Người xem đi xem lại video chương trình không chỉ có phu nhân Jenny, trong phòng ngủ tại khu nhà của Alan ở Alice, Alan hào hứng bừng bừng xem lại hết lần này đến lần khác.
“Điện hạ.” Thật ra lúc chương trình mới được phát sóng Bùi Nghiêu cũng rất thích thú, nhưng sau khi xem qua mấy lần anh đã chịu hết nổi, nhịn không được khuyên nhủ, “Xem cái khác đi…”
Alan khó hiểu hỏi: “Tại sao? Không muốn xem cái này à?”
Bùi Nghiêu bất đắc dĩ: “Ngài đã xem rất nhiều lần, ngay cả quảng cáo chèn vào giữa chương trình tôi cũng thuộc luôn rồi.”
“Lại khẩu thị tâm phi.” Ánh mắt Alan vẫn luôn khóa chặt trên mặt của Bùi Nghiêu trong màn ảnh, “Tối qua là ai lén lút thừa lúc em ngủ bò dậy xem lại? Còn cố ý xem đoạn của em hết lần này đến lần khác…”
Bùi Nghiêu giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt, lập tức đỏ mặt, một câu cũng không nói ra được.
Alan quay đầu nói với Bùi Nghiêu: “Chịu thôi… khu nhà của chúng ta quá nhỏ, cho dù anh có trốn xuống phòng dưới tầng hầm em cũng có thể biết được anh đang làm gì.”
Theo sự tiến sâu từng bước của kết hợp, sự thông cảm giữa Alan và Bùi Nghiêu ngày càng vững vàng, sức mạnh tinh thần của Alan khác với dẫn đường bình thường, chỉ cần trong phạm vi cảm nhận của hắn, Bùi Nghiêu có làm gì hắn cũng có thể nhận ra.
Tiết mục kết thúc, bắt đầu phát trứng màu ngoài lề.
Alan bấm phím tạm ngưng, hình ảnh dừng tại cảnh Alan chỉnh cổ áo cho Bùi Nghiêu, Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, nhướng mày nói: “Chính là màn này, anh xem lại mười mấy lần chứ gì… thích em sửa sang y phục cho anh vậy à?”
Bùi Nghiêu cúi đầu không dám nhìn Alan, Alan cười khẽ: “Chuyện này có gì để xấu hổ, được rồi trách em, không nên phá vỡ bí mật nhỏ của anh.”
Alan có tâm chuyển chủ đề: “Ngày mai sẽ có mấy người bên Chủ tinh đến đây, đưa vài tập văn kiện cho anh ký.”
“Văn kiện gì?” Bùi Nghiêu tận lực làm lơ cơn nóng hổi trên mặt, nhìn Alan, “Lần trước không phải đã làm xong thủ tục của mấy căn biệt thự rồi sao?”
Alan ngưng một lát bật cười: “Không phải, à đúng rồi, anh có thích mấy căn nhà của Bettina không? Nếu thích em sẽ kêu người đi trang hoàng trước, đến khi anh muốn qua ở sẽ tiện hơn.”
Bùi Nghiêu lắc lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến đó từng là chỗ Bettina và Alston vụng trộm anh lại cảm thấy buồn nôn, nói: “Không đâu, khi về Chủ tinh ở hành cung của ngài đã tốt lắm rồi, không muốn ở chỗ khác.”
“Chỉ muốn ở nhà của mình thôi?” Alan cười hôn trán Bùi Nghiêu, thấp giọng nói, “Được, vậy cứ bỏ trống mấy căn đó.”
Bùi Nghiêu thành thật gật đầu, hỏi: “Văn kiện ngài nói vừa nãy là gì?”
Alan cười nói: “Lúc trước đã có ý tưởng, muốn thành lập một quỹ công ích… anh biết đấy, chúng ta cần thường xuyên làm công ích, nếu vậy chi bằng thành lập một quỹ của mình, đối tượng hỗ trợ của quỹ chính là hậu đại của anh hùng liệt sĩ giống như anh, hôm qua em đã tìm vài nhân viên có liên quan hỏi qua, thì ra khi vận hành sẽ đơn giản hơn em nghĩ rất nhiều, ban đầu chỉ cần có một số tiền nhất định để duy trì là được, đương nhiên mấy chuyện này cũng không cần anh quan tâm, anh chỉ cần ký tên thôi.”
