“Sao lại ở bên ngoài?” Alan nhìn người hầu ở trước cửa phòng ngủ của Bùi Nghiêu, “Thái tử phi đang ở bên trong à?”
Mấy người hầu thiếp thân hai mặt nhìn nhau, khó xử nói: “Thái tử phi không cho chúng tôi phục vụ ngài ấy thay quần áo…”
Alan hiểu ra, gật đầu nói: “Theo ý anh ấy là được.” Alan lệnh cho người hầu canh giữ ở cửa như trước, bản thân thì đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Bùi Nghiêu.
“Điện hạ.” Bùi Nghiêu mặc lễ phục quân trang màu trắng đứng trước phòng thay đồ, mất tự nhiên sờ huân chương trên ngực, cười gượng nói, “Quần áo… hơi rườm rà, phí chút thời gian.”
Alan lẳng lặng nhìn Bùi Nghiêu, sau một lúc lâu lắc đầu bật cười nói: “Bùi Nghiêu… em không nỡ để anh ra ngoài bị người khác nhìn thấy.”
Bùi Nghiêu ngượng ngùng cúi đầu: “Ngài lại đùa rồi, vũ hội bắt đầu chưa?”
“Thái tử phi Điện hạ chưa xuất hiện, sao có thể bắt đầu chứ.” Alan tiến đến nắm lấy tay Bùi Nghiêu, tay của Bùi Nghiêu hơi lạnh, Alan quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Bùi Nghiêu, nhẹ giọng hỏi, “Anh đang căng thẳng?”
Bùi Nghiêu lắc đầu theo bản năng, Alan cười dịu dàng: “Với chồng mình mà còn ngại nói? Rốt cuộc là sao vậy? Không đến mức mất bình tĩnh chứ… Khi đọc diễn văn kế nhiệm chức Phó viện trưởng Tháp Ngà trước mặt toàn Đế quốc còn không thấy anh căng thẳng mà.”
“Lần đó khác.” Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, “Hiện giờ người tôi đại diện là ngài…” Bùi Nghiêu không còn vẻ nghiêm túc trước mặt mọi người như ban sáng, anh không tự tin lắm nhìn Alan, nhỏ giọng hỏi, “Biểu hiện của tôi lúc sáng có được không?”
Nhìn dáng vẻ sợ làm mình mất mặt của Bùi Nghiêu mà trong lòng Alan ngứa ngáy, hận không thể ăn Bùi Nghiêu cả xương lẫn thịt ngay lập tức, Alan kiềm nén dục hỏa trong lòng xuống mấy bận, gật đầu nói: “Nếu nhất định muốn em đánh giá thì… vô cùng tốt, vô cùng vô cùng tốt.”
“Tự nhiên phóng khoáng, không gượng gạo, không làm bộ làm tịch, khi em nhắc đến anh trong bài phát biểu vẻ mặt của anh không hề thay đổi, không có bất cứ dấu vết làm màu nào, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện lúc đó ánh mắt của anh sáng lên, có thể nhìn ra anh đang kiềm nén kích động trong lòng mình.” Alan hơi nghiêng đầu đi nhìn Bùi Nghiêu, nghiêm túc nói, “Ghi hình đại lễ vẫn đang phát ở khắp nơi, đoạn đó em xem nhiều lần, không mang bất cứ yếu tố cảm xúc nào để bình luận thì, dáng vẻ, lời nói, thần thái của anh… đều vô cùng khéo léo.”
Bùi Nghiêu thầm thở phào trong lòng, thấp giọng nói: “Không làm ngài hổ thẹn là tốt rồi.”
“Đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, tất cả mọi người đều thích anh, cho dù thi thoảng anh có chỗ nào làm chưa tốt, cũng sẽ được người khác xem đó như là bản tính thật của anh, mọi người sẽ càng thích anh hơn.” Alan cười nói, “Có biết không? Bây giờ anh đã được khen ngợi là Thái tử phi anh tuấn nhất Đế quốc, người thích anh quá nhiều, Thái tử phi… hiện giờ toàn Đế quốc đều là tình địch của em.”
Bùi Nghiêu vội vàng nói đầy khiêm nhường: “Ngài quá khen rồi.”
