“Vương phi Điện hạ, nếu ngài thật sự rảnh như vậy, có thể chia chút tinh lực cho em không?” Alan ký văn kiện chất đống, đầu cũng không ngẩng lên nói, “Đã 3 ngày rồi, hễ có thời gian là ngài lại ở bên cạnh nó, ngài có từng nghĩ đến cảm nhận của em không?”
Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn rắn Taipan gối đầu lên đùi mình, cạn lời một lúc lâu, anh nói: “Nó là thú lượng tử của ngài, bầu bạn với nó chẳng khác nào bầu bạn với ngài mà…” Bùi Nghiêu giải thích tỉ mỉ: “Tôi đang nghĩ xem, có biện pháp nào tốt có thể làm nó hiểu rõ năng lực của mình không.”
Rắn Taipan nhẹ nhàng vung vẫy đuôi, khá hưởng thụ khi Bùi Nghiêu vuốt ve cổ nó, thi thoảng còn dùng cái đuôi quấn chân của Bùi Nghiêu, đúng kiểu an nhàn.
“Xin lỗi, em không cảm kích.” Alan đậy bút máy lại để sang một bên, nhướng mày, “Tuy rằng nó chỉ là thú lượng tử, còn là thú lượng tử của em, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản em ghen tuông với nó.”
Alan đi đến bên cạnh Bùi Nghiêu xách rắn Taipan của mình vứt sang một bên, rắn Taipan bất mãn khè khè hai tiếng với Alan, lại muốn bơi về bên cạnh Bùi Nghiêu, Alan nhíu mày: “Dẹp cái bộ tịch đó của mày đi, mày cho rằng mày còn nhỏ nhoi lắm à?”
Hai tháng nay rắn Taipan lại lớn lên không ít, hiện giờ nó dài chừng 7m, so với dáng vẻ to bằng ngón tay dài bằng cánh tay lúc mới sinh… quả thật không thích hợp làm nũng thế nữa.
Bùi Nghiêu hơi đau đầu với sự ghen tuông bất chấp giống loài, không thiên vị không phân biệt giới tính của Alan, nhưng cũng chẳng có cách nào, Bùi Nghiêu nhìn thấy rắn Taipan bị vứt ra xa thì rất không nỡ lòng, anh thả rồng của mình ra, sau khi nhìn thấy thú lượng tử rồng của Bùi Nghiêu rắn Taipan lập tức không quậy nữa, quay đầu bơi đi.
“Nó đang cố ý giả vờ đáng thương, muốn anh hoặc rồng ở cạnh nó.” Alan lạnh lùng nói ra tâm tư be bé của rắn Taipan, “Em còn không biết tỏng nó à.”
Hành vi của thú lượng tử thể hiện khát vọng nội tâm của chủ nhân, trong lòng Bùi Nghiêu ấm áp, nhịn không được mỉm cười.
“Em với nó vốn là một thể, có gì cần nói anh cứ trực tiếp nói với em là được.” Alan nhếch môi cười, “Nói đi, ngài muốn rèn luyện năng lực của em thế nào.”
Bùi Nghiêu bất đắc dĩ: “Điều tôi có thể nghĩ đến chỉ là lấy mình ra thực nghiệm, người khác… đều không tiện.”
Người biết được bí mật Alan là dẫn đường chỉ có mấy người, lấy Alston luyện tập… tạm thời Bùi Nghiêu không suy xét đến, vậy chỉ còn mình anh.
“Đã nói với anh là không được, ngài không thể trách em, không phải là em không muốn, nó căn bản không nghe lời em nha.” Alan cười vô tội, “Ai có thể ngờ rằng yêu ngài quá mức cũng sẽ trở thành một loại phiền não ngọt ngào đâu.”
Mặt của Bùi Nghiêu bất giác đỏ lên, anh rũ mắt thấp giọng nói: “Tôi đang bàn luận chính sự với ngài.”
“Em cũng đang nói chính sự.” Alan cười khẽ, “Ở chỗ em chuyện liên quan đến ngài đều là chính sự.”
Alan vĩnh viễn có bản lĩnh kéo đề tài đến chủ đề riêng tư, nếu còn không đổi chủ đề, tiếp đấy Alan sẽ bắt đầu động tay động chân, Bùi Nghiêu tự biết khả năng tự khống chế của bản thân không đủ mạnh, bị Alan đụng vài cái là sẽ kiềm nén không được cứ mặc cho Alan hành động, chuyện sau đó càng không dừng lại được, Bùi Nghiêu đúng lúc né sang bên cạnh, nói: “Vậy cần nghĩ thêm vài biện pháp… tình hình năng lực đặc biệt của ngài đặc thù, cho dù ở trong sân diễn tập cũng không thể rèn luyện được…”
Độc tính của rắn Taipan của Alan nhắm vào thú lượng tử, trong sân diễn tập làm gì có thú lượng tử cung cấp cho hắn?
