Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 87: Chương 87




“Điện hạ, quá trình chuyển đổi không gian lần thứ hai đã kết thúc.” Quan lễ nghi của Alan tiến hành kiểm tra thân thể đơn giản cho Alan như thường lệ, lát sau thấp giọng nói: “Các chỉ tiêu đều bình thường… Điện hạ, vừa nãy Thượng tướng Bark liên lạc với chúng ta, vì đang chuyển đổi nên không nhận được thông tin, bây giờ có liên lạc với Thượng tướng không?”

Alan buông tay áo xắn lên xuống, hơi gật đầu, không lâu sau hình ảnh 3D của Bark xuất hiện trong khoang tàu, Bark quét mắt nhìn Alan, nói: “Vừa tiến hành nhảy vọt không gian?”

Alan gật gật đầu, Bark nói: “Bệ hạ quên đưa báo cáo công tác của ta cho con, lát nữa ta sẽ chuyển cho con, còn mấy tiếng nữa là đến Tara, nhân khoảng thời gian này làm quen với tình hình ở đó một chút.”

Chóng mặt sinh lý sau khi nhảy vọt không gian vẫn chưa tan đi, giọng nói của Alan lười biếng, hơi cúi đầu nói: “Làm phiền ngài rồi.”

Bark cau mày nhìn Alan, ngưng một lúc rồi do dự nói: “Con và Bùi Nghiêu…”

“Dạ?” Alan lập tức tỉnh táo lên rất nhiều, nâng mắt nhíu mày hỏi, “Bùi Nghiêu làm sao?”

Bark bật cười: “Có thể làm sao? Con lừa đi hai đội Cấm vệ từ chỗ Bệ hạ, lại điều đi hết cả một đoàn người từ chỗ ta đến đóng giữ tại Alice, bây giờ cảnh giới của Alice còn nghiêm hơn cả hành cung Efoda, con còn gì để lo lắng chứ?”

Alan cười tự giễu, xoa xoa ấn đường nói: “Quan tâm sẽ loạn.”

“Ta muốn hỏi con…” Bark không còn lưu loát dứt khoát như bình thường, một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Bùi Nghiêu nó… dấu hiệu con chưa?”

Bark cười khổ xua xua tay, “Ta vừa mới hỏi Bệ hạ, ngài ấy đưa cho ta xem ghi chép sinh hoạt hằng ngày mà nội thị trong hành cung của con nộp cho ngài ấy mỗi ngày, hầu như mỗi đêm các con đều ở chung một phòng, nhưng ta biết hai vợ chồng son các con ân ái, có lẽ chỉ nghỉ ngơi chung một chỗ, loại chuyện này lại không tiện nói, hết cách rồi, chỉ có thể đến hỏi con.”

Alan bất đắc dĩ, đây chính là chỗ không tốt khi làm Hoàng Thái tử, sau lễ sắc phong công việc của nội thị bên cạnh hắn cần làm nhiều lên gấp rưỡi, không nói đến việc ghi lại sinh hoạt của hắn mỗi ngày, ngay cả buổi tối ngủ phòng nào cũng phải ghi, Alan cười: “Con đã sớm nói với bọn họ không cần ghi những chuyện này, con và Bùi Nghiêu lại không sinh được con, tuân theo mấy tập tục cũ để ghi mấy chuyện này có ý nghĩa gì?”

“Hoàng tộc mới sinh đều phải nhận giám định huyết thống nghiêm khắc, chỉ ghi ngày tháng thì có ích gì? Ý nghĩa của việc ghi lại sinh hoạt hằng ngày của các con vốn không nằm ở mặt này, đây là một cách quan trọng để Bệ hạ hiểu rõ quan hệ của Thái tử và Thái tử phi có hòa thuận hay không.” Bark lắc đầu, “Ai nói với con mấy chuyện này, đang hỏi con rốt cuộc có dấu hiệu hay chưa!”

Alan hết cách, đành phải nói: “Vẫn chưa.”

