“Phụ thân, qua một tháng nữa là em gái có thể ra ngoài phải không ạ?” Cyrill nhẹ nhàng đặt bàn tay bé xíu lên tử cung nhân tạo, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, “Phụ thân và phụ hoàng đều là nam, cho nên con cũng sinh ra từ đây phải không?”
Bùi Nghiêu bất đắc dĩ cười, năm nay Cyrill đã 5 tuổi, nhóc sớm đã thông minh hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, Bùi Nghiêu gật gật đầu: “Phải, con và em gái giống nhau.”
Cyrill nhìn tử cung nhân tạo đầy chuyên chú, con ngươi màu mực to to lóe lên ánh quang.
Như toàn bộ nhân dân của Đế quốc trông đợi, Cyrill bé nhỏ thành công thừa hưởng ưu điểm của hai người ba: Đôi mắt đen nhánh và cái mũi cao thẳng của Bùi Nghiêu, mái tóc vàng và làn da trắng ngần của Alan. Ưu thế về giá trị nhan sắc của con lai được thể hiện vô cùng rõ rệt trên người nhóc, cậu nhóc mới 5 tuổi, mà đã lờ mờ có xu thế vượt qua ba Bùi Nghiêu của nhóc.
Tuy tướng mạo giống hai người, về tính cách Cyrill bé nhỏ lại hoàn toàn giống Alan, EQ cao, tâm tư kín đáo, gặp chuyện thì trầm tĩnh, cùng với rất nhiều ưu điểm, ít nhiều cũng mang chút đa nghi và nhạy cảm của Alan, còn có sự cao ngạo và tôn quý riêng có của Hoàng thất.
Phu nhân Jenny còn từng cười nói rằng Bùi Nghiêu làm gương không đến chốn, hoặc là gen của Alan quá mạnh, cho nên Cyrill mới bé tí đã cùng một nết với Alan, đôi phu phu Bùi Nghiêu và Alan lại cảm thấy như thế rất tốt, Cyrill là con cả, lại là Hoàng trữ, tính cách giống Alan hơn chút thì tốt hơn.
“Cyrill, con nên đi ngủ rồi.” Bùi Nghiêu nhìn thời gian, sờ đầu con trai, “Ngày mai lại đến thăm em gái.”
Cyrill chớp mắt mất cái, nắm lấy tay của Bùi Nghiêu làm nũng bảo: “Hôm nay phụ thân có thể ngủ cùng với con không?”
“Không thể.” Alan tìm vợ mà đến không chút khách khí từ chối lời cầu xin của con trai, “Đã chín giờ rồi, đi ngủ! Các quan theo hầu của Thái tử đâu?”
Câu cuối cùng của Alan là nói với Edward ở ngoài cửa, Edward nghe vậy vội vàng phất phất tay bảo các quan theo hầu của Cyrill đi lên, Cyrill rón rén nhìn qua một cái, vội vàng quay đầu vô cùng đáng thương cầu xin Bùi Nghiêu giúp đỡ: “Phụ thân… con một mình sợ…”
“Lừa ai đấy?!” Alan cười lớn, tiến đến một bước bế con trai lên, “Lần trước mấy chị họ của con đến, là ai nửa đêm giả ma dọa các chị sợ đến mức không ngủ được cả đêm?”
Cyrill khựng lại, gian xảo không từ bỏ mặc cả: “Chỉ tối nay thôi, có được không, phụ hoàng?”
“Không được.” Alan đặt Cyrill xuống, nhếch môi nói, “Nhóc con, hôm kia hôm qua cũng nói chỉ một lần, dính phụ thân con mấy lần rồi? Đi về phòng ngủ của mình.”
Cyrill tranh giành Bùi Nghiêu với Alan đã quen, tranh không lại cũng không cảm thấy sao cả, chỉ lưu luyến hôn hôn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu mềm lòng, khẽ dỗ dành: “Sáng mai phụ thân gọi con dậy, cùng con ăn sáng, sau đó cùng đến thăm em gái, có được không?”
Cyrill vừa lòng cười, vẻ đắc ý trong mắt giống Alan lúc vui như khuôn như đúc.
“Em chiều nó quá rồi.” Sau khi trở về phòng ngủ của hai người Alan vừa để quan theo hầu thay quần áo cho hắn vừa lười biếng nói, “Lúc anh 5 tuổi đã được đưa đến hành cung của Hoàng Thái tử, Cyrill đã sắp 6 tuổi, vẫn luôn ỷ lại em sao mà được?”
