Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 49: Chương 49




“Nếu không có bất giờ gì xảy ra, lần này hẳn Alston sẽ định vứt tốt giữ xe, vứt Catherine đi, để bà ta gánh chịu lửa giận của dân chúng, từ đó bảo vệ Bettina.” Alan thờ ơ đọc tin tức, cười lạnh, “Đây là mánh khóe trước nay của ông ta… Bùi Nghiêu?”

“Hả?” Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Alan, sửng sốt cúi đầu nói, “Xin lỗi… tôi mới thất thần, ngài vừa nói gì?”

Alan bất đắc dĩ cười: “Từ hôm qua anh cứ ngẩn người, sao vậy? Vẫn nghĩ đến Cecilia à?”

Bùi Nghiêu ngưng một lát gật gật đầu: “Tôi luôn nghĩ đến chuyện của cô ấy…”

“Trường hợp này cũng không phải là cá biệt.” Alan đi đến ngồi xuống bên cạnh Bùi Nghiêu, tay tự nhiên ôm lấy eo của Bùi Nghiêu, “Thường thì dẫn đường thức tỉnh muộn hơn lính gác, mười mấy tuổi, thậm chí đến hai mươi tuổi mới thức tỉnh cũng có, ở cái tuổi đó bọn họ đã sớm hiểu về tình yêu, có người yêu là chuyện rất bình thường, sau khi thức tỉnh thì thường sẽ chia tay, nhưng cũng có một hai đôi si tình, giống như cặp tự tử lúc trước, giống như cặp Cecilia này, hết cách… chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo.”

Bùi Nghiêu không đồng ý nhìn Alan, nhíu mày nói: “Xin đừng nói vậy, ngài không phải là người tàn nhẫn như thế, người không hiểu ngài sẽ vì vậy mà hiểu lầm ngài.”

Bùi Nghiêu nói: “Tôi… tôi nghe nói ngài cho người điều tra tình hình người yêu của Cecilia, còn ám chỉ với cấp trên của cậu ấy, hy vọng có thể cho cậu ấy nhiều cơ hội lập công hơn.” Tối qua Bùi Nghiêu trăn trở không ngủ được, nửa đêm đứng dậy liên lạc với chiến hữu vẫn còn tại ngũ của mình, nghĩ rằng có thể giúp đỡ người yêu của Cecilia được hay không, để cậu ta có thêm nhiều khả năng tham gia xem mắt năm nay, ai ngờ anh chưa kịp nói tỉ mỉ, vừa nói đến tên người yêu của Cecilia thì bên kia đã bảo yên tâm, người Điện hạ Alan quan tâm, bọn họ nhất định sẽ để ý.

Bùi Nghiêu nhìn Alan: “Lòng dạ ngài thật tốt.”

Alan thầm cười khẽ, không phải hắn lòng dạ tốt… hắn chỉ muốn làm cho Bùi Nghiêu cảm thấy hắn lòng dạ tốt.

Ngày hôm qua Alan sai người điều tra tình hình của người yêu Cecilia thật ra chỉ là để hiểu một chút về bối cảnh của anh ta, nghĩ rằng có thể sử dụng thêm được hay không, không ngờ phát hiện ra người đáng thương kia lại cùng một đội ngũ với một người bạn tốt của Bùi Nghiêu, Alan đoán Bùi Nghiêu sẽ liên lạc với chiến hữu của anh, cho nên mới động lòng tốt cố ý dặn dò một chút, vì để có được giờ phút này.

“Thế mà bị anh phát hiện.” Alan bất đắc dĩ cười, “Anh cũng đi vận động giúp anh ta?”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Hôm qua nghe Cecilia nói đã nhớ ra tôi có một chiến hữu cũng ở đơn vị ấy, đã nghĩ… có thể dốc sức lực nhỏ bé này, để bọn họ sớm đoàn tụ một chút hay không.” Bùi Nghiêu nhìn Alan đầy kính nể: “Không nghĩ đến ngài còn tận tâm hơn tôi, vậy mà đã âm thầm giúp cậu ấy.”

Alan mỉm cười tận hưởng sự khẳng định của người yêu: “Chỉ có thể nói chúng ta tâm hữu linh tê, nghĩ đến cùng một việc thôi.”