“Vẫn chưa?” Bark nhíu mày, “Các con ngày ngày ở bên nhau…”

“Thật sự chưa.” Alan cười, “Tuy rằng bình thường hơi phiền phức, nhưng trong tình hình này chưa thành lập dấu hiệu cuối cùng rõ ràng là rất quan trọng không phải sao? Nếu thật sự đã dấu hiệu, con và ảnh không thể mỗi đứa một phương thế này.”

Bark thở dài: “Ta biết mà, nếu không con luôn phải dẫn nó theo, Alan, rốt cuộc con đang nghĩ gì?”

Alan buồn cười: “Rốt cuộc hôm nay ngài sao vậy?”

Bark nhíu mày nhìn Alan, trầm giọng nói: “Con thật sự cho rằng ta không biết lý do con nhất định phải đến Tara?”

Tim Alan nảy lên, hắn nghiêng đầu liếc nhìn quan lễ nghi của hắn, quan lễ nghi biết ý, nói: “Tôi sẽ xem chừng bên ngoài kỹ cho ngài, xin hãy yên tâm.”

Quan lễ nghi lui ra, Bark nói: “Ta cũng vừa mới nghĩ đến, con đến đó, vì cho rằng mấy năm nay Bùi Toàn ẩn thân ở đấy phải chứ.”

Alan không tiếp lời, Bark bực dọc xoa xoa mặt: “Lúc trước sao ta không nghĩ đến nhỉ…”

“Con cũng không dám khẳng định, chỉ cảm thấy có khả năng này.” Alan mím môi, thận trọng nói, “Bùi Toàn vẫn luôn có liên quan đến tinh đạo, trước kia con cho rằng có lẽ ông ta cũng xem tứ xứ là nhà giống như tinh đạo, nhưng nghĩ kỹ lại thì rất không thực tế, theo lời Benjamin nói lúc thì trước người dưới tay ông ta không ít, dẫn theo một nhóm đông người như vậy lang thang sinh sôi trong không gian không phải là chuyện dễ dàng, mà thân phận của bọn họ đặc thù, quang minh chính đại định cư ở đâu đó cũng không có khả năng, hợp tình hợp lý nhất chính là nương thân trên hành tinh ven lãnh thổ của Đế quốc như thế này, chế độ ở đây không hoàn thiện, địa hình địa mạo phức tạp, an cư cũng không khó.”

Bark càng nghe trong lòng càng phiền, ông ngắt lời Alan: “Nếu con đã biết còn đến làm gì?! Bùi Toàn biết con đến, người đầu tiên cậu ta muốn giết là con! Thôi, để ta đổi với con quay lại đó… Chắc Bùi Toàn cũng hận ta, nhưng có lẽ cậu ta vẫn nhớ đến mấy phần tình cảm cũ của ta, không đến mức làm gì ta…”

“Trước đó ngài ở Tara mấy tháng, Bùi Toàn không hề liên lạc với ngài.” Alan bình tĩnh nói, “Cho nên ngài đến lần nữa vẫn thế thôi, hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán của con, không chắc Bùi Toàn có ở đó, cho dù có, con cũng không cho rằng ông ta có thể giết chết được con.”

“Con đã biết thân thủ của Bùi Nghiêu đấy, bản lĩnh của phụ thân nó chỉ có hơn chứ không kém nó, hơn nữa Bùi Toàn giỏi nhất là ám sát.” Bark lo lắng nhìn Alan, “Alan… lần này con thật sự đang chơi với lửa.”

Alan bình thản cười: “Không sao, từ khi biết Bùi Toàn còn sống con đã biết sớm muộn gì cũng có một ngày phải mặt đối mặt với ông ta, Bùi Nghiêu vẫn luôn nhớ thương ba mẹ anh ấy, con cũng muốn để anh ấy gặp ba mẹ của mình sau khi giải quyết xong vấn đề.”

“Giải quyết?” Bark cười khổ mấy tiếng, “Giải quyết thế nào? Con là con trai của Bệ hạ, con cảm thấy Bùi Toàn có thể bình tĩnh hòa nhã giải quyết vấn đề gì với con?”

“Lúc Alston hại ông ta con còn chưa sinh ra, liên quan gì đến con?” Alan cười cười với Bark, “Nói ra việc này liên quan gì đến việc con dấu hiệu Bùi Nghiêu hay chưa?”

