“Nơi này lúc trước là tài sản riêng của phu nhân Jenny, nhưng mấy năm cô cũng không tới được một lần, mỗi năm lại phải chi không ít tiền bảo dưỡng nội thất và sửa sang hoa viên, nơi này sớm đã trở thành gánh nặng của cô, hai ngày trước em đã thương lượng với phu nhân Jenny, cô đồng ý bán nơi này cho em.” Alan dẫn Bùi Nghiêu dạo một vòng trong trang viên Alice, chậm rãi nói, “Nơi này khá yên ắng, đất đai cũng rộng rãi, chứa mấy ngàn người hoàn toàn không thành vấn đề, dùng làm học viện dẫn đường mới anh thấy sao?”
Bùi Nghiêu gật gật đầu, mấy thứ cảnh sắc gì cũng là thứ yếu, điểm tốt nhất là có một căn cứ quân sự người bình thường chiếm đa số cách nơi này 500,000 tinh lí, như thế vừa đảm bảo sự an toàn của các dẫn đường, vừa ngăn chặn được khả năng quân hộ vệ vì nổi lòng xằng bậy mưu toan chiếm lấy dẫn đường mà tạo phản bất ngờ.
“Bên này sẽ sửa thành phòng học, đã tu sửa kha khá rồi… Bên kia là ký túc xá của các dẫn đường, em bảo bọn họ thu xếp theo điều kiện bên Tháp Ngà.” Alan mất tự nhiên ngưng một lát, cười, “Nhưng tốt xấu gì cũng là khuê viện của tiền Công chúa Điện hạ, tuy rằng em đã dặn đi dặn lại bọn họ đừng phô trương quá, nhưng có lẽ vẫn thoải mái hơn rất nhiều so với bên Tháp Ngà.”
Chẳng hiểu sao Bùi Nghiêu lại nhớ đến căn phòng của mình trong hành cung của Alan… Điện hạ Alan đã nói là làm, sang hôm sau liền sai người trang hoàng lại phòng của mình, nhờ phúc của Alan, cách thức và cấu trúc hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn cho Hoàng tử Điện hạ mà làm, sau khi sửa xong thoạt nhìn giống hệt như bản thu nhỏ của phòng Alan, ngay cả cửa phòng cũng giống y như đúc, không biết Điện hạ Alan mơ hồ thật hay vì nguyên nhân gì khác, mấy ngày nay đã xông nhầm vào phòng của mình mấy lần.
Hiện giờ Alan tâm linh tương thông với Bùi Nghiêu, cũng không khỏi nghĩ đến cảnh sắc nhìn thấy trong phòng Bùi Nghiêu khi “vào nhầm” sáng nay… Trong lòng Alan thỏa mãn vô cùng, dáng người của Thiếu tướng Bùi Nghiêu thật sự không tồi.
Bùi Nghiêu xấu hổ chuyển đề tài: “Tầm khi nào có thể khai giảng? Truyền thông vẫn luôn rất chú ý.”
“Nhanh nhất cũng phải một tháng nữa, nhưng khâu đăng ký tình nguyện viên bên Tháp Ngà đã bắt đầu rồi.” Alan hài lòng cười, “Dẫn đường muốn đến đây nhiều vô cùng, nghe nói Viện trưởng Catherine của Học viện Tháp Ngà tức đến mức đã mấy đêm ngủ không ngon.”
“Điện hạ.” Quan lễ nghi của Alan cách đó không xa ngắt thiết bị truyền tin, đến gần khom người nói, “Viện trưởng Catherine đã đến… Lúc trước có hẹn trước, bà ấy cần tiến hành thảo luận với ngài về chương trình học, quản lý của học viện dẫn đường mới, còn về các vấn đề của tình nguyện viện.”
Alan nhếch môi cười: “Quả nhiên không thể nói người ta sau lưng, chẳng phải phu nhân Catherine hẹn buổi chiều sao… Bây giờ đã đến rồi.”
“Vâng, vì Viện trưởng lên…” Quan lễ nghi nhìn Bùi Nghiêu, tiếp tục nói, “Lên tinh hạm của Hoàng Thái tử Điện hạ đến đây, cho nên đến sớm hơn mấy tiếng so với lịch hẹn trước đó.”