Bùi Nghiêu nhịn không được bật cười, nghĩ một lát lại nói: “Còn có một việc tôi muốn thảo luận với ngài… Tối qua tôi ngủ không được, nghĩ đến một đề án.”

“Nói đi.” Tay của Alan nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo gầy rắn rỏi của Bùi Nghiêu, suy nghĩ vẩn vơ, “Có phải gần đây anh gầy đi không…”

Sắc mặt Bùi Nghiêu ửng đỏ: “Điện hạ…”

Alan cười khẽ: “Được rồi em không quậy, anh nói đi.”

Bùi Nghiêu mím môi, thấp giọng nói: “Tôi đang nghĩ, trong mùa xem mắt, có thể cho những dẫn đường đã có người yêu một chút quan tâm đặc biệt hay không.”

“Giống như trường hợp của Cecilia, có thể nới lỏng một cửa cho người yêu của cô ấy, để cậu ấy có thể nhận được quyền xem mắt sớm hay không?”

Alan cười cưng chiều: “Thiếu tướng… Cách nghĩ của ngài rất tốt, nhưng nếu áp dụng vào thực tế thì sẽ rất khó khăn, hơn nữa hơi bất cẩn một chút sẽ có thể tăng thêm một con đường thuận lợi cho việc mua bán dẫn đường.”

“Nếu có một người, anh ta cực kỳ có tiền, nhưng anh ta không phải quý tộc, cũng không có bất cứ quân hàm nào, nhưng anh ta rất mong muốn được kết hợp với một dẫn đường, vậy anh ta có thể hối lộ phía Tháp Ngà, để bọn họ ép bức dụ dỗ một học sinh của bọn họ thừa nhận anh ta là người yêu lúc trước.” Alan cười khẽ, “Tuy không muốn nói thế này… nhưng không thể không thừa nhận, mỗi một chính sách được ban bố, người có tâm sẽ có thể hưởng thụ lợi ích hơn người cần được nhận lợi ích, nhân tính hóa là rất tốt, nhưng tiền đề là có thể đạt được sự rõ ràng tuyệt đối, muốn làm cho rõ ràng thì phải dựa vào bằng chứng, mấy thứ văn bản điều mục này nọ, còn thứ giống như tình cảm… không có cách nào vạch rõ được.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Tôi đã suy xét đến điểm này, cảm thấy vẫn có thể miễn cưỡng định ra một chút, ý của tôi là phải thỏa mãn 3 điều kiện, 1 là có thể cung cấp đầy đủ bằng chứng, bao gồm nhân chứng và vật chứng, có thể chứng minh tình cảm giữa hai người lúc trước, 2 là dẫn đường tự nguyện rằng sau khi tốt nghiệp vẫn muốn kết hợp với lính gác đấy, 3 là lính gác này có thể thỏa mãn yêu cầu… bậc thấp nhất để tham tiệc xem mắt là quân hàm Trung tá, lính gác có thể thỏa mãn hai điều kiện trước có thể giảm xuống quân hàm Thiếu tá. Nếu thỏa mãn 3 điều kiện, thì sẽ trải qua xét duyệt để xác nhận không có sai lầm, vậy dẫn đường có thể đăng ký không tham gia xem mắt, trực tiếp kết hợp với người yêu của mình.”

Lỗ tai của Bùi Nghiêu hơi đỏ lên, do dự một lát rồi thấp giọng nói: “Sau đó phía nhà trường sẽ cung cấp… cung cấp chỗ, sau khi bọn họ thành lập quan hệ kết hợp mới được rời đi, như vậy có thể tránh xảy ra trường hợp có lính gác lừa người yêu của mình đi, sang tay bán cho người khác.”

Bùi Nghiêu nhìn Alan, “Đương nhiên bên trong còn có rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện… Điện hạ?”

Alan đã nghe đến ngây người, nghe vậy lắc đầu cười: “Bùi Nghiêu… chẳng phải anh luôn nói mình không giỏi chính sự sao?”

Bùi Nghiêu nghe ra ý khen ngợi nồng đậm trong giọng điệu của Alan, cúi đầu thành thật nói: “Đây là kết quả tôi đã nghĩ cả đêm.”