Bark thở dài: “Nếu cậu ta biết con và Bùi Nghiêu đã thành lập quan hệ kết hợp, vậy cho dù có thế nào cậu ta cũng sẽ không ra tay với con nữa… Cậu ta luôn phải suy xét cho con trai của mình.”

Alan cười: “Đó cũng là một cách hay, được con đồng ý với ngài, nếu thật sự đến thời điểm mấu chốt, con sẽ lừa Bùi Toàn nói Bùi Nghiêu đã dấu hiệu con.”

“Con cảm thấy con che đậy được à?” Bark không yên lòng nhìn Alan, “Đừng quá xem thường Bùi Toàn.”

Alan trấn an nói: “Đừng lo lắng mấy chuyện này, lần này con mang theo đủ binh lực, đủ để con chống cự với tấn công dưới bất cứ hình thức nào, hơn nữa Bùi Toàn có ở sao Tara hay không vẫn là một ẩn số, càng không rõ con có thể tìm được ông ta hay không.”

Bark gật đầu: “Ta ở Tara mấy tháng cũng không phát hiện gì khác thường, có thể thấy cậu ta giấu mình rất kỹ.”

Ít nhiều gì Bark cũng lo lắng cho Alan, lại dặn dò tỉ mỉ hắn cả nửa ngày trời mới ngắt truyền tin.

Không bao lâu sau, báo cáo công tác của Bark đã được chuyển đến, Alan mở màn hình, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trước mắt Alan…

Vì mấy triệu năm trước vỏ hành tinh chuyển động liên tục nên sao Tara đã hình thành địa mạo nhiều đồi núi nhiều thung lũng, các mảng lớn của tinh thể trải qua hàng tỉ năm ma sát và đè ép, núi cao lún xuống đáy biển, rãnh biển lộ ra thành khe núi, bề mặt rất ít chỗ bằng phẳng, gần như bị các khe núi sâu không thấy đáy bao trùm toàn bộ, mà người dân Tara, sinh sống ngay trong những khe hở của các vách núi cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời này.

Xem một đoạn ghi hình Alan đã hiểu được tại sao trước đây nghe người ta gọi người dân sao Tara là “người sống dưới lòng đất”, bọn họ thi công đường xá trong lòng đất, thông các khe núi và thung lũng lại với nhau, bọn họ xây dựng thành phố dưới lòng đất, trừ trường hợp đặc thù, không thì bọn họ có thể cả đời không lên trên mặt đất… Đương nhiên cũng có thể là vì tránh ánh sáng bức xạ quá cao trên bề mặt, khí quyển tầng bình lưu của sao Tara cằn cỗi, không thể bảo vệ tốt người trên mặt đất.

Alan dần dần hiểu được tại sao người Tara không muốn người của Chủ tinh xây dựng công xưởng ở đây, địa hình nơi này quá đặc thù, một khi bắt đầu khai thác khoáng sản, vạn dặm xung quanh đều có thể bị ảnh hưởng, đến lúc đó sự cố phát sinh liên miên, cho dù nhà của bọn họ có lá chắn bảo vệ cũng sẽ có nguy cơ bị chôn sâu dưới lòng đất không ra được nữa, càng khỏi nói đến phần lớn các gia đình ở đây không mua nổi lá chắn bảo vệ.

Alan xuất ra một hình ảnh khác, đây là cảnh tượng ban đêm của sao Tara, sao Tara có 12 vệ tinh thiên nhiên*, vào đêm trên bầu trời có 12 vầng trăng, ánh trăng xuyên qua khe núi, xuyên qua tường đá gồ ghề, cuối cùng chiếu xuống thảm rêu dưới mặt đất, phát ra ánh sáng óng ánh.

*thiên thể quay quanh hành tinh, bản thân nó không thể phát sáng, như mặt trăng là vệ tinh của trái đất – Theo QT

Alan hít sâu một hơi, đột nhiên có chút hối hận không dẫn Bùi Nghiêu theo cùng.

“Gửi bức ảnh này cho Thái tử phi.” Alan quay đầu nhìn quan lễ nghi, “Tiện thể nói với anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy, dặn anh ấy chăm sóc tốt bản thân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.