Tiễn Bùi Toàn và Moira đi xong đã là đêm khuya, sau khi tắm rửa Alan và Bùi Nghiêu nằm song song trên giường.
“Mặt hơi đỏ, có váng đầu không?” Alan dán mu bàn tay lên mặt Bùi Nghiêu, thấp giọng hỏi, “Vừa nãy uống mấy ly?”
Hôm nay tâm tình của Bùi Nghiêu đặc biệt tốt, lại do có men rượu, hiếm khi bắt đầu cười đùa: “Không nhớ rõ, nhưng mà nhớ là ngài từng nói, trong trường hợp có mặt ngài em có thể uống rượu.”
“Vậy cũng không cho phép uống nhiều.” Alan cởi cổ áo ngủ cho anh, “Có muốn ăn thêm chút đồ ngọt không? Ăn chút kem?”
Bùi Nghiêu vội lắc đầu: “Đừng làm lớn chuyện, vì đón tiếp ba mẹ em nên các quan theo hầu đã bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, một khi em muốn gì đó, lại có rất nhiều người phải bò dậy khỏi giường, bọn họ vất vả cả một ngày, không dễ dàng.”
Alan bật cười: “Công việc của bọn họ chính là như vậy, làm trọn chức trách công việc thì rất quá đáng à?”
“Không quá đáng.” Bùi Nghiêu nở nụ cười nói, “Nhưng em thật sự không muốn ăn gì, hiện giờ em chỉ muốn ở hai người cùng ngài thôi.”
Alan nghe thế nhướng mày: “Lại làm nũng.”
Bùi Nghiêu xấu hổ lúng túng, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: “Lúc chiều mẫu thân nói với em, bảo cảm thấy rất bất ngờ, tuy rằng em không biết rốt cuộc em đã làm gì, nhưng mẫu thân rất vui vẻ, nói vì Bệ hạ quá tốt với em, cho nên em mới vô ý làm nũng với Bệ hạ.”
Alan nhoẻn miệng: “Phu nhân rất hài lòng?”
“Vô cùng hài lòng.” Bùi Nghiêu rũ mắt, “Mẫu thân nói, có lẽ sẽ không có ai tốt với em như thế nữa.”
Alan lắc đầu cười không nói chuyện, Bùi Nghiêu ngưng một lát lại nói: “Bệ hạ, hôm nay em… thật sự vô cùng vui vẻ, vô cùng vô cùng vui vẻ.”
“Nhìn ra rồi.” Alan cười khẽ trêu chọc, “Nếu không cũng sẽ không uống nhiều mấy ly, nói cũng nhiều.” Hiện giờ Bùi Nghiêu là Hoàng hậu, nhưng hành vi và thói quen vẫn như năm xưa, sau khi về đến bên cạnh Alan cũng luôn cho rằng mình vẫn là kỵ sĩ của Alan, vì để giữ tỉnh táo mọi lúc nên bình thường tuyệt đối không dính đến rượu, thi thoảng Alan nổi hứng khuyên anh uống mấy ly Bùi Nghiêu đều sẽ từ chối, hôm nay có thể làm anh cam lòng phá lệ, tất nhiên là quá vui mừng.
Alan dịu dàng vuốt ngực cho Bùi Nghiêu, thấp giọng dỗ dành: “Chỉ uống chút rượu, nồng độ cũng không cao, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Bùi Nghiêu mím môi, lát sau nói: “Cảm ơn ngài, Bệ hạ.”
“Cảm ơn anh cái gì?” Làn da nơi khuôn ngực của Bùi Nghiêu đẹp đẽ trơn bóng, Alan nghĩ đông nghĩ tây, lơ đãng nói, “Có phải vẫn khó chịu không? Anh…”
“Ngài vì em, mới buông xuống thân phận tôn quý để đối đãi thân thiện với ba mẹ em.” Bùi Nghiêu ý thức được mình nói sai, lắc đầu bổ sung, “Không phải em nói bình thường ngài không thân thiện, nhưng… nhưng sẽ không hao tổn tâm trí đến vậy, em có thể cảm nhận ra được, hiện giờ ba mẹ em hoàn toàn yên lòng, đặc biệt là phụ thân… ông ấy có thể buông bỏ khúc mắc thành tâm chúc phúc cho em, đều là vì ngài đã làm quá tốt, em… em không biết nên nói thế nào…”
Alan buồn cười, trong lòng ấm áp, hắn chính là thích điểm này của Bùi Nghiêu, chưa bao giờ được lợi còn khoe mẽ, anh hiểu rõ người khác làm gì cho anh, dẫu chỉ là một chút, cũng sẽ vô cùng biết ơn, còn ghi nhớ vững vàng trong lòng, hai người đã là vợ chồng, tất nhiên Alan không cần anh phải lúc nào cũng mang ơn đội đức mà sống với hắn, nhưng vợ mình có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mình như vậy thì vẫn rất đáng vui mừng, Alan ngắt lời Bùi Nghiêu càng nói càng loạn, cười nói: “Được rồi, anh hiểu ý em, không sai, anh chính là vì em nên mới cố ý lấy lòng họ, em có thể hiểu lòng anh là tốt rồi.”
