Bùi Toàn, hai chữ như đất bằng nổi sấm, nháy mắt nổ vang hội trường.
Alan lấy thiết bị truyền tin ra ngay lập tức, quả nhiên, màn hình của thiết bị truyền tin cũng đồng bộ phát hình ảnh trước mắt, Alan bất giác quay đầu nhìn qua, thiết bị truyền tin, máy tính quang, màn hình ảo, thậm chí là màn hình hiển trị trước cửa hội trường đều đang phát đồng bộ!
“Lập tức ngắt tất cả nguồn điện nguồn sáng!” Katrina phản ứng lại trước hết, đứng dậy nghiêm giọng nói: “Bây giờ! Lập tức!”
“Vô ích.” Alan ngắt lời Katrina, cắn răng gằn giọng nói, “Cô có thể ngắt luôn nguồn năng lượng của toàn Đế quốc à?!”
Katrina nhìn Alan, lại nhìn thiết bị truyền tin của mình, lúc này mới nhận ra rằng đối phương không chỉ thâm nhập vào Tháp Ngà, bây giờ… có lẽ hệ thống hình ảnh âm thanh của toàn Đế quốc đang cùng phát đoạn video này! Katrina quay đầu nhìn hình ảnh của Bùi Toàn trên lễ đài chính, trong đầu trống rỗng, thân hình ngã nhào xuống ghế ngồi.
“Chuẩn bị tinh hạm cho tôi, tôi phải về Alice ngay lập tức.” Alan đứng nhanh dậy, không màng quay đầu lại dặn dò quan lễ nghi của hắn, “Ngay lập tức.”
Quan lễ nghi cũng bị sự cố liên tiếp này làm cho choáng váng, cậu sững ra, nháy mắt phản ứng lại được tại sao Alan không thể không về Alice ngay… Bùi Nghiêu!
Alan bước nhanh ra khỏi hội trường, mọi người nhao nhao tránh đường, trên các màn hình lớn nhỏ dọc theo đường đi miệng của Bùi Toàn mấp máy không ngừng, nhưng một chữ Alan cũng không nghe lọt tai, hiện giờ hắn chỉ muốn xé tươi bản thân, tại sao không nói trước với Bùi Nghiêu! Tại sao không nói trước với Bùi Nghiêu!
Alan gần như không thể tưởng tượng nổi, Bùi Nghiêu không hề biết gì về chuyện này sẽ như thế nào khi nhìn thấy ba mình trong trường hợp này, đáng chết nhất là mình lại không ở bên cạnh Bùi Nghiêu!
“Chạy với tốc độ nhanh nhất!” Sau khi lên tinh hạm Alan vào thẳng phòng điều khiển, giọng của hắn hơi run lên, “Càng nhanh càng tốt, nhanh lên.” Alan mang tâm tư rối bời nhìn màn hình trên bàn điều khiển, trong hình ảnh Bùi Toàn lẳng lặng nhìn Alan, lẳng lặng kể ra thảm án 30 năm trước…
Đoạn video này rõ ràng đã được biên tập, Bùi Toàn giới thiệu sơ về thân phận của mình, sau đó không nói nhiều lời, thong thả mà trực tiếp phát ra từng đoạn từng đoạn ghi hình trên tinh hạm của y 30 năm trước.
Lúc trước Alan từng nghi ngờ, tại sao sau khi trải qua cuộc bao vây tiêu diệt đằng đẵng mấy tháng của quân chủ lực của Restine mà Bùi Toàn vẫn có thể toàn mạng sống sót, trong video này, hắn đã hiểu rõ ràng.
Năm ấy là Tinh nguyên năm 4025, năm thứ 7 khai chiến với Restine, Thượng tướng Bùi Toàn của Quân Viễn chinh nhận được mệnh lệnh cố thủ trận địa từ Tổng chỉ huy Hoàng đế Bệ hạ, trên dưới Quân Viễn chinh không ai dị nghị, dưới sự dẫn dắt của Bùi Toàn bắt đầu chuẩn bị phòng ngự.