Alan hơi cau mày, thế mà Anthony lại đến.
Từ hôm tiệc sinh nhật đến nay đã sáu ngày, Alan vẫn không để Bùi Nghiêu và Anthony tiếp xúc trực tiếp, tất nhiên không phải Alan còn nghi ngờ giữa hai người có chuyện gì, chẳng qua Anthony chắc chắn vẫn đang ghi hận chuyện mình đào góc tường của anh ta, có lẽ còn đang nghi ngờ Bùi Nghiêu cấu kết với mình, bây giờ nếu hai người gặp nhau chắc chắn Anthony sẽ không nói được lời lẽ nào hay ho, Alan nhìn thời gian, quay đầu nói với Bùi Nghiêu: “Hôm nay có lẽ chúng ta không về Chủ tinh được, giúp em liên lạc với bác Edward, nói bác ấy không cần chuẩn bị bữa tối cho chúng ta.”
Bùi Nghiêu nghe vậy ngưng lại, hỏi: “Ngài sợ Hoàng Thái tử Điện hạ gây khó dễ cho tôi sao?”
Alan bật cười: “Không phải, hiện giờ anh ta đang rất bực mình, không cần phải để ý đến anh ta…”
“Tôi không thể không gặp Hoàng Thái tử mãi được.” Bùi Nghiêu lẳng lặng nhìn Alan, ánh mắt bình tĩnh, “Hơn nữa tôi tự thấy không thẹn với lòng, không có gì phải sợ.”
Alan gần như sắp không kiềm lòng được muốn hôn Bùi Nghiêu, có trời mới biết hắn chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ nghiêm túc chăm chú như vậy của Bùi Nghiêu, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nhưng lại làm cho người ta không thể không sinh lòng kính nể.
Alan cười cười: “Được rồi, anh đi với em, nếu anh ta dám thất lễ với anh em sẽ dạy anh ta làm người ngay tại trận.”
Bùi Nghiêu bật cười, sửa sang lại quân trang một chút rồi đi theo Alan, lúc sắp đến phòng khách Bùi Nghiêu lo lắng hỏi: “Viện trưởng Catherine đến đây để thảo luận với ngài chuyện của học viện dẫn đường mới, Hoàng Thái tử đến làm gì? Lát nữa cần tôi nói gì không?”
Alan lười biếng chỉnh lại nút tay áo, thờ ơ nói: “Anthony có thể làm gì chứ… Chẳng qua là đến chống lưng cho Catherine, à quên nói với anh, Catherine giống với Hoàng đế Bệ hạ đáng kính của anh, đều là người ủng hộ giấu mặt của “Chính sách phân phối”, buồn cười nhất là bản thân bà ta rõ ràng là một dẫn đường, ha ha…”
Quan lễ nghi thay Alan đẩy cửa phòng khách ra, Alan quay đầu mỉm cười nói khẽ với Bùi Nghiêu: “Việc anh cần làm chính là bác bỏ tất cả quan điểm của bà ta, nếu làm tốt buổi tối em sẽ thưởng cho anh một lần chải vuốt tinh thần ở mức sâu… Anh Anthony, phu nhân Catherine.”
Alan tươi cười chào hỏi hai người, Anthony rõ ràng đã khôi phục lại sau cơn bực tức lúc trước, gần đây có không ít tin tức liên quan đến việc hắn tích cực sáng lập học viện dẫn đường mới, trên mạng còn xuất hiện mấy bài viết tẩy trắng cho Hoàng Thái tử Điện hạ, tình thế dần dần chuyển biến tốt, sắc mặt của Anthony cũng tốt hơn nhiều so với một tuần trước, Anthony cười tiếp nhận cái ôm của Alan, cười nói: “Không để ý chuyện anh không mời mà đến chứ? Lúc trước đã muốn tới xem xem, vừa khéo phu nhân Catherine muốn đến.”