Tuy không muốn tự mình đa tình, nhưng để mình ký tên…
Bùi Nghiêu do dự nói: “Ngài muốn… lấy danh nghĩa của tôi…”
“Đúng vậy.” Alan buồn cười nói, “Đến khi anh trở thành Vương phi Điện hạ chính thức thì sẽ biết, hành động công ích Hoàng thất cần anh làm nhiều hơn em rất nhiều, em không muốn để anh tham gia vào mấy thứ vớ va vớ vẩn, lỡ như tương lai có cái nào xảy ra sự cố gì có thể anh còn phải đội nồi, thế này vẫn tốt hơn, càng có thể thu được hảo cảm của dân chúng, em cũng có thể yên tâm.”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Không cần, xin hãy lấy danh nghĩa của chính ngài mà làm.”
Alan nhíu mày: “Không cãi.”
Rõ ràng là bị la rầy, Bùi Nghiêu lại nhịn không được đỏ mặt, anh không khỏi nhớ lại lúc ghi hình chương trình Lydia nói đùa một câu với Alan: Cho dù là khi ngài chỉ dạy Thiếu tướng, trong mắt cũng sẽ mang theo nét cưng chiều.
“Anh lại xấu hổ gì đấy?” Alan bó tay, cười áp mu bàn tay lên mặt Bùi Nghiêu, nói, “Nghe em là được, hơn nữa cũng không phải là em hứng thú nhất thời, lúc trước khi đọc lý lịch của anh em đã từng nghĩ đến… Khi ở trong quân ngũ anh sống quá túng quẫn, trợ cấp đất nước cung cấp vốn không đủ để anh thành gia lập nghiệp.”
Bản thân Bùi Nghiêu lại không thấy vậy: “Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi lúc ấy rất tốt, đương nhiên không thể so với bây giờ, nhưng cũng không đến mức túng quẫn.”
Alan lắc đầu: “Đó là do anh có thể chịu khổ, hơn nữa anh vào quân ngũ, đã trở thành thân vệ của Alston, sẽ tốt hơn người khác rất nhiều, em nghe ngóng sâu vào tình hình các cô nhi của anh hùng liệt sĩ, không ít người còn bị thân thích đẩy tới đẩy lui, thậm chí có mấy đứa bé nhỏ tuổi bị người có quan hệ họ hàng với nó lừa mất tiền trợ cấp đất nước cho nó, thậm chí còn có mấy đứa bé nhỏ xíu phải vào đoàn xiếc.”
Alan nhìn Bùi Nghiêu: “Nếu không phải sống không nổi, ai bằng lòng chà đạp chính mình?”
Bùi Nghiêu im lặng, Alan nắn nắn tay anh nói: “Cho nên nghe lời, ngày mai kêu anh ký tên thì cứ ký.”
Bùi Nghiêu gật đầu theo bản năng, lát sau mới bừng tỉnh: “Ngài… tôi chỉ nói đừng dùng danh nghĩa của tôi, không phải không cho ngài thành lập quỹ công ích… ngài trộm đổi khái niệm.”
Alan nhịn không được bật cười: “Thiếu tướng anh đáng yêu quá, được rồi, danh nghĩa của anh hay của em thì có gì khác nhau à?”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Đương nhiên khác! Ngài cần hảo cảm của dân chúng hơn tôi.”
“Thiếu tướng, bây giờ trong mắt dân chúng anh và em đã thành một thể.” Alan có ẩn ý nhìn màn hình, cười nói, “Hơn nữa em vốn là vì anh nên mới muốn làm việc này, dùng danh nghĩa của anh thích hợp nhất.”
Bùi Nghiêu nói trăm cách cũng không lại Alan, đành phải đồng ý, anh vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, ậm ừ nói: “Tâm địa ngài tốt như thế, nên để người khác biết đến…”
Alan thầm buồn cười, người thật lòng thật dạ cảm thấy mình tâm địa tốt, chắc cũng chỉ có mình Bùi Nghiêu.
Alan thành lập quỹ công ích quả thật có nguyên do yêu ai yêu cả đường đi ở bên trong, lòng dạ sắt đá như Alan, cũng không khỏi đồng cảm với những cô nhi giống như người yêu của mình, đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, giống như trong chương trình lần trước, chẳng qua hắn đang cách không bày tỏ thiện ý với Bùi Toàn mà thôi.