“Quả thật vẫn còn không ít chi tiết cần cân nhắc, nhưng khung sườn đã có, hơn nữa còn vô cùng toàn diện.” Alan cẩn thận suy nghĩ, cầm lấy một tấm bảng từ ghi lại những điều Bùi Nghiêu vừa nêu, Alan đọc các điều kiện Bùi Nghiêu nói, lắc đầu bảo, “Chẳng qua có một điểm cấp tiến rồi… Giống như điều kiện cuối cùng, vẫn nên đặt ngưỡng là hàm Trung tá như ban đầu đi.”

Alan nhìn Bùi Nghiêu: “Tùy tiện hạ thấp bậc xuống chắc chắn sẽ dẫn đến sự bất mãn của các lính gác khác, quân công đều là do bọn họ dùng mạng đổi lấy, những lính gác này chỉ vì may mắn có được người yêu thức tỉnh thành dẫn đường, đã có thể dễ dàng kết hợp cùng dẫn đường, thế thì sẽ không công bằng đối với những người khác, dù sao việc mỗi một dẫn đường kết hợp với người khác, sẽ làm ít đi một phần cơ hội đối với bọn họ.”

“Lúc đầu có thể thế này… Lính gác thỏa mãn hai điều kiện trước như anh nói, là đã có được quyền xem mắt, vậy cặp lính gác dẫn đường này có thể cùng nhau đăng ký không tham gia xem mắt, trực tiếp tốt nghiệp sau khi kết hợp tại trường học.” Alan viết viết vẽ vẽ lên tấm bảng từ, “Lính gác nhận được quyền xem mắt có cả hàng ngàn hàng vạn, mà chân chính tham gia xem mắt lại chỉ có một phần nhỏ… Như vậy đã xem như ưu đãi rất lớn, hơn nữa còn tránh được khả năng dẫn đường bị lính gác khác quấy rầy trong vũ hội xem mắt.”

Trên mặt của Bùi Nghiêu lộ vẻ do dự, Alan bất đắc dĩ nói: “Em cũng muốn thành toàn cho tất cả các lính gác và dẫn đường yêu nhau, nhưng em không thể chỉ nhìn đến phương diện này, phải cân bằng lợi ích giữa các phương diện.”

Lúc trước Anthony lập mưu muốn lật đổ chế độ xem mắt đã tồn tại bao nhiêu năm, trực tiếp sửa thành chế độ phân phối, chính là phạm vào đại kỵ chỉ nhìn đến lợi ích trước mắt, hậu quả tất cả mọi người đều rõ ràng… Anthony mất đi lòng dân, từ đó thất bại hoàn toàn, mà Điện hạ Alan dưỡng bệnh ở sao Apollo lại có thể trở về Chủ tinh.

Bùi Nghiêu hiểu rõ gật đầu: “Ngài cần đứng ở góc độ của Đế quốc để nhìn nhận vấn đề, tôi hiểu được.”

“Mang theo xích chân để khiêu vũ*… nhìn chung phải kiêng kị rất nhiều.” Alan ném bút điện từ lên trên bàn, thở ra một hơi, “Trước hết đạt đến bước nãy đã, sau đó nắm lấy quyền lợi tiếp theo từng chút một, đến cuối cùng, điều em hy vọng là các dẫn đường có thể yêu đương, kết hôn với người mình thích, cho dù đối phương không phải là lính gác, chỉ là một người bình thường, thậm chí là một dẫn đường khác.”

*戴着脚镣跳舞 là danh ngôn của nhà phê bình người Mĩ Perry, ý của ông là nói các nhà thơ khi sáng tác đều phải theo cách luật, lề lối để làm văn thơ, giống như mang xích chân để khiêu vũ. Đại ý là làm việc mà bị giới hạn, hạn chế nên không thể phóng tay làm cho tới được – Theo Zhidao.baidu

Alan nhìn Bùi Nghiêu: “Đây mới là tự do chân chính.”

“Mà hiện giờ, chúng ta phải nắm được cái quyền lợi nho nhỏ này vì bọn họ trước đã.” Alan copy nội dung trong bảng từ lại, mỉm cười nói, “Đúng rồi, lúc nãy em quên khen ngài, đề nghị này rất được, hơn nữa vào thời điểm này bước đầu tiên là vì có được lợi ích cho dẫn đường thật sự quá thích hợp, Thiếu tướng, nói thật là em có chút ghen tị, Cecilia lại cho anh linh cảm lớn đến vậy.”