“Bệ hạ.” Có người ngoài, Bùi Nghiêu không muốn nhiều lời, đợi sau khi mọi người lui xuống mới nói, “Ngài đã đồng ý với em, trước khi Cyrill thành niên sẽ không để con rời khỏi điện Aman’Thul.”
Alan hừ nhẹ: “Không hợp quy tắc…”
Ở chung nhiều năm, Bùi Nghiêu đã sớm hiểu được tính khí của Alan, nhẹ giọng nói: “Vâng, nhưng ngài thương em và Thái tử, cho nên nhất định sẽ giữ lời hứa.”
Alan nghiêng đầu cười nhạo một tiếng, đi đến gần vòng lấy eo của Bùi Nghiêu trêu đùa: “Hiện giờ em cũng học xấu rồi.”
Bùi Nghiêu cười, giọng của Alan trầm thấp, hắn mỉm cười nói: “Anh thương em, em cũng nên thương anh, vì đổi mùa nên Cyrill chỉ có chút không thoải mái, Anmad cũng đã nói, thuốc cũng không cần uống, nghỉ ngơi vài ngày là được, em cứ xem là chuyện lớn, ở bên nó suốt hai ngày, sao em không sợ hai ngày này anh cũng không thoải mái?”
Bùi Nghiêu cảm thấy bất đắc dĩ: “Bệ hạ, thân thể của ngài rất tốt, xin đừng nói những lời này.”
“Thân thể tốt thôi là được à?” Alan cố ý vô tình dùng hạ thân đụng nhẹ Bùi Nghiêu, nhếch miệng thấp giọng nói, “Thân thể vẫn ổn, nơi này thì không ổn.”
Bùi Nghiêu vẫn chưa phản ứng lại được, Alan cúi đầu nói giọng khàn khàn bên tai Bùi Nghiêu: “Đã suốt năm ngày chúng ta không thân thiết, chỗ đó của em có nhớ anh không?” Bùi Nghiêu lập tức hiểu ra chỗ đó mà Alan nói là chỗ nào, dù đã kết hợp nhiều năm, khi bất thình lình nghe thấy Alan nói những lời này Thiếu tướng Bùi Nghiêu vẫn sẽ ngại ngùng, Bùi Nghiêu nói lắp bắp: “Ngài… đừng nói bừa như thế…”
“Sao anh lại nói bừa?” Hoàng đế Bệ hạ không chút khó khăn nói ra những lời khó có thể mở miệng, “Hỏi em đấy, Hoàng hậu… buổi tối khi không ngủ được có nhớ anh hay không? Nhớ đến bình thường anh vuốt ve em thế nào, hôn môi em thế nào…” Tiếng của Alan bắt đầu thấp xuống: “Làm em thế nào…”
Mặt của Bùi Nghiêu đỏ vèo lên, anh muốn tránh ra một chút theo bản năng, lại bị thú lượng tử rắn Taipan của Alan chặn đường, Alan dùng một tay trói hai tay của Bùi Nghiêu ra sau lưng, cúi đầu cười, hơi thở quét lên trên mặt của Bùi Nghiêu: “Nói đi, có muốn hay không… phải nói thật.”
Bùi Nghiêu cắn răng, cho dù thế nào anh cũng không thể nói dối Alan, nhưng nếu phải thật sự thừa nhận… vậy cũng làm cho người ta bối rối quá, chẳng lẽ muốn anh thừa nhận với Alan rằng, chỉ có mấy ngày không thân thiết, mình thật sự từng muốn à?
Kết hợp nhiều năm, không cần Bùi Nghiêu nói Alan cũng biết anh đang nghĩ gì, Alan biết da mặt anh mỏng, được nước thì dừng, chuyển sang thoải mái nói: “Được thôi, đổi câu hỏi… hôm nay muốn dùng tư thế gì? Tự mình nói một kiểu.”
Bùi Nghiêu hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, vừa nãy mình gần như đã ngầm thừa nhận câu hỏi của Alan, vốn cho rằng Alan có thể hài lòng, muốn đi vào vấn đề chính, ai ngờ hắn vẫn còn câu hỏi… Thân là Hoàng đế, rốt cuộc tại sao Alan có thể nói ra những lời hạ lưu này mà không hề nao núng?!
Bùi Nghiêu xấu hổ ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần là kiểu ngài… ngài thích thì đều được.”
“Kiểu anh thích.” Alan nghe vậy lập tức hào hứng lên, cười nói, “Em chắc chắn?”
Bùi Nghiêu lờ mờ cảm thấy mình lại bị dẫn vào bẫy, bất đắc dĩ là sự phục tùng đối với Alan đã khắc vào trong xương tủy thâm căn cố đế, anh nói theo bản năng: “Em… em nghe theo ngài.”