“Vô cùng biết ơn ngài, em rất vui vẻ… chúng ta có thể hòa thuận như vậy.” Chuyện của Bùi Toàn vẫn luôn là một ngọn gai mắc trong lòng Alan, Bùi Nghiêu hiểu rõ tính tình của Alan, cho dù không phải là vì bản thân hắn, chỉ riêng việc ba của mình từng hại mình không thể không bị lưu đày Alan đã không thể buông bỏ, trước nay Alan không phải là người sẽ mơ hồ cho qua, nhưng hắn vì mình, vẫn lựa chọn quên đi, còn dùng tấm lòng chân thành đối đãi với ba mẹ mình, Bùi Nghiêu nói thật lòng, “Thật sự vô cùng vô cùng biết ơn ngài.”
“Được rồi, nếu như anh cũng nói ra từng chuyện từng chuyện em đã làm cho anh rồi cảm ơn từng việc một vậy tối nay chúng ta không cần ngủ mất.” Alan cười thoải mái, “Giữa vợ chồng, không nói những chuyện này.”
Bùi Nghiêu chủ động hôn môi Alan, nhẹ nhàng ôm lấy Alan, Alan cúi đầu hôn đỉnh đầu của anh: “Thật ra cũng không có gì, anh chỉ bày ra tình hình chúng ta chung sống thường ngày cho họ xem mà thôi, biết em sống rất tốt, họ cũng yên tâm.”
Bùi Toàn không phải là người vô ý gây sự, Moira càng thông tình đạt lý, nói ra cũng không hề khó ứng phó, khó có được là hai người đều là người có tấm lòng chân thực, về sau sống chung ổn rồi thì tuyệt tối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, Bùi Toàn càng hỗ trợ rất nhiều trong những chuyện sau này Bùi Nghiêu phải tiếp nhận, thật ra Alan vô cùng biết đủ.
“Đúng rồi, hôm nay mẫu thân nói với em một việc.” Bùi Nghiêu kể chuyện ban sáng Moira nói trong gia tộc bọn họ có những người không thích hợp làm cơ thể mẹ để thụ thai cho Alan, Bùi Nghiêu xin lỗi nói, “Mẫu thân nói, việc này không liên quan đến việc cơ thể em có khỏe mạnh hay không, lúc trước đã làm ngài lo lắng, đều là em không tốt.”
Alan thầm thở dài một hơi, không để ý: “Chuyện này có liên quan gì đến em, mẫu thân em có lẽ không ngờ rằng em cũng bị di truyền điều này, càng không ngờ rằng chúng ta muốn có con cái gấp đến vậy, cho nên mới không nói với em… không sao, biết vấn đề nằm ở đâu là tốt rồi, đỡ cho anh luôn không an lòng.”
Bùi Nghiêu gật đầu, Alan cười nói: “Từ nay em không cần nghĩ mãi muốn thử lại nữa nhỉ?”
Bùi Nghiêu nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ áy náy, Alan “chậc” một tiếng: “Đã quên lần trước tại sao dạy dỗ em?”
Bùi Nghiêu nhớ đến chuyện lần trước vì mình cố chấp dùng máu của mình để cung cấp cho phẫu thuật bị Alan bịt mắt lại “dạy dỗ” cho đàng hoàng, anh lập tức đỏ mặt, Alan cười lạnh: “Nhìn bộ dạng vừa nãy của em là biết dạy dỗ lần trước vẫn còn nhẹ.”
“Không có.” Bùi Nghiêu vội vàng lắc đầu, có trời mới biết sau chuyện lần trước anh không dám nhìn thẳng vào mắt Alan mấy ngày liền, Bùi Nghiêu vẫn luôn không dám nhớ lại bộ dạng xấu hổ kinh khủng của mình khi đó, thấy Alan vẫn hơi nóng lòng muốn thử thì đành phải chịu thua trước: “Em sai rồi, Bệ hạ.”
Alan cười phì ra một tiếng: “Bây giờ em cũng học được xảo quyệt rồi, một khi sợ hãi là cứ cầu xin tha thứ trước, khi dễ anh mềm lòng với em.”
Bùi Nghiêu ngại ngùng vô cùng: “Ngài… ngài luôn sẽ tha thứ cho em.”