“Những điều này cũng không phải do em nói, đến đây nào…” Rõ ràng Bùi Nghiêu đang hồi hộp, Alan cũng không gấp gáp dẫn anh xuống, dứt khoát kéo Bùi Nghiêu đến ban công ngoài phòng ngủ, trên quảng trường trước hành cung đang bắn pháo hoa, Alan rót cho Bùi Nghiêu ly trà sữa, cười nói, “Thật ra hôm nay muốn ở một mình với anh, đáng tiếc.”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Không có gì, lúc trước ngài đã nói với tôi, sau đại lễ sắc phong tôi sẽ có rất nhiều việc bận rộn, Điện hạ Jenny cũng từng nói với tôi, đây là nghĩa vụ tôi nên làm.”
“Không không.” Alan cười sửa lại, “Ngoại trừ phải thỏa mãn nhu cầu của em, em không cần anh làm tròn bất cứ nhiệm vụ gì của Hoàng Thái tử phi, giống như trường hợp này, nếu căng thẳng anh hoàn toàn có thể nói với em anh không muốn xuống, không muốn ứng phó với bọn họ, em sẽ không ép buộc anh đi, Thái tử phi, ở trước mặt em anh có thể làm ra bất cứ chuyện bốc đồng nào.”
Nghe xong lời này không hiểu sao Bùi Nghiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, thấp giọng nói: “Ngài quá tốt với tôi.”
“Vậy đã tính là tốt?” Alan cầm lấy ly trà sữa Bùi Nghiêu uống được một nửa đặt sang một bên, “Ngài quá dễ thỏa mãn rồi.”
Mặt Bùi Nghiêu đỏ lên, cố ý lảng đi nói: “Không còn sớm nữa phải không? Chúng ta nên xuống thôi.”
“Không vội.” Alan có thể cảm nhận được Bùi Nghiêu vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, tuy chậm trễ không lộ mặt sẽ có chút thất lễ với các quý tộc bên dưới, nhưng việc này so với Bùi Nghiêu thì chẳng là gì cả, Alan nắm tay Bùi Nghiêu đan mười ngón tay vào nhau, lẳng lặng ngắm pháo hoa, một lúc sau đột nhiên nói khẽ, “Thật đáng tiếc… trường hợp hôm nay, vốn nên mời người nhà anh đến.”
Bùi Nghiêu ngẩn ra sau đó an ủi ngược lại Alan: “Không sao, nếu… nếu ba mẹ tôi biết bây giờ có người thương yêu tôi thế này, nhất định sẽ rất yên lòng.”
“En rất thương yêu anh à?” Alan nghiêng đầu hôn lên má Bùi Nghiêu cười nói, “Tuy nhận thì có hơi ngại, nhưng mỗi lần nghe anh nói những lời thế này trong lòng em vô cùng thoải mái.”
Alan nghĩ một thoáng rồi cười nói: “Chẳng qua… em lại không cảm thấy ba mẹ anh sẽ yên lòng lắm về việc anh ở bên em.”
Bùi Nghiêu khó hiểu chớp mắt: “Tại sao?”
“Về tính cách, thật ra chúng ta cũng không hợp nhau mấy, mọi mặt của anh đều vô cùng hoàn mĩ, bên trong bên ngoài, gần như không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào, mà em…” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, “Ngoại trừ hơi có xuất thân, những mặt khác lại chẳng có gì, hơn nữa lòng nghi ngờ nặng, thích ngờ vực, tâm tư còn độc địa…”
Bùi Nghiêu nhíu mày nói: “Sao ngài có thể nói như vậy! Mặt nào của ngài cũng rất tốt… sao ngài đột nhiên nói những điều này? Ngài… ngài hối hận rồi à?”
Alan nghe vậy vội cười nói: “Nghĩ vẩn vơ gì đấy? Em chỉ cảm thấy mình quá may mắn.”
Bùi Nghiêu yên lòng, nói: “Xin ngài sau này đừng đánh giá bản thân như vậy.”
“Em chỉ hơi bùi ngùi… Nếu anh có người nhà, có lẽ bọn họ sẽ không đồng ý cho anh và em ở bên nhau.” Alan cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của Bùi Nghiêu, “Bọn họ sẽ cảm thấy em vấy bẩn anh.”
Bùi Nghiêu nhíu chặt mày, phản bác: “Tuyệt đối không đâu, chỉ cần bọn họ hơi hiểu ngài một chút sẽ biết được ngài tốt đẹp biết bao nhiêu… hơn nữa, hơn nữa cho dù người khác không đồng ý, tôi cũng sẽ không bỏ ngài.”
