Tay cầm súng của Bùi Toàn run lên, y bỗng nhìn Alan, Alan nhẹ nhàng lắc đầu, bên kia thiết bị truyền tin Bùi Nghiêu chần chừ nói: “Điện… Điện hạ?”
Alan bình ổn lại giọng điệu, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa.” Alan nhìn Bùi Toàn giơ tay hai lên, chầm chậm tới gần bàn, từ đầu đến cuối họng súng của Bùi Toàn chưa từng dời đi, Alan cầm thiết bị truyền tin lên, ngưng một lát rồi dịu giọng nói: “Đã nhìn thấy bức ảnh em gửi anh?”
Bên kia Bùi Nghiêu “ừ” một tiếng, anh giống như đang tránh ai đó, lát sau phía bên kia yên tĩnh hơn nhiều, Bùi Nghiêu khẽ cười nói: “Nhìn thấy rồi, tôi… tôi cũng hy vọng có thể thưởng thức ánh trăng ở đó cùng ngài.”
Trong giọng nói của Bùi Nghiêu mang theo ba phần ấm áp, làm cho thần kinh căng lên của Alan thả lỏng đi rất nhiều, Alan gật đầu đồng ý: “Được, có cơ hội nhất định phải cùng anh đến đây, bên anh đang là buổi trưa phải chứ? Ăn cơm trưa chưa?”
Đầu bên kia thiết bị truyền tin Bùi Nghiêu nở nụ cười, nói mập mờ: “Ừ… lát nữa ăn.”
“Không dám nói?” Alan cười, “Sợ cái gì, em lại không giáo huấn anh, huống hồ đây cũng không phải là lỗi của anh, Thái tử phi Điện hạ ăn uống không quy luật là do các quan nội thị phục vụ Thái tử phi thất trách, bọn họ không tốt, em đổi một nhóm khác cho anh.”
Bùi Nghiêu vội vàng nói: “Không không, bọn họ rất có trách nhiệm, do buổi họp kéo dài… không liên quan đến người khác.”
Sợ Alan thật sự cách chức những quan nội thị đó, Bùi Nghiêu lại bổ sung: “Hơn nữa bọn họ đang chuẩn bị, tôi sắp dùng cơm trưa rồi.”
Alan bất đắc dĩ cười: “Được thôi, nể mặt Thái tử phi Điện hạ, nhưng không có lần sau.”
Bùi Nghiêu thở phào một hơi, dường như anh vẫn đang ngắm bức ảnh kia, mỉm cười nói: “Trăng bên đấy thế mà có thể tạo thành một hình trái tim… là xuất hiện trong tháng cố định nào à?”
Alan giải thích tỉ mỉ: “Cũng không phải, bức ảnh được chụp bằng cửa sổ ảo, là cảnh tượng ở vị trí đặc thù vệ tinh nhỏ thu được, trên mặt đất hẳn là nhìn không thấy.”
Tưởng tượng dáng vẻ Alan điều khiển vệ tinh nhỏ để chụp ảnh trong lòng Bùi Nghiêu vừa ấm vừa ngọt, hiếm khi chủ động nói: “Nửa tháng nay… tôi rất nhớ mong ngài.”
Alan nhìn Bùi Toàn, Bùi Toàn nhíu chặt mày, đôi mắt rưng rưng nhìn chăm chú thiết bị truyền tin trong tay Alan, Alan thầm thở dài trong lòng, chỉnh âm lượng của thiết bị truyền tin to thêm chút nữa.
“Em cũng nhớ anh.” Alan dịu giọng, “Hôm nay người dân Tara tặng em một hộp tinh thạch, nghe nói là đặc sản ở đây, em đã bảo người cất kỹ, về sẽ cho anh.”
Trước nay Alan không tiếc đồ tốt với Bùi Nghiêu, một năm nay Bùi Nghiêu cũng đã sớm quen, không mấy để tâm, nhỏ giọng hỏi: “Vậy khi nào ngài có thể quay về?”
Lòng Alan hoàn toàn mềm nhũn, hắn gần như đã ngó lơ họng súng cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Nếu anh thật sự vô cùng nhớ em, hôm nay em có thể lên đường.”
Alan chưa bao giờ lấy lời hay để lừa Bùi Nghiêu, nói ra được nhất định sẽ làm được, Bùi Nghiêu vội nói: “Không cần, tôi chỉ… tôi chỉ muốn hỏi tiến độ bên đấy của ngài thế nào.”
“Tiến độ… vẫn ổn, trao đổi rất thuận lợi.” Alan lại không nói dối, trao đổi quả thật rất thuận lợi, vì nửa tháng nay hắn vốn không đề cập đến chuyện khoáng sản, căn bản không quan tâm tiến độ gì, Alan thuận miệng bịa chuyện, “Tình hình tốt hơn em tưởng tượng rất nhiều, yên tâm, em đã đồng ý với anh, chậm nhất là một tháng, mặc kệ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không em cũng sẽ về.”
“Ừ, còn… còn 16 ngày.”
“Hả?” Alan hơi nhíu mày, “Cái gì?”
Bùi Nghiêu có chút ngại ngùng, lặp lại: “Cách một tháng còn 16 ngày.”
Alan cúi đầu cười, gật đầu: “Ừ, em nhớ rồi.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng của quan nội thị, qua một lúc sau Bùi Nghiêu cười nói: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, tôi qua đó đây.”