Nhưng Quân Viễn chinh chờ đợi 3 ngày, vẫn không gặp phải “tiểu đội giặc cỏ” mà Hoàng đế Bệ hạ nói, thứ đợi được, là đại quân chủ lực quân số trăm vạn của Restine.
Dựa vào kinh nghiệm tác chiến phong phú và sự quen thuộc địa hình, Bùi Toàn đã tránh né đợt tập kích điên cuồng đầu tiên của quân chủ lực đầy hiểm hóc, mà việc này càng bạo lộ sự thật ông là “Dao Găm” — Trải qua 7 năm đọ sức, tướng sĩ có tiếng của Restine đã vô cùng quen thuộc với chiến lược nhất quán của Bùi Toàn, hơn nữa lúc ấy ngoại trừ y, cũng sẽ không có ai có thể toàn thân trở ra trong cuộc oanh tạc dữ dội ngập trời đấy.
Tránh được một lần, không có nghĩa là có thể tránh được lần hai, huống hồ lúc này người của Restine đã xác nhận trong đội ngũ này có che giấu “Dao Găm”, Hoàng đế Restine một lòng muốn báo thù cho đứa con cả, không màng chiến lược chiến thuật, đuổi đánh Bùi Toàn đến cùng giống như phát điên, không cho ông cơ hội để nghỉ ngơi, tướng sĩ Quân Viễn chinh do Bùi Toàn dẫn đầu kiệt lực tránh né, cũng không ngừng gửi tin đến Tổng bộ, cầu xin trợ giúp và chỉ thị bước tiếp theo, nhưng rất đáng tiếc, tất cả truyền tin đều bặt vô âm tín, không một tin tức phản hồi.
Nhờ vào địa hình phức tạp kỳ quái của Tara, Bùi Toàn dốc sức vật lộn với Restine, nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, binh lực của Quân Viễn chinh càng ngày càng giảm xuống, đạn dược tiếp tế càng là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng Quân Viễn chinh vẫn chấp nhất kiên trì, cho rằng Tổng bộ nhất định đang hứng chịu hỏa lực dày đặc hơn nên mới không thể hỗ trợ cho bọn họ.
Màn ảnh lần lượt quay đến bộ phận truyền tin của Quân Viễn chinh lúc ấy, nhân viên truyền tin không ngừng gửi tin tức đến Tổng bộ, phát tín hiệu cầu cứu đến các nơi xung quanh, thông tin phát đến Tổng bộ đều hiển thị kết nối thành công, nhưng chưa từng có lần nào được bắt máy.
Quân Viễn chinh từng sáng tạo vô số vinh quang cho Đế quốc, đã trở thành một hòn đảo tuyệt vọng trong không gian.
Chỉ trong một tháng, Quân Viễn chinh binh lực hùng hậu bị giảm xuống còn một nửa. Lúc này Bùi Toàn đã không thể không thừa nhận mình bị Alston bán đứng, mọi tin tức không ngừng truyền tới từ Restine cũng xác nhận điều này, lúc đó Bùi Toàn đưa ra quyết định: Y dùng tàu con thoi đơn độc đi đến quân doanh của Restine, dùng thân mình đổi lấy tính mạng của Quân Viễn chinh còn lại, Thượng tướng Bùi Toàn kỳ tích của Đế quốc, trước nay thà chết trận chứ không đầu hàng, lần đầu tiên cúi cái đầu cao quý của y trước kẻ địch.
Nhưng Restine không chấp nhận, bọn họ quyết tâm phải từ từ mài chết Quân Viễn chinh như mèo bắt chuột, một người cũng không chừa.
Hòa giải không thành, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu, Quân Viễn chinh từ bỏ liên lạc với Tổng bộ, lúc này người ngây thơ nhất cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, màn ảnh chuyển hướng về phía một lão binh vẫn luôn đứng trong góc, lão binh im lặng tháo huân chương trước ngực xuống, tùy tiện ném vào trong thùng rác.