Việc làm cho Bùi Toàn ý thức được mình và Bùi Nghiêu xứng đôi thế nào rất quan trọng, Alan nhìn Bùi Nghiêu vẫn đang ảo não thì thầm bình thản cười trong lòng, con đường tương lai đằng đẵng, từng bước từng bước đi vậy.
Hành cung Efoda, Bettina chặn Alston lại lần nữa.
“Lại làm sao vậy?” Alston mới cãi nhau với đám lão già bên Nghị viện xong, tâm tình cực kỳ kém, “Bây giờ ta không có thời gian, có việc tối hẵng nói.”
Vành mắt Bettina phiếm hồng: “Bệ hạ, có thể cho em vài phút không? Em thật sự sắp chịu không nổi nữa.”
Alston xoa xoa mặt, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, gật đầu nói: “Em nói đi.”
“Ngài…” Tuy mở đầu của cuộc nói chuyện lần này rất không tốt, nhưng Bettina vẫn kiên trì tiếp tục, “Ngài có thể… sắp xếp cho Điện hạ Jenny rời đi không?”
Alston nhíu mày: “Em nói gì?”
Bettina rưng rưng nước mắt, cắn răng nói: “Em thật sự chịu không nổi nữa, em căn bản không có cách nào nhìn mặt cô ấy, cô ấy lúc nào cũng đang tra tấn em… Tối qua cô ấy còn cố ý bảo dưỡng trang sức của mình trước mặt em, lúc dùng bữa sáng hôm nay cô ấy lại có ẩn ý hỏi em có cần đặt một bộ lễ phục cho em không, em thật sự sắp điên rồi…”
Alston không tin được nhìn Bettina, bật cười nói: “Rốt cuộc em đang nói gì? Những chuyện em nói đều có mặt ta ở đấy, tối qua Jenny chơi đùa với mấy thứ trang sức của nó, nhưng cả quá trình nó có nói chuyện với em đâu? Lúc đó chẳng phải em đang đọc sách à? Hai người ai cũng không cản trở ai mà.”
Nghĩ đến sáng nay, Alston lại càng không có lời nào để nói: “Hôm nay là ta hỏi Jenny sắp tới đây có muốn đặt lễ phục không, sau đó nó lễ phép cũng hỏi em, đây có gì đâu?!”
Bettina gần như sụp đổ: “Ngài căn bản không nhìn thấy ánh mắt cô ấy nhìn em, cũng không chú ý đến ẩn ý trong lời nói của cô ấy! Ngài…”
“Bettina.” Alston cố gắng kiểm soát tính tình của mình, kiên nhẫn nói, “Jenny đối với ai cũng đều không tốt tính, so ra mà nói ta cảm thấy nó còn khách khí với em hơn ta vài phần, xin em biết đủ đi, còn nữa, lời này ta đã nói với em quá nhiều lần, đừng quá nhạy cảm.”
Không đợi Bettina phản bác Alston lại nói: “Lần này Adair thay ta đi xử lý chuyện phiền phức, chú ấy không yên lòng về Jenny, cho nên hy vọng nó có thể trở về ở trong cung, em thì sao?”
Alston nhìn Bettina không dời mắt, nói: “Bây giờ em kêu ta đuổi nó đi, trong lúc Adair đang bán mạng cho ta, ha ha…” Alston cuối cùng không khống chế được mình nữa, cười lạnh nói: “Bettina, ta thật sự nghi ngờ em có phải là nằm vùng hay không.”
Nước mắt của Bettina lã chã rơi xuống, ả lắc đầu đau khổ nói: “Sao ngài có thể nghĩ về em một cách ác ý như thế.”
“Trước nay ta chẳng hề nghĩ gì cả!” Alston bực dọc nhìn thời gian nói, “Vẫn còn một mớ chuyện đang chất đống, em đi trước đi… Không muốn tiếp xúc với Jenny thì cứ tránh mặt nó một chút, chỉ cần ta vẫn là Hoàng đế, vậy chỗ ta ở chính là nhà của Jenny, ngoại trừ ta không ai có thể đuổi nó đi!”
Alston quăng lại một câu cuối cùng rồi vội vàng rời đi, Bettina hoảng hốt lui về sau mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.