Alan gật đầu, từ đầu đến cuối Bùi Toàn ở bên cạnh vẫn căng thẳng nghe, sợ sót mất một chữ nào của Bùi Nghiêu, nghe đến câu này tim của Bùi Toàn thắt lại mãnh liệt, y bước đến một bước theo bản năng, nhưng lập tức dừng chân lại.
Alan nghiêng đầu nhìn Bùi Toàn, Bùi Toàn cắn chặt răng, tay phải siết chặt, ngón tay gần như đâm vào trong thịt.
Có lẽ vì Bùi Toàn và Bùi Nghiêu quá giống nhau, Alan mềm lòng hiếm thấy, trước khi Bùi Nghiêu ngắt thông tin hắn đột nhiên mở miệng nói: “Đợi một chút…”
Đầu bên kia thiết bị truyền tin Bùi Nghiêu hỏi: “Ừ? Sao vậy?”
Giọng của Bùi Nghiêu vang vọng trong khoang thuyền yên tĩnh, làm rung động trái tim của hai người đàn ông yêu thương anh nhất.
Alan mím môi, thấp giọng nói: “Đại biểu dân binh của Tara đến, quan lễ nghi đang tiếp đãi ông ấy, có muốn nói vài lời với ông ấy không?”
Bùi Toàn nhìn thoắt về Alan, trong mắt có đốm sáng nhảy lên.
Bùi Nghiêu khó hiểu cười hỏi: “Ngài đang nói gì vậy?”
“Đến bên này em lấy danh nghĩa của anh tặng bọn họ không ít lá chắn năng lượng, người dân Tara rất biết ơn anh.” Alan nhìn Bùi Toàn đang im lặng, chậm rãi nói, “Bọn họ đã nói với em rất nhiều lần, hy vọng có một ngày được gặp mặt cảm ơn sự hào phóng của anh, hôm nay đúng lúc… có thể cho bọn họ một cơ hội không?”
Bùi Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Ngài lại lấy danh nghĩa của tôi đi…”
“Suỵt…” Alan cười gượng, “Đừng để người khác nghe thấy.”
Lòng Bùi Nghiêu vừa ngọt vừa ấm, nói: “Được, cần tôi mở hình ảnh 3D không?”
“Được… được đó, chẳng qua bên em không được, bên em…” Alan nhìn trái nhìn phải, nghĩ một lát nói, “Em đang ở trong phòng điều khiển, theo quy định không thể gọi video với bên ngoài.”
Bùi Nghiêu ở đầu bên kia nói: “Tôi biết, tôi mở một chiều.”
Alan đặt thiết bị truyền tin lên bàn, không lâu sau hình ảnh 3D của Bùi Nghiêu xuất hiện trong khoang thuyền, Bùi Nghiêu đang ở ngoài ban công trong khu nhà tại Alice, anh mặc một thân quân trang phẳng phiu, khóe miệng vẫn mang nét cười chưa rút đi.
Dù cho đã nhìn hàng ngàn hàng vạn lần trên các loại báo chí, bây giờ khi mặt đối mặt nhìn thấy con trai của mình Bùi Toàn vẫn như nhìn thấy anh lần đầu tiên, Bùi Toàn bất giác tiến đến phía trước, nhìn chăm chú Bùi Nghiêu cách xa vạn dặm mãi một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Chào ngài.” Tuy rằng không nhận được câu đáp lại nào, phong thái của Bùi Nghiêu vẫn như cũ, gật đầu nói, “Tôi là Bùi Nghiêu.”
Đầu ngón tay của Bùi Toàn khẽ run, y hít sâu vài lần sau đó trầm giọng nói: “Chào ngài, Thái tử phi… Điện hạ.”
“Tôi thay mặt người dân Tara, cảm ơn lòng nhân từ lương thiện của ngài.” Lời vừa ra khỏi miệng đã mang theo run rẩy, Bùi Toàn cố gắng chiều chỉnh cảm xúc sau đó tiếp tục nói, “Tôi đã nghe không ít chuyện về ngài, tôi rất kính phục ngài, có thể gánh vác trách nhiệm vượt quá tuổi của mình.”
Bùi Nghiêu rụt rè nói: “Ngài quá lời rồi.”
Bùi Toàn rưng rưng nước mắt, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với Bùi Nghiêu, y muốn nói cho Bùi Nghiêu biết anh không phải là cô nhi, y muốn nói y và mẹ của Bùi Nghiêu không có giây phút nào là không nhớ đến anh. Y muốn hỏi Bùi Nghiêu những năm qua có vất vả không, y muốn hỏi Bùi Nghiêu những năm qua có nhớ ba mẹ của mình không, y còn muốn hỏi anh, cuộc sống hiện giờ có hạnh phúc không.
Nhưng hỏi những điều này thì có ích gì? Đã bao nhiêu năm trôi qua, Bùi Nghiêu tự mình bước đi từng bước một, trở thành một quân nhân kiên định, vững vàng lại nhân từ như trước mắt.
Bùi Toàn hé miệng, cuối cùng vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện: “Chúc, chúc ngài… hạnh phúc.”
Đối phương nói chuyện kỳ lạ, giọng nói còn hơi run rẩy, Bùi Nghiêu chỉ cho rằng ông gặp Alan lần đầu tiên nên có chút căng thẳng, không quá để ý, anh cười gật đầu nói: “Cũng chúc ngài và nhân dân Tara hạnh phúc.”
Bùi Nghiêu ngắt cuộc gọi, Alan im lặng đặt thiết bị truyền tin về lại bàn, hắn quay đầu nhìn Bùi Toàn, đột nhiên phát hiện Bùi Toàn kiềm nén đã lâu bỗng chốc nước mắt giàn giụa.
—