Alan cười nhìn Catherine, Catherine năm nay đã gần 150 tuổi, phẫu thuật gen làm cho nét mặt của bà trẻ hơn nhiều so với bạn cùng tuổi, nhưng sau khi trải qua nhiều lần phẫu thuật, nhìn chung vẻ mặt sẽ mất tự nhiên chút, bản thân bà vốn không thích cười, nhìn thoáng qua cả người giống như đeo một lớp mặt nạ, rất không hài hòa.
Catherine tao nhã hành lễ với Alan, nói: “Chào ngài, Điện hạ.”
“Chào ngài.” Alan cười cười, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, “Đây là Thiếu tướng Bùi Nghiêu, tân Hiệu trưởng của chúng tôi.”
“À, tôi đã nghe nói đến.” Catherine thản nhiên nhìn Bùi Nghiêu, “Thiếu tướng thật may mắn, Viện trưởng các đời của học viện dẫn đường không có ai dưới 100 tuổi, rõ ràng ngài là một trường hợp đặc biệt.”
Trước nay Bùi Nghiêu luôn miễn dịch với mấy lời châm chọc khiêu khích, nghe vậy cũng không có chút cảm giác nào, anh không rành xã giao lắm, nhưng lại không muốn làm cho người ta cảm thấy Alan thất lễ, nghĩ một lát sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn, ngài cũng không giống như đã hơn 100 tuổi chút nào.”
Alan mang sắc mặt phức tạp nhìn Bùi Nghiêu, Anthony nghiêng đầu ho một tiếng che giấu ý cười, Bùi Nghiêu hoang mang quay lại nhìn Alan, đối với các nữ sĩ chẳng phải nên khen các cô trẻ tuổi, khen trang sức hay là màu son sao? Trường hợp hiện giờ không đúng lắm, có lẽ chỉ có thể khen bà ấy chăm sóc nhan sắc tốt đúng không? Chẳng lẽ nên khen quần áo của bà ấy? Hơi lỗ mãng nhỉ…
[=))))))]
Hiển nhiên Catherine không cảm nhận được thiện ý của Bùi Nghiêu, nghe xong lời này càng đanh mặt lại, mà Bùi Nghiêu lại càng hoang mang hơn, rốt cuộc chuyện này là sao?
Alan nhịn cười đến khó chịu, Catherine nhất định cảm thấy Bùi Nghiêu đang châm chọc bà ta, người có mặt ở đây chắc chỉ có mình biết, vừa nãy Bùi Nghiêu thật lòng cảm thấy phu nhân Catherine rất trẻ trung, Thiếu tướng Bùi Nghiêu đáng thương, căn bản không phân biệt được sự khác biệt giữa thanh xuân nhân tạo và người bình thường…
“Lời hàn huyên vẫn nên để đến bữa cơm trưa đi.” Anthony cười giảng hòa cho mọi người, “Phu nhân Catherine, chẳng phải ngài có không ít lời muốn nói với Bùi Nghiêu sao?”
Catherine lạnh mặt liếc Bùi Nghiêu một cái, hỏi: “Nghe nói ngài từ chối các giáo viên Tháp Ngà cung cấp cho ngài? Vậy xin hỏi ngài sẽ dạy dỗ các dẫn đường nhỏ tuổi như thế nào?”
“Phu nhân, người cự tuyệt ngài là tôi.” Alan nở nụ cười, “Ý tốt của ngài tôi xin nhận, nhưng chương trình học của học viện dẫn đường mới khác rất xa với Học viện Tháp Ngà, mời các giáo viên quý báu của ngài đến cũng không thể phát huy tác dụng lớn nhất của họ, tôi nghĩ, vẫn là không nên lãng phí.”
Catherine nghe xong lời này nhíu chặt mày hơn: “Vậy sao… Vậy mạo muội hỏi một câu, chương trình học của học viện mới của ngài đã được định ra chưa? Tôi nhớ lúc trước ngài đã nói, các dẫn đường ở đây có thể tự mình lựa chọn muốn học gì, vậy sẽ có những môn học nào?”
Alan lắc lắc đầu: “Chỉ là tự do mang tính tương đối mà thôi, các môn như Chính trị, Thể dục vẫn là bắt buộc, cũng có các môn không cho phép một số học sinh tiếp xúc, còn các môn khác đều sẽ dựa theo ý thích cá nhân của học sinh.”