“Em nghe theo ngài.”
Nghe thấy câu Bùi Nghiêu hay nói với mình này, Alan mềm lòng đi vài phần, đã 5 năm… từ khi Bùi Nghiêu hoàn toàn mở lòng với hắn, chính thức dung nhập vào cuộc sống Hoàng thất đã 5 năm, trong 5 năm, Alan lần lượt giao toàn bộ quân quyền của Đế quốc vào trong tay Bùi Nghiêu, lúc bắt đầu không ít người cảm thấy hoảng sợ, có vài Hoàng thất còn bất chấp nguy hiểm đắc tội với mình dồn dập viết công văn đến điện Aman’Thul yêu cầu mình thận trọng, thậm chí còn có người tiên đoán, bảo rằng không có bất cứ ai nắm giữ quyền cao trong tay như thế vẫn còn giữ được tấm lòng vốn có, quân sự và chính trị không chia tách, không quá 3 năm, Hoàng hậu nhất định sẽ dựa vào quyền lợi trong tay của mình để nhúng tay vào quyết định của Nghị viện và Hoàng đế.
Nhưng từng năm qua đi, Bùi Nghiêu dùng thời gian để chứng minh bản thân.
Đã 5 năm, Bùi Nghiêu chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì ngoài phạm vi Alan giao cho anh, ngẫu nhiên gặp phải chuyện can thiệp đến chính trị, Bùi Nghiêu cũng sẽ thận trọng dứt ra, không để cho bất cứ kẻ nào công kích nhược điểm của Alan, cho dù Alan hỏi anh, Bùi Nghiêu cũng chỉ phân tích cho Alan theo từng việc, không mảy may mang theo bất cứ tình cảm cá nhân nào, mỗi lần cuối cùng còn phải thêm một câu: “Em nghe theo ngài.”
Cứ như vậy, khi hắn giao quân quyền cho anh anh không vui mừng điên cuồng, khi thi thoảng cần thu hồi một phần quyền lực anh cũng không tức giận, vững dạ một lòng, hoàn toàn tin tưởng hắn.
Alan thầm than trong lòng, đời này còn cầu mong gì nữa đâu.
“Không gây sức ép cho em.” Alan cười cưng chiều, “Mấy ngày không làm, nhất định chỗ đó của em lại chặt, anh ôm em từ đằng sau, em cũng thoải mái chút.”
Alan vươn tay đến cổ áo của Bùi Nghiêu, lúc vừa muốn cởi nút áo thì bỗng cảm thấy gì đó, thính lực của Bùi Nghiêu kinh người, dở khóc dở cười: “Cyrill.”
Bùi Nghiêu sửa sang lại quần áo đi vòng qua phòng ngủ ra ngoài mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Cyrill mặc áo ngủ nhỏ đội nón ngủ nhỏ, đang bạch bạch bạch chạy đến.
Sau khi nhìn thấy Bùi Nghiêu Cyrill vui vẻ đến mức mắt cũng sáng lên, nhóc kiềm nén hưng phấn, nhỏ giọng nói: “Phụ thân! Phụ hoàng ngủ chưa? Tới đây tới đây… con lén đi ra, không ai phát hiện, mau đến phòng con!”
“Không ai phát hiện?” Alan đi đến từ phía sau Bùi Nghiêu, cúi người nhìn người thừa kế thứ nhất của mình, nghiêm mặt nói, “Thái tử, thời điểm này con mang theo…” Alan ngưng lại, chỉ cơ giáp đồ chơi trong tay Cyrill nói: “Mang theo quân giới đến phòng ngủ của Hoàng đế, ta hoàn toàn có thể căn cứ theo quy định trị an trong hành cung để trị con một…”
“Bệ hạ!” Bùi Nghiêu triệt để cạn lời, anh tiến đến trước ôm Cyrill lên, buồn cười nói, “Phụ hoàng của con trêu con đó, nhưng con quả thật không nên đi ra lúc này, vĩnh viễn không thể để các quan theo hầu của con rời xa con, lời này phụ thân đã nói với con rất nhiều lần.”
Cyrill thân với Bùi Nghiêu nhất, sợ anh tức giận, ấp úng nói: “Con sai rồi.”
“Được rồi.” Bùi Nghiêu cười cụng đầu với Cyrill, “Phụ thân đưa con về, nằm xuống lập tức ngủ, nghe chưa?”