“Đúng vậy…” Alan lơ đãng, tay tự nhiên đáp xuống đùi Bùi Nghiêu, “Tối nay muốn ăn gì? Hôm qua cô gửi đến một loại cá nước ngọt đặc sản của sao Panlos, nghe nói hương vị rất ngon, tối ăn món này?”
Tay của Alan không thành thật trượt vào giữa hai chân Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu đè tay Alan lại, mất tự nhiên nói: “Ăn gì cũng được… Sân diễn tập chắc không dùng được rồi, quá đáng tiếc, nếu tôi còn trong quân, tôi có thể nhận một vài nhiệm vụ ám sát, dẫn ngài đi, để ngài tập luyện.”
Đây đương nhiên cũng chỉ là một ý tưởng của Bùi Nghiêu, chưa nói đến việc nếu nhận nhiệm vụ anh có thật sự yên tâm dẫn Alan đi không, mà cho dù dẫn đi, giữ bí mật lại trở thành một vấn đề lớn, lỡ như để người ta biết được bí mật của Alan, hậu quả không thể lường được.
Bùi Nghiêu có chút đau đầu, khó khăn lắm mới thức tỉnh năng lực đặc biệt, thế mà lại không thể luyện tập, làm người ta sốt ruột quá.
So với sự chấp nhất của Bùi Nghiêu Alan lại rất bình tĩnh, hắn nhìn dáng vẻ suy nghĩ trầm tư vì mình của Bùi Nghiêu mà trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng, nở nụ cười nói: “Được rồi, việc này cứ bỏ đó đi, mấy ngày nay anh nghĩ chuyện này mãi đến mức sắp điên rồi, cơ hội thực chiến sẽ có thôi, vừa nãy nói sân diễn tập… sân diễn tập mới của chúng ta sắp hoàn thành rồi, đi cùng em xem xem.”
Bùi Nghiêu gật đầu: “Vâng.”
Sân diễn tập mới hoàn toàn dựa theo cách thức của quân dụng để xây dựng, diện tích đất to gấp 13 lần so với lúc trước, gần như còn lớn hơn cả trang viên Alice, Bùi Nghiêu quét thẻ vào cổng cùng Alan đi vào sân ngoài của sân diễn tập, lắc đầu khẽ than: “Tốt hơn quá nhiều so với sân trong quân đội thời tôi còn tại ngũ.”
“Phải, tất cả các thiết bị đều sử dụng loại tiên tiến nhất trong quân hiện nay.” Alan mở màn hình quang tử, xuất ra bản đồ bao quát của cả sân diễn tập, “Tổng cộng có hơn 700 cảnh mô phỏng, gần như bao gồm tất cả mọi môi trường tác chiến có thể gặp phải trong tinh vực của Đế quốc, hơn nữa hệ số an toàn vô cùng cao, khả năng các học sinh bị thương khi diễn tập rất thấp.”
“Sân diễn tập còn trang bị hệ thống diễn tập mô phỏng 1v1 xa xỉ nhất Đế quốc, một cảnh chỉ cho một học sinh đi vào, so với loại cách thức diễn tập các học sinh ùa vào như ong vỡ tổ lúc trước, học sinh sẽ không bị người khác làm phiền, thành tích có được khi diễn tập cũng công bằng nhất, số liệu có được cũng chính xác nhất.” Alan tắt màn hình quang tử, cười nói: “Đương nhiên, phí tổn cũng là mắc nhất.”
Bùi Nghiêu gật đầu, sân diễn tập xa hoa thế này, cho dù là xuất thân từ Đội Cấm vệ Hoàng gia như anh cũng chưa từng được hưởng.
“Không sao, dù gì những chi phí bên này đều do Anthony thanh toán.” Alan lắc đầu cười khẽ, “Trước khi xây dựng trường học em từng hỏi anh ta có cần em trả một phần chi phí không, anh ta sợ em giành mất nổi bật của anh ta nên sống chết cũng không chịu, vậy em biết làm sao được, nếu Hoàng Thái tử Điện hạ không để tâm đến tiền tài, tại sao em phải tiết kiệm giúp anh ta chứ.”
Alan bình thản cười, chẳng qua… lúc ấy Anthony không để ý, không có nghĩa là bây giờ hắn không để ý.