“Vậy à?” Trong mắt Alan lóe lên ánh sáng yếu ớt, đạt được ý đồ cười nói, “Thái tử phi Điện hạ, xin hãy nhớ kỹ, đây là ngài nói đó.”
Bùi Nghiêu sửng sốt đỏ mặt ấp úng: “Rốt cuộc ngài sao vậy…”
“Không có gì, chẳng qua trong đại lễ hôm nay nhìn thấy mấy vị bạn bè của anh trong quân lúc trước, em còn nhìn thấy anh nói chuyện với một người trong số bọn họ.” Alan mỉm cười, “Để tránh có người không thích em nói gì đó với anh ảnh hưởng đến anh, em tiêm cho anh một liều ngăn ngừa trước.”
Lúc này Bùi Nghiêu mới thở phào một hơi, bất đắc dĩ nói: “Thế mà ngài lại lo lắng điều này… Xin ngài yên tâm, bạn bè của tôi đều rất kính yêu ngài, mọi người đều cho rằng ngài là người kế vị sẽ dẫn dắt Đế quốc đi đến huy hoàng.”
Alan cười: “Phần lớn người trong quân không thích người có bụng dạ thâm sâu, em không thể không cân nhắc một chút, tóm lại ngài vừa hứa hẹn rồi đấy, cho dù người khác không đồng ý, ngài cũng sẽ không bỏ em.”
Bùi Nghiêu càng ngượng ngùng hơn, nhưng Alan kiên quyết bảo anh lặp lại lần nữa, anh đành phải nói lại: “Phải, ngoại trừ ngài, không có bất cứ người nào có thể làm tôi từ bỏ.”
Vừa dứt lời, Alan liền hôn lên môi Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu ngoan ngoãn hơi tách môi ra để Alan xâm nhập, Alan nhẹ nhàng giữ lấy eo Bùi Nghiêu, trong lòng bình thản cười, để Bùi Nghiêu tùy ý làm gì thì làm đi, tóm lại Bùi Nghiêu đồng ý rồi, cho dù có thế nào cũng sẽ không rời xa mình.
“Chúng ta thật sự nên đi xuống.” Bùi Nghiêu nghiêng đầu né tránh nụ hôn càng lúc càng sâu của Alan, nhỏ giọng nói, “Đã chậm trễ quá lâu rồi.”
Alan nhìn Bùi Nghiêu đầy cưng chiều, khẽ cười hỏi: “Anh đã thật sự sẵn sàng? Chắc chắn không có vấn đề chứ?”
Được người yêu nhìn như vậy cả người Bùi Nghiêu ấm áp dào dạt, anh cố gắng kiềm nén bản thân không phát ra pheromone, nhưng rồng của anh vẫn không khống chế được bản thân chạy ra ngoài, rồng lớn vui vẻ chạy quanh trong bầu trời đêm bên ngoài ban công, không ngừng lượn vòng bên trên hành cung.
Alan nhìn Bùi Nghiêu cười nhạo: “Cho em hôn sẽ vui vẻ vậy à?”
Bùi Nghiêu thật sự chịu không nổi loại đùa giỡn tra tấn người khác này của Alan, đỏ mặt khẩn cầu: “Đừng chọc ghẹo tôi.”
Alan cười cười: “Được được, đi theo em.”
Trong đại sảnh lầu hai tưng bừng vô cùng, mọi người tươi cười lấy lòng hỏi thăm nhau, khi Alan nắm tay Bùi Nghiêu xuất hiện trong đại sảnh mọi người lập tức im lặng, lão quản gia Edward mặc lễ phục phẳng phiu, người cũng như trẻ ra đến mấy chục tuổi, ông hơi ngửa đầu, trầm giọng nói: “Hoàng Thái tử Điện hạ, Hoàng Thái tử phi Điện hạ đến.”
Trong đại sảnh mọi người cúi đầu phục tùng, dồn dập cung kính khom người hành lễ.
“Thiếu tướng, sớm muộn cũng có một ngày, em sẽ làm cho cả Đế quốc thần phục dưới chân ngài.” Alan liếc mắt nhìn Bùi Nghiêu, trong giọng nói hạ thấp mang theo tình ý nồng đậm, “Đến lúc đó, thật sự sẽ không còn gì có thể tách rời chúng ta.”