Cyrill vội vàng gật đầu, lại nhìn Alan, Alan chỉ đành hôn nhóc, cố ý nói: “Còn quấy rối nữa thì sẽ phải dạy dỗ con thật.” Có Bùi Nghiêu, Cyrill cũng không sợ Alan, cười he he rồi lại chui vào trong lòng Bùi Nghiêu.
…
“Bệ hạ, Thái tử mạnh hơn rất nhiều so với em dự đoán…”
Sau một hồi ôn tồn, Bùi Nghiêu hơi mỏi mệt tựa lên cánh tay của Alan, nhẹ giọng cười nói: “Khi em bằng tuổi nó vẫn không thông minh được đến thế, ngài thì sao? Khi còn bé có phải ngài cũng như vậy?”
Alan bình thản cười, khi hắn 5 tuổi Hoàng hậu Marian vẫn chưa mất, ba mẹ không hòa thuận, hắn bị ép thông minh sớm, làm sao có thể so với Cyrill, Bùi Nghiêu càng không cần nhắc đến, ba mẹ đều không ở bên cạnh, một người đóng giữ trong quân cùng ăn cùng ngủ với các binh sĩ, tuổi nhỏ đã một mình lo liệu mọi thứ, cũng là bị thúc giục trưởng thành.
Alan đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được bên ngoài cửa có thứ gì đó, giây tiếp theo Bùi Nghiêu cũng cảm nhận được, Bùi Nghiêu bật cười: “Đứa bé này…”
“Không phải nó.” Alan nhíu chặt mày, nếu như sức mạnh tinh thần của hắn không sai, ngoài cửa rõ ràng là… Alan vẫn cảm thấy có chút không tin được, “Sao có thể…”
Bùi Nghiêu nhận thấy có gì đó không bình thường, ngồi dậy: “Làm sao vậy?”
Alan xuống giường, đi ra ngoài cửa chầm chậm mở cửa ra, Bùi Nghiêu đi qua theo, nhìn vật nhỏ ngoài cửa mà trợn mắt há mồm: “Đây…”
Một chú rắn nhỏ to bằng bàn tay, đầu tròn tròn, toàn thân màu vàng kim ngờ nghệch nhìn người trong phòng, nó nhìn nhìn Alan lại nhìn nhìn Bùi Nghiêu, đôi mắt tròn tròn lập tức sáng lên, cái đuôi vung vẩy bơi nhanh đến bên chân Bùi Nghiêu, vừa lắc đầu vừa vẫy đuôi, Bùi Nghiêu nhìn dáng vẻ này thì trong lòng đã xác định một nửa, vô lực nói: “Đây, đây là…”
“Thú lượng tử của Cyrill.” Alan mỉm cười, ngồi xổm xuống đưa tay đến rắn nhỏ, rắn nhỏ nhìn trái ngó phải rồi bơi đến trên tay Alan và quấn lên ngón tay trỏ của hắn, Alan đưa tay cho Bùi Nghiêu, “Không sai, trông ánh mắt nó nhìn em, giống hệt Cyrill.”
Rắn nhỏ màu vàng kim ngẩng đầu, đôi mắt tròn long lanh nhìn Bùi Nghiêu mong chờ, nóng lòng muốn lủi sang bên người của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu đỡ trán, là vợ của thú lượng tử rắn Taipan, anh không thể nhận sai, tuy chú rắn trước mắt rất đáng yêu, rất vô hại, còn khoác một lớp vảy màu vàng kim hiếm thấy, nhưng những điều này đều không thể che đậy bản chất nó là một con rắn Taipan có độc tính mạnh nhất trong số các loài rắn đã biết, Bùi Nghiêu cẩn thận để chú rắn quấn lên tay anh, chú rắn vui vẻ khè khè lưỡi, Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng… Trên tàu Ngọc Trai mười mấy năm trước, thú lượng tử rắn Taipan vừa mới ra đời của Alan cũng như vậy, không hề đề phòng quấn lên tay mình.
“Là thú lượng tử của lính gác.” Alan mỉm cười, “Việc thân thể của Cyril không khỏe hai ngày trước rốt cuộc cũng có thể giải thích rõ, nó đã thức tỉnh.”
Bùi Nghiêu gật đầu, vẫn không thể tin được: “Nó mới 5 tuổi mà…”
“Sớm như vậy thì ít, nhưng cũng không phải không có.” Alan cười điểm điểm lên đầu vật nhỏ, “Nhìn bộ dạng của nó hẳn là mới sinh ra, chắc trong mơ Cyrill vẫn nhớ em, thú lượng tử liền thay nó qua đây.”