“Ồ?” Anthony khá hứng thú nhướng mày, “Có môn không cho học nữa à, đó là môn gì?”
Alan liếc Catherine một cái, mỉm cười nói: “Ví dụ như… môn cắm hoa, môn đàn accordition, dẫn đường nữ nếu muốn học có thể tôn trọng lựa chọn của các bạn ấy, dẫn đường nam thì đừng nghĩ đến.”
Catherine nghe vậy kinh ngạc nhìn Alan, lại quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu cho rằng Catherine đang hỏi ý của anh, gật đầu nói: “Đương nhiên, các dẫn đường nam vẫn rất nhỏ tuổi, tính cách còn chưa thành hình, sao có thể học mấy thứ này.”
Catherine tức giận ngồi thẳng thân trên, Alan nhịn cười đến đau cả bụng, nghiêng đầu thì thầm với Bùi Nghiêu: “Cắm hoa… là môn học bắt buộc ở “Tháp Ngà”.”
Mấy ngày nay Bùi Nghiêu vẫn luôn cùng Alan nghiên cứu hoạt động của học viện dẫn đường mới, bận tối tăm mặt mũi, căn bản không có thời gian để tìm hiểu chương trình học của Tháp Ngà, nghe vậy vội nói xin lỗi: “Thất lễ, tôi không rõ những chuyện này lắm.”
“Điện hạ Alan.” Catherine có chút kích động nắm bao tay của mình, phẫn nộ nói: “Đây là Hiệu trưởng ngài tuyển cho học viện mới à?! Mỗi một dẫn đường của Học viện Tháp Ngà đều tao nhã, đều là thiên thần Thượng đế phái đến! Đây hoàn toàn dựa trên sự yêu quý của chúng tôi dành cho bọn họ và đối đãi với bọn họ như Hoàng thất, thế mà Thiếu tướng Bùi Nghiêu mỉa mai…”
“Phu nhân.” Alan ngắt lời Catherine, ý cười trên mặt nhạt đi, “Tôi làm chứng, Thiếu tướng Bùi Nghiêu ruột để ngoài da, anh ấy không hề hiểu rõ chương trình học trong Tháp Ngà, chỉ là một người bình thường phân tích dựa trên sự hiểu biết của bản thân, dù sao… người bình thường nào cũng không thể tưởng tượng được một cậu bé cần học cắm hoa, đương nhiên, tôi tôn trọng hứng thú sở thích của tất cả mọi người, nhưng nếu bị bắt buộc thì lại là một vấn đề khác, ngài thấy sao, phu nhân?”
Thân là Viện trưởng học viện dẫn đường, đã rất lâu không có ai nói chuyện với Catherine như vậy, Catherine không dám đối chọi gay gắt với Alan, quay đầu nhắm họng súng về phía Bùi Nghiêu, lạnh giọng hỏi: “Vậy xin hỏi Thiếu tướng Bùi Nghiêu, ngài cho rằng các dẫn dường học cái gì mới là quan trọng nhất?”
Bùi Nghiêu nhíu mày, Catherine chưa trả lời câu hỏi của Alan, thất lễ như vậy, bà ấy đang khiêu khích Alan sao?
Đối với ý thù địch người khác hướng về mình Bùi Nghiêu luôn có thể bỏ qua, nhưng nếu ngòi lửa hướng về phía Alan thì sẽ khác, Bùi Nghiêu lạnh lùng quay lại nhìn Catherine, trầm giọng nói: “Học được khả năng tự bảo vệ mình, và tìm ra cách thể hiện giá trị của bản thân, hoàn thành con đường mơ ước của mình.”
Catherine cười nhạo: “Giá trị của dẫn đường chính là hỗ trợ lính gác! Chuyện này không cần phải tìm kiếm!”
“E rằng đây chỉ là cách nghĩ của riêng mình ngài, trước khi là một dẫn đường, dẫn đường còn là một con người, ngay cả ngài, thân là Viện trưởng của bọn họ, cũng vĩnh viễn không thể thay bọn họ lựa chọn cuộc đời của mình.” Bùi Nghiêu nghiêm túc nhìn Catherine, lạnh giọng nói, “Có lẽ lúc trước ngài làm được, nhưng sau ngày hôm nay, không được.”