Sau buổi họp ngắn ngủi Quân Viễn chinh quyết định phải phá vòng vây, đây thật ra là một hạ hạ sách, bọn họ đã bị Restine vây chặt như nêm, muốn đột phá gần như là chuyện viễn vông, nhưng đây là khả năng duy nhất để sống sót trở về, mặc dù lòng như tro tàn, nhưng khát vọng cầu sinh không hề bị mài mòn, thân nhân người yêu của họ còn đang ở Chủ tinh đợi họ về nhà.
Muốn phá vòng vây phải có người yểm trợ, ở thời điểm này đoàn yểm trợ sẽ chết chắc, sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, lão binh ném huân chương vừa nãy dẫn đầu đứng dậy, xin gia nhập đoàn yểm trợ, lý do của ông rất đơn giản: Ông lớn tuổi nhất, tướng sĩ trẻ tuổi sống sót có ý nghĩa hơn ông.
Một tướng sĩ trẻ tuổi phía sau lão binh cũng im lặng giơ tay lên, vẻ mặt cậu lãnh đạm, cậu nói cậu là cô nhi, người yêu cũng đã chết trận mấy ngày trước, cậu cảm thấy tổn thất khi mình hy sinh sẽ nhỏ hơn khi người khác hy sinh… Sau khi cậu chết sẽ không có ai đau lòng nữa, cậu cũng có thể sớm ngày bầu bạn với người yêu mới cưới của mình.
Một binh sĩ cao lớn khôi ngô cũng đứng dậy, hắn chỉ một binh sĩ có khuôn mặt anh tuấn cách đó không xa, nhếch miệng cười: “Tôi đi, để cậu ấy ở lại.” Binh sĩ anh tuấn lập tức đỏ mắt, cậu đứng vụt dậy bước nhanh đến trước mặt binh sĩ cao lớn giơ tay muốn đánh hắn, binh sĩ cao lớn túm lấy nắm tay cậu một cách vững vàng, cúi đầu dịu dàng hôn xuống, nước mắt cũng không cẩn thận rơi xuống tay cậu binh sĩ…
Bùi Toàn hốt hoảng trốn vào phòng điều khiển, nước mắt kiềm nén lâu ngày lập tức chảy ra, y dằn lòng cắn mu bàn tay, không phát ra chút tiếng động nào, nhưng lại khóc đến mức tê tâm liệt phế.
Khi Đế quốc vứt bỏ họ, họ không vứt bỏ nhau.
Bùi Toàn im lặng tiếp nhận quyết sách tàn nhẫn này, y nhanh chóng tổ chức đoàn yểm trợ, bắt đầu phá vòng vây từng đợt một, nhưng mà từng ngày trôi qua, người chết đi càng lúc càng nhiều, đột phá vòng vây lại chưa từng thành công dù chỉ một lần.
Sau khi trải qua 3 tháng như đày đọa trong địa ngục, Sư đoàn 769 Quân Viễn chinh, hơn 50,000 người chỉ còn lại hơn ngàn người.
Trong đêm cuối cùng, Bùi Toàn tiêm thuốc an thần thường dùng trong quân vào cánh tay người vợ đang trong giấc mộng, phó thác cô cho phó quan của mình, mà bản thân y thì cùng với đoàn yểm trợ, quyết định tiến hành một lần thử nghiệm cuối cùng.
Có lẽ cuối cùng trời cao đã ngó mắt đến họ, ngày ấy Tara xảy ra một trận động đất quy mô lớn nhất từ trước đến nay, toàn bộ quân hạm của Quân Viễn chinh bị chôn sâu dưới lòng đất, mà dư chấn không ngừng lại khiến cho từ trường mặt đất thay đổi, dưới mọi quấy nhiễu, tướng sĩ Quân Viễn chinh rốt cuộc thoát khỏi tầm khống chế của Restine như kỳ tích.