Alan nhếch môi, trở người đè lên người anh, thấp giọng nói: “Điện hạ, lần này ngài đã đoán sai, anh không hề có ý muốn tha thứ cho ngài.”
Bùi Nghiêu sửng sốt, ngay sau đó liền cảm giác được bên dưới của mình bị tay của Alan nhẹ nhàng phủ lên.
Alan hài lòng cười, vừa nãy sợ Bùi Nghiêu uống rượu không thoải mái, cho nên hắn để lại mấy ngọn đèn tường trong phòng ngủ lớn còn có chùm đèn treo pha lê nhỏ không tắt, nghĩ lát nữa tiện thu dọn, hiện giờ vừa lúc… Chỉ có hắn biết, dáng vẻ kiềm chế dục vọng của Bùi Nghiêu hấp dẫn thế nào.
Alan nhẹ nhàng vuốt ve, hưởng thụ nhìn ngắm gương mặt nhẫn nhịn của Bùi Nghiêu, rõ ràng Bùi Nghiêu cũng cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn cố nén, không tránh cũng không giấu, chỉ ngoan ngoãn nhận lấy mọi thứ hắn cho anh, trong lòng Alan nóng rực, cho dù bên ngoài Bùi Nghiêu cứng rắn thế nào, khi ở trước mặt mình vĩnh viễn đều nghe lời như vậy.
Chẳng qua thế này vẫn không đủ làm cho Alan mềm lòng, dưới tay Alan không ngừng, cúi đầu dịu dàng hôn lên bên tai của Bùi Nghiêu, thấp giọng nỉ non: “Lần trước che mắt lại vẫn không thể làm cho em học ngoan đúng không… vậy lần này có muốn thử cái khác không? Cột chỗ này lại? Vẫn dùng cái caravat kia, hoặc là còn có thể treo thêm một cái chuông bạc lên trên caravat, như vậy khi em động đậy thì chỗ đó sẽ phát ra âm thanh, nhất định rất đáng yêu…”
Lỗ tai của Bùi Nghiêu đỏ bừng lên, Alan hài lòng cười, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Hay là đổi sang trò có thể chơi buổi sáng… cắt một cái lỗ sau quần quân đội của em thì sao? Không cho phép em mặc quần lót, để em cùng anh ở trong thư phòng giúp anh phê duyệt tài liệu một ngày, lúc có người em chỉ cần đối mặt chính diện với bọn họ là được, như thế sẽ không có ai phát hiện, nhưng anh có thể nhìn thấy phía sau em, khi không có ai còn có thể trực tiếp…”
[///>.<////]
“Bệ hạ!” Mặt Bùi Nghiêu đỏ đến mức gần như sắp bốc cháy, anh thật sự không hiểu nổi tại sao Bệ hạ mình tôn kính nhất lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời làm người ra hận không thể chui xuống cái lỗ nào dưới đất đến thế, Bùi Nghiêu nghiêng đầu qua, nghẹn giọng cầu xin, “Đừng nói nữa…”
“Không nói nữa, là bảo anh làm à?” Trong mắt Alan mang theo chút tà khí, “Là ý này sao?”
Bùi Nghiêu bị Alan xoa nắn nửa ngày, sớm đã không nhịn được nữa, anh kiềm nén xấu hổ khẽ tách chân ra, Alan cười cưng chiều.
…
“Không nay không có việc gì, không cho phép dậy sớm.” Trời đã tờ mờ sáng, Alan thương xót hôn hôn Bùi Nghiêu mặt đầy mệt mỏi, “Chỗ đó đau không?”
Alan làm dịu dàng, chỗ kia chỉ hơi không thoải mái một chút, Bùi Nghiêu lắc đầu: “Không đau.”
Lúc tẩy rửa ban nãy Alan đã ép Bùi Nghiêu kiểm tra, trái lại có thể yên tâm Bùi Nghiêu không gạt mình, Alan kéo chăn qua đắp lên cho hai người, vừa nhắm mắt lại đã nghe một trận tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài.
Alan cau mày, Bùi Nghiêu sợ hắn tức giận, vội ngồi dậy nói: “Em đi xem xem, chắc là có việc gì.”
“Đừng nhúc nhích.”
Alan đè Bùi Nghiêu lại, cúi người ấn chuông bên giường, không lâu sau lão quản gia Edward vội vã chạy đến, thái dương ông đẫm mồ hôi, khom người nói: “Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy đến Bệ hạ và Hoàng hậu Điện hạ.”
Alan nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Là phu nhân Bettina, cô ta…” Edward mang vẻ mặt xấu hổ, “Cô ta xảy ra chuyện rồi.”
—
Hai bạn này cứ khi có hai mình là ngọt muốn sâu răng luôn á: ((( ngọt làm toi muốn khóc luôn: ((((