“Ít nhất ở đây, học sinh của tôi, trước khi các cô ấy lựa chọn bị lính gác dấu hiệu, trước hết phải hiểu rõ bản thân, hiểu rõ mình muốn làm gì không muốn làm gì, khi chưa bị tẩy não tôi muốn các cô ấy nhận thức rõ ràng, cuộc đời của mình vĩnh viễn là của mình, hạnh phúc của các cô ấy có thể bị lính gác ảnh hưởng, nhưng không phải bị sắp đặt.” Bùi Nghiêu bình tĩnh nhìn Catherine, “Cho nên, các cô ấy không cần làm trái với ý muốn của mình đi học mấy môn bắt mắt lấy lòng lính gác, đối với các dẫn đường nữ trước hết tôi muốn dạy cho các cô ấy cách tự bảo vệ mình, để trong tương lai các cô ấy không bị bất cứ ai ức hiếp sỉ nhục, đối với các dẫn đường nam trước hết tôi sẽ dạy bọn họ trở thành một người đàn ông, mà không phải là món đồ chơi của các quan lại quyền quý.”
Catherine hoảng sợ nhìn Bùi Nghiêu, hổn hển nói: “Cậu quả thật bất chấp lí lẽ! Các học sinh của tôi tuyệt đối không bằng lòng tiếp nhận loại giáo dục man rợ này, các cô ấy…”
“Tình nguyện viên trong số các cô ấy nhiều lắm, cho nên tôi phải xin Điện hạ Alan mở rộng trang viên Alice.” Bùi Nghiêu mặt không biểu tình, “Rõ ràng, vẫn có rất nhiều dẫn đường bằng lòng tiếp nhận chủ trương của Điện hạ.”
Catherine đỏ bừng mặt, đứng dậy nói liên hồi: “Tốt thôi, Thiếu tướng… tôi rõ rồi, cậu muốn hủy hoại các dẫn đường của tôi, tôi biết rồi…”
Bùi Nghiêu cũng đứng dậy, nói: “Hủy hoại bọn họ? Có lẽ ngài đã quên, vị dẫn đường làm người ta thương tiếc lúc trước đã tự sát trong Tháp Ngà.”
“Tại sao cậu ấy tự sát, tôi và ngài đều rất rõ nguyên nhân, mà tất cả những nỗ lực chúng tôi làm hôm nay đều là vì cố gắng không lặp lại bi kịch như vậy nữa, Điện hạ Alan càng là vì chuyện này mà kết thúc chuyến dưỡng bệnh của mình, đi đến Chủ tinh cùng tôi và ngài đối diện với tình thế phức tạp như hiện nay!” Ánh mắt Bùi Nghiêu sắc bén, nhìn chằm chằm Catherine, “Đối với vị Điện hạ không ngừng khắc phục hậu quả cho ngài, thái độ của ngài là như thế này à? Đối với tình hình đang chuyển biến tốt đẹp khó có được như hiện nay, lập trường của ngài chính là vội vàng đến đập phá sao?”
Mong muốn bảo vệ dẫn đường của mình và máu trung khuyển cùng bùng lên trong cơ thể của Bùi Nghiêu, đánh trả cho Catherine dẻo mồm dẻo miệng á khẩu không nói nên lời.
Ở một bên khác, từ đầu đến cuối ánh mắt của Alan vẫn luôn đặt trên người Bùi Nghiêu… Mỗi một phút Bùi Nghiêu đều cho hắn kinh hỉ, nếu như không có ai ở đây, Alan gần như muốn trực tiếp lột sạch anh.
Thiếu tướng Bùi Nghiêu, vì dẫn đường của mình bị khiêu khích mà phẫn nộ, quả thật quá hấp dẫn.
—
Thằng nhóc Alan có thật sự là hoàng tử không vậy, dùng cớ nhầm phòng để ăn đậu hủ, quả thật bỉ ổi hết sức =))))
Hôm nay toi ngồi sửa Alan điện hạ thành Điện hạ Alan, Jenny phu nhân thành Phu nhân Jenny, đọc có thuận miệng hơn không nhỉ…