Hoàng đế Restine không xác định được bọn họ đã chết hay chưa, không cam lòng quanh quẩn ở Tara rất lâu, mà bọn chúng bị Bùi Toàn bám giữ quân chủ lực đã lâu, Alston đã nghỉ ngơi hồi phục lấy lại sức lực, anh trai của Hoàng đế Restine vẫn đang mưu đồ soán vị như hổ rình mồi, Hoàng đế Restine hết cách, thực hiện một cuộc oanh tạc dữ dội sau đó phẫn nộ rời đi.
Sau một tháng thấp thỏm dè dặt tránh né ở dưới mặt đất, Quân Viễn chinh còn sống cẩn thận bò lên trên mặt đất, lúc ấy, Quân Viễn chinh chỉ còn lại chưa đến ngàn người. Nhưng chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Ba tháng sau, mấy chiếc siêu tinh hạm của Đế quốc xuất hiện trên bầu trời Tara, bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Alston, người mang lòng nghi ngờ rất nặng, oanh tạc suốt một ngày một đêm ở nơi Quân Viễn chinh phát tín hiệu lần cuối cùng.
Mấy trăm người còn sống đó, cứ trơ mắt như vậy, mang vẻ thẫn thờ nhìn Hoàng đế Bệ hạ họ từng thề trung thành đến chết, cho nổ thi thể của chiến hữu, thân nhân của bọn họ không còn thi cốt.
Video kết thúc, trên màn hình mỉa mai phát riêng biệt những chuyện xảy ra mỗi ngày trong mấy tháng sống ở luyện ngục của Quân Viễn chinh và những chuyện xảy ra ở phía quân chủ lực tại Đế quốc cùng lúc đó như màn cảm ơn, khi Quân Viễn chinh đang cầu cứu, Alston tuyên bố tin dữ bọn họ chết trận toàn bộ, khi Quân Viễn chinh đang cầu cứu, Alston soạn thông báo tin buồn cho Bùi Toàn, khi Quân Viễn chinh đang cầu cứu, Alston bí mật phái thân tín, đi đến Tara tiến hành công việc “dọn dẹp” cuối cùng.
Video phát luân phiên như virus, Alan mệt mỏi tắt video, quan lễ nghi sốt ruột nhìn Alan, do dự một lát rồi đề nghị: “Ngài có muốn liên lạc, liên lạc với Thái tử phi Điện hạ trước không?”
Alan mang vẻ mặt phức tạp liếc nhìn thiết bị truyền tin, nhắm mắt nói: “Không cần… sau khi về Alice tôi sẽ nói rõ mọi việc trước mặt anh ấy.” Bùi Toàn đã lộ diện, thật ra mình nói gì nữa cũng đều vô ích.
Hiện giờ Alan căn bản không thể nào giải thích được với Bùi Nghiêu về chuyến đi đến Tara lúc trước của mình, nói chỉ là để xác nhận tâm ý của Bùi Toàn, có được sự chấp nhận của Bùi Toàn, có ai tin không?
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, ngay cả Alan còn cảm thấy mình đi để cùng Bùi Toàn vạch âm mưu cho hành động lần này, hành động chỉ thẳng mũi tên vào Alston!
Alan từng suy đoán trăm ngàn lần Bùi Toàn sẽ báo thù Alston như thế nào, duy nhất chưa từng nghĩ đến y sẽ dùng cách lộ mặt trực tiếp, càng không ngờ tới là, Bùi Toàn có thể xâm nhập vào hệ thống của Chủ tinh triệt để đến vậy.
Phía Bùi Nghiêu cần giải thích và an ủi, phía Alston cần vật lộn đối đầu, dư luận cần hắn dẫn dắt, lễ tốt nghiệp cũng phải tiến hành theo tuần tự…
Alan xoa xoa mặt, hiện giờ hắn phải xốc lên 120% tinh thần, xử lý từng chuyện một.
—-
Đoạn về Quân Viễn chinh ấy, đau lòng thiệt sự… ;____;