Theo Alan biết, chỉ riêng việc trả khoản tiền phạt với con số khổng lồ lúc trước Bettina đã phải bán hai khu trang viên, tội nghiệp ả lúc trước đắc ý hả hê, đặt không ít đồ ở mấy cửa hiệu làm châu báu thiết kế riêng, tiệm may tư nhân ở Chủ tinh, mà sau khi những trang sức xa xỉ này hoàn thành thì khoản tiền phải trả còn lại của Bettina lại chậm chạp không đúng hạn, mấy cửa tiệm đấy đã tìm đến cửa nhà Bettina, sau vài lần thúc giục mới lấy được tiền, câu chuyện cười này đã truyền khắp cả Chủ tinh.
Đã nghèo còn mắc cái eo, Alston đoạt lại quân quyền của phụ huynh Bettina, mà khi giao nhận quân quyền lại xảy ra sự cố… Trong quân đội của phụ huynh Bettina có lỗ hổng quân lương cực lớn, vốn bọn họ còn muốn có lệ cho qua, nhưng người cơ trí như Thân vương Adair tất nhiên sẽ không chịu cái thiệt thòi trong tối này mà tiếp nhận cục diện rối rắm, Thân vương Adair trực tiếp bày mọi tình hình ra trước mặt Alston, Alston lại hạ lệnh chết, hoặc là bổ sung khoản thiếu hụt trong 10 ngày, hoặc là báo cáo tình hình đến Sở Thanh tra.
Phụ huynh của Bettina tất nhiên muốn chọn cách giải quyết thứ nhất, chẳng qua mấy năm nay bọn họ sớm đã đem tiền đầu tư vào các nơi, trong một lúc muốn thu hồi về gần như là chuyện không thể, tính mạng làm đầu, bọn họ không quan tâm được đến chuyện khác, vận dụng các loại quan hệ ra giá thấp bán hết khoáng sản, xí nghiệp, nhà xưởng trong tay, gần như bồi thường sạch của cải.
Lúc đó Bettina còn muốn cầu xin Alston có thể thư thả cho bọn họ ít nhiều, đáng tiếc một chút tình cảm Alston cũng không nhắc đến, nói 10 ngày, chính là 10 ngày.
Lần này Alston triệt để tàn nhẫn hạ quyết tâm, hắn chẳng những không du di cho phụ huynh của Bettina, cho dù là Bettina đang rơi vào khốn cảnh túng quẫn như hiện nay hắn cũng không vươn tay giúp đỡ, nghe nói Alston đã nói với Bettina, không có tiền thì quay về ở tại hành cung Efoda, hắn sẽ để ả no đủ không thiếu thốn, nhưng đừng hòng muốn duy trì cuộc sống xa hoa lãng phí lúc trước.
Mấy ngày gần đây đôi lúc Alan cũng hoài nghi có phải lần này mình vẫn bị Alston lợi dụng không, lúc trước không phải Alston không biết hành động và việc làm của phụ huynh Bettina, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không phát tác, mãi đến lần này bị mình chọc ra mới gom hết vốn liếng của bọn chúng nhanh như chớp, xuất binh có lý do chính đáng, còn làm cho Bettina không thể nói gì… Chuyện thật sự là do ả gây ra.
Mãi một lúc lâu Alan không nói gì, Bùi Nghiêu nghi hoặc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Sao vậy, Điện hạ?”
“Không có gì.” Alan cười trấn an Bùi Nghiêu, thật ra Alston có mượn cớ ra quân hay không đã không còn quan trọng nữa, tóm lại mình đã dạy dỗ người có mưu đồ bất lợi đối với Bùi Nghiêu, làm bọn họ đại thương nguyên khí, việc này đã đủ rồi, Alan nắm tay Bùi Nghiêu nói, “Em với anh đi vào bên trong xem xem, đúng rồi, gần đây em lấy danh nghĩa của anh mua mấy khu trang viên, sau này quan lễ nghi sẽ tìm anh để ký một ít giấy tờ.”
Bùi Nghiêu khó hiểu hỏi: “Tại sao? Ngài hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa của mình…”
“Của anh hay của em có gì khác nhau à?” Alan lắc đầu cười, “Hơn nữa việc này có ý nghĩa đặc biệt, mấy bất động sản đó đều là mua từ Bettina với giá thấp, chuyển qua tên anh chẳng phải thích hợp nhất sao? Bây giờ ngay cả mấy bộ quần áo mặc cho sĩ diện người phụ nữ đó cũng không có, để bà ta nhìn người từng bị bà ta muốn làm hại lấy đi đồ đạc của bà ta chẳng phải rất thú vị à? Sau khi bà ta biết được chắc tức chết… Nếu thật sự có thể tức chết thì tốt rồi…”
Bùi Nghiêu bật cười, Alan vẫn có chút bất mãn với sự trừng phạt của Alston dành cho Bettina trước đó, một lòng muốn giẫm thêm một cước, ý của Alan, Bùi Nghiêu tự nhiên phải tuân theo, anh gật gật đầu: “Nghe theo căn dặn của ngài.”