Rắn Taipan nhỏ giống như nghe hiểu lời của Alan, vui vẻ xoay một vòng, cái đuôi nhỏ vẫy tới vẫy lui, chốc lại cọ cọ Bùi Nghiêu chốc lại đụng đụng Alan, vô cùng hoạt bát, Alan hài lòng nói: “Không tồi, sau này Cyrill có bạn chơi cùng, sẽ không quấn quýt lấy em như thế nữa.”
“Bệ hạ.” Bùi Nghiêu lắc đầu cười, nói, “Nó mới sinh ra, hẳn là nên bên cạnh chủ nhân mình, em muốn đưa nó về phòng của Cyrill, ngài muốn đi cùng em không?”
Alan cười dịu dàng: “Đương nhiên.”
Hai người Đế Hậu, nhẹ giọng xuống lầu, không cho các người hầu lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân tránh các món đồ chơi nhỏ rải rác trên thảm trong phòng của Cyrill, chầm chậm đi đến bên giường nhỏ bốn trụ của con trai.
Đúng nửa đêm, Cyrill đang ngủ say, tay nhỏ chân nhỏ thoải mái dang ra, bụng nhỏ phình lên phình lên, vô cùng trẻ con.
Bùi Nghiêu cúi người đắp kỹ cái chăn bị đá sang một bên cho con trai, khẽ khàng đặt rắn Taipan nhỏ bên cạnh Cyrill, vật nhỏ còn muốn thuận theo tay của Bùi Nghiêu bò lên, Bùi Nghiêu “suỵt…” một tiếng, rắn Taipan nhỏ ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, lại liếm liếm ngón tay anh, quay đầu chui vào trong chăn của Cyrill.
Ngón tay bàn tay phải của Alan khẽ động, một xúc tu sức mạnh tinh thần mảnh kéo dài ra từ lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng xuyên qua não của Cyrill, một lát sau Alan quay đầu gật đầu trấn an Bùi Nghiêu: “Không sao.”
Tuy lính gác trong thời kỳ thức tỉnh không yếu ớt như dẫn đường, nhưng thân thể sinh ra thay đổi cực lớn, vẫn sẽ hơi không khỏe, sức khỏe của Cyrill luôn tốt, thật ra không có vấn đề gì, Bùi Nghiêu yên lòng, nhìn Alan cười: Sự truyền thừa của sinh mệnh thế mà lại kỳ diệu đến thế.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng của con trai, thủ thỉ trò chuyện.
“Thuộc tính lính gác của Cyrill rất rõ ràng, anh vẫn luôn cho rằng thú lượng tử của nó sẽ là một con rồng nhỏ giống em.”
“Rắn Taipan cũng rất tốt, rất mạnh mẽ… Có lẽ trong tương lai Marian sẽ có một con thú lượng tử rồng.”
“Không sao cả, cho dù là người bình thường cũng tốt.”
“Ừ.”
“Hoàng hậu.”
“Bệ hạ? Ưm…”
Các quan theo hầu theo sau hai người đã quen với chuyện này, lui về sau mấy bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như chẳng có gì xảy ra, lão quản gia Edward thầm hài lòng, từng năm từng năm qua đi, tình cảm của Đế Hậu mười năm như một, thâm tình ân ái, gắn bó keo sơn.
—– Hoàn —–
Có một việc mình muốn giải thích một chút, trong bản raw Mạn Mạn hay dùng từ 爱人 (vợ hoặc chồng) để chỉ quan hệ giữa hai người, trong phiên ngoại này cũng dùng từ 夫夫 (chồng chồng) mà mình để là đôi phu phu ấy.
Mình dịch từ 爱人 thành “người yêu” ở những chap trước chap 110, tuy có sai về nghĩa, nhưng do Bùi Nghiêu có nói là “chúng ta vẫn chưa chính thức thành hôn”, nên mình để là “người yêu”. Còn sau chap 110 trở đi, do sở thích cá nhân, mình chọn từ “vợ” ở những chỗ có nhắc đến Bùi Nghiêu. Ngoài ra, sau khi cân nhắc 2 đoạn “两人已经是夫妻, 艾伦自然不用他时刻感恩戴德跟自己生活” và “夫妻之间,不谈这些” trong chap 129, mình vẫn quyết định dùng từ “vợ” để dịch từ 爱人 để chỉ Bùi Nghiêu. Những chỗ dùng 夫夫 thì mình giữ nguyên.
Hy vọng mọi người có thể thông cảm.
Anw, truyệt thật sự kết thúc rồi, muốn khóc thiệt sự: (((((