Nhận được sự khẳng định của người yêu Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng, anh ngưng một lát mới nhẹ giọng phủ định: “Linh cảm này cũng không phải là Cecilia cho tôi.”

Alan khó hiểu nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu rũ mắt: “Tối qua tôi cứ nghĩ mãi… nếu năm đó ngài cũng bị đưa vào Tháp Ngà, thì tôi nên làm thế nào.”

“Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, tôi nhận ra tôi gần như không có cách nào chịu được loại giày vò này, không chắc chắn mình có thể thông qua đăng ký xem mắt, không chắc chắn người yêu của mình có tốt nghiệp trước đó không, khó khăn lắm mới nhận được cơ hội xem mắt, vẫn còn không chắc rằng mình có thể tìm đến người yêu của mình trước người khác trong vũ hội xem mắt hay không.” Bùi Nghiêu lắc lắc đầu, “Loại đau đớn này thật sự có thể bức người ta phát điên, thân là lính gác đã như thế, có thể nghĩ đến tình cảnh của dẫn đường trong Tháp Ngà.”

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, nói: “Nửa năm trước tôi vẫn cảm thấy đôi tình nhân chết vì tình kia quá xúc động, bây giờ mình ở trong hoàn cảnh đấy mới biết, đó thật sự chẳng là gì cả, loại tình cảnh dốc hết tất cả cũng không thể ở bên nhau lần nữa hoàn toàn đẩy người ta đến tuyệt vọng, bức người ta phát điên.”

Alan xác định Bùi Nghiêu chỉ đang bàn chuyện, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên nỗi mãn nguyện được người yêu bày tỏ, thì ra Thiếu tướng của hắn để ý đến hắn vậy sao?

“Nếu em thật sự bị đưa vào Tháp Ngà thì sao?” Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, “Anh thật sự sẽ điên à?”

Bùi Nghiêu nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không đâu… tôi có thể quay về đơn vị, hoặc gia nhập Quân Viễn chinh, hoặc trực tiếp lên tiền tuyến… Sao cũng được hết, tôi nhất định phải nhận được quyền xem mắt, quay về cưới ngài.”

“Đương nhiên…” Bùi Nghiêu có chút lúng túng bổ sung một câu, “Điều kiện tiên quyết là… ngài vẫn bằng lòng kết hợp với tôi.”

Kiểu dẫn đường như Alan nếu tham gia vũ hội xem mắt chắc sẽ được tất cả mọi người theo đuổi tán tụng, Bùi Nghiêu cũng không có lòng tự tin rằng mình có thể trở thành người ưu tú nhất trong bọn họ.

Vốn chỉ muốn trêu chọc Bùi Nghiêu, nghe anh nói mấy câu ân ái, lại không cẩn thận bị câu cuối cùng này của anh đâm đau tim, Alan nghiêng người qua hôn lên trán Bùi Nghiêu: “Em sẽ bằng lòng, vĩnh viễn bằng lòng.”

Bị cảm tình của Alan lây nhiễm, Bùi Nghiêu nhẹ giọng nói: “Nếu thật sự có một ngày như vậy… xin ngài nhất định phải kiên cường như Cecilia.”

“Đương nhiên, anh quên rồi à, em đã đồng ý với anh.” Alan nhìn sâu vào hai mắt của Bùi Nghiêu, “Trước khi nhận được tin anh hy sinh vì nhiệm vụ, em vĩnh viễn sẽ không từ bỏ cầu sinh.”

Tiếng gõ cửa từ quan lễ nghi của Alan cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Alan buông tay Bùi Nghiêu ra, giúp anh chỉnh lại quân trang rồi nói: “Vào đi.”

Quan lễ nghi cúi người: “Điện hạ, bằng chứng phạm tội liên quan đến việc phu nhân Catherine không làm tròn trách nhiệm, mua bán dẫn đường ngài thu thập lúc trước đã được nộp đến Tòa án Quân sự tối cao, vừa nhận được tin tức… Phu nhân Catherine bị phán tử hình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.