức ăn bổ máu cho anh, mỗi lần đều ầm ĩ đến mức người ngã ngựa đổ.
Nhưng đến Alan… Bùi Nghiêu áy náy vô cùng, anh thậm chí không biết Alan từng bị lấy nhiều máu như vậy.
“Không biết có thể thành công hay không, sợ em mừng hụt, cho nên mới không dám báo với em, đừng nhìn anh như vậy…” Alan cười bất đắc dĩ, “Em từng trải qua 3 lần phẫu thuật, nếu em cứ như vậy vì anh bị rút máu một lần thì anh sẽ rất hổ thẹn.”
Anh xoa xoa trán của Bùi Nghiêu, dặn dò: “Anh lười bịa chuyện lừa em…. hiện giờ muốn lừa cũng không dễ lừa nữa, nhưng em đừng ngốc nghếch nói với người khác, nếu không không chỉ em phải chịu chỉ trích, ngay cả anh cũng phải bị mấy trưởng bối trong Hoàng thất dong dài, có biết chưa?!”
Bùi Nghiêu đè nén nước mắt, gật gật đầu, Alan nhoẻn miệng cười: “Đừng để ý mấy việc nhỏ không quan trọng này, Điện hạ, vui lên đi, chúng ta sắp có con của mình rồi.”
“Ừ.” Bùi Nghiêu gật đầu liên tục, lắp bắp nói, “Bây… bây giờ có thể biết được là bé trai hay bé gái chưa?”
Alan lắc đầu: “Theo lý thuyết thì khi bắt đầu phẫu thuật đã xác định được, chẳng qua loại chuyện này có quy định, cho dù là bác sĩ thực hiện cũng sẽ không biết giới tính của nó, hoàn toàn là tùy duyên, khi tiến hành cuộc kiểm tra tổng quát trong một tháng đầu bác sĩ sẽ báo với chúng ta.”
Ánh mắt Bùi Nghiêu hưng phấn sáng lên, vẫn như ở trong mộng: “Thế mà thật sự thành công, thật sự thành công…”
“Bệ hạ.” Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Alan khẩn cầu, “Chúng ta có thể về Chủ tinh không? Em muốn nhìn con.”
Alan mỉm cười: “Đang ở trong tử cung nhân tạo mà, em nhìn không thấy, chẳng qua… em có thể cảm nhận được nó qua lớp lá chắn bảo hộ, được thôi, nghe em, chúng ta đi về.”
“Cảm ơn ngài.” Hiện giờ trong lòng Bùi Nghiêu đều là sinh mạng nhỏ bé ở phương xa kia, trong lòng ngập tràn cảm kích dành cho Alan, đột nhiên anh bắt đầu hối hận về mệnh lệnh ban nãy của mình, Bùi Nghiêu ngập ngừng nói, “Em…”
“Ừ?” Thật ra Alan không coi trọng huyết mạch đến vậy giống như Bùi Nghiêu, trong đầu hắn vẫn còn nhớ nhung đến màn thân thiết bị cắt ngang vừa nãy, hắn vừa cúi đầu tìm kiếm bờ môi của Bùi Nghiêu vừa nỉ non hỏi, “Sao vậy?”
“Em… xin lỗi, mấy ngày nay tâm tình của em không tốt, vừa nãy đã làm càn.” Bùi Nghiêu hơi tránh về phía sau, trong mắt có chút bất an, hỏi, “Em có nên rút lại mệnh lệnh trục xuất Thiếu tá George không? Chúng ta đã có con, hẳn cậu ta sẽ không….”
“Rút lại khỉ gì!” Alan nghiến răng, cúi đầu cắn một cái không nặng không nhẹ lên tai Bùi Nghiêu, “Đồ ngốc! Em cho rằng em có Hoàng tử rồi, những kẻ đó sẽ không nằm mơ giữa ban ngày nữa? Năm xưa anh còn sống sờ sờ đó, chẳng phải Alston vẫn thừa nhận thân phận con riêng của Anthony, còn lập anh ta làm Hoàng Thái tử à?”
Không thể không nói, hiện nay sự si tâm vọng tưởng của không ít người đều là vì bị mưa dầm thấm lâu khi Alston còn tại vị, bây giờ Alston cút đến nơi thôn quê đi trồng trà, thói xấu truyền ra khi hắn chấp chính lại chưa bị mang đi, vẫn còn có người ngây thơ cho rằng mình có thể dựa vào một đứa con riêng để một bước lên trời.
Bùi Nghiêu vẫn hơi chần chừ, mấy ngày nay vì chuyện thụ thai thất bại nên vẫn luôn thầm lo lắng, hiện giờ đã có hy vọng, đột nhiên không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt không vui đến vậy nữa, Alan thấy thế cười lạnh: “Vết thương lành rồi thì sẹo không ngứa à? Không sợ người khác cướp anh đi?”
Bùi Nghiêu nghe vậy trong mắt lập tức lóe lên sát khí, Alan thầm cười trong lòng, trắc trở nho nhỏ của lần thụ thai này trái lại cũng mang đến một chút lợi ích, ít nhất Hoàng hậu của hắn dám trút giận với những con rệp nhỏ xung quanh, hắn buồn cười nhìn Bùi Nghiêu đang khó xử nhíu mày, cuối cùng anh nói: “Thôi, xem… xem như em quá đáng đi, vẫn đừng để cậu ta quay lại.”
Bùi Nghiêu ấp úng bồi thêm một câu: “Răn đe đi, bọn họ thấy em hung ác, có lẽ cũng không dám tới dụ dỗ ngài.”
“Vậy đã hung ác rồi?” Alan cười trêu chọc, thốt lên, “Đúng rồi quên nói với em, anh đã mời nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân của anh đến Chủ tinh, nếu ngày mai chúng ta đi về, chắc sẽ kịp chào đón họ.”
“Ngài mời phụ thân mẫu thân đến đây?!” Bùi Nghiêu mở to mắt, không thể tin hỏi, “Phụ thân ông ấy… cũng đồng ý rồi?”
Alan thoải mái gật đầu: “Sau khi Thượng tướng Bùi Toàn nhận được thư mời của chồng em là anh đây tự tay viết, không chút mảy may chần chừ, vui vẻ đồng ý đến Chủ tinh thăm chúng ta, đương nhiên, việc này chắc cũng có liên quan đến việc nhạc mẫu vẫn luôn nhớ em… nhìn chung họ đã đồng ý.”
Nhưng mà sự thật là, Alan thấy mấy ngày liền tâm tình của Bùi Nghiêu không tốt, nhưng ở trước mặt mình vẫn luôn giả vờ như không sao thì không khỏi đau lòng, hắn biết Bùi Nghiêu và mẹ anh – phu nhân Moira dịu dàng lương thiện luôn thân thiết, nên muốn để Moira đến an ủi anh, nhưng chỉ mời riêng Moira tất nhiên không làm được, Alan miễn cưỡng mời thêm Bùi Toàn, sợ Bùi Toàn không chịu đến, Alan còn cố ý hình dung nặng nề tình cảnh xấu hổ của Bùi Nghiêu hiện nay.
Tuy Bùi Toàn không muốn về Chủ tinh, nhưng rốt cuộc vẫn thương yêu con trai, lại không lay chuyển được vợ, nên cũng đã đồng ý.
Đương nhiên, những tiểu tiết nhỏ này không cần nhiều lời với Bùi Nghiêu, Alan nói: “Không nói chuyện này nữa, Hoàng hậu, có phải chúng ta nên chúc mừng…”
Alan cởi áo somi của Bùi Nghiêu lần thứ 3, ngoài cửa đột nhiên bị gõ 3 tiếng, quan theo hầu ở bên ngoài cung kính nói: “Điện hạ.”
Alan nổi giận bừng bừng, Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, nói: “Lần này nhất định là người truyền lời đã quay lại, em đi gặp cậu ấy…”
Alan hoàn toàn hết hứng thú rồi, bật cười nói: “Thôi, không quậy em nữa, anh đi gặp bác Edward, vẫn còn rất nhiều chuyện phải dặn bác ấy làm.” Alan chưa hết giận cúi đầu hung hăng hôn môi Bùi Nghiêu: “Đợi về Chủ tinh, thành thật trả hết những gì nợ anh trước đấy!”
Alan sửa sang lại nơ áo, xoay người đi ra cho quan theo hầu vào, mình thì đi tìm Edward.
…
“Thế mà ngài thật sự để Thượng tướng Bùi Toàn quay về.” Edward ý thức được mình đã nhiều lời, vội vàng cúi đầu nói, “Xin lỗi, xin ngài yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho Thượng tướng và phu nhân chu đáo.”
“Đó là ba mẹ của Hoàng hậu, nhìn chung ta phải đối mặt, hơn nữa từ ban đầu bà Moira cũng chưa từng làm gì, Bùi Toàn… ông ta cũng là bất đắc dĩ.” Alan đương nhiên cũng không muốn tiếp xúc với Bùi Toàn, nhưng ngẫm lại cẩn thận thì, lợi ích khi y đến đây bây giờ vẫn không ít, thứ nhất Bùi Nghiêu mới tiếp nhận chuyện trong quân, Bùi Toàn tất nhiên là quân sư tốt nhất sau lưng anh, kỹ thuật chuyên về tấn công, chuyện trong quân đội Alan muốn giúp nhưng lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể nhờ Bark và Bùi Toàn giúp đỡ, vẫn còn một điều quan trọng là…
Alan cười lạnh: “Cũng nên để những kẻ ở Chủ tinh hiểu rõ rằng, phụ thân của Hoàng hậu Điện hạ năm xưa là nhân vật giết người như chẻ rạ, trước khi muốn chen chân giữa ta và Hoàng hậu thì phải suy nghĩ cho kỹ, có nên chọc đến vị sát tinh kia hay không!”
Lệ khí trên thân của Alan hiện rõ, Edward thầm oán trong lòng: Thật ra so với Bùi Toàn, mấy người đó sợ ngài hơn.
Rốt cuộc là người lớn tuổi phục vụ Alan nhiều năm, Edward nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc: “Vâng, Bệ hạ, ngày mai chúng ta về Chủ tinh, hôm sau tiếp đón Thượng tướng Bùi Toàn và phu nhân Moira, tôi sẽ sắp xếp mọi việc thỏa đáng, xin ngài yên tâm.”