Nghịch Tập

Chương 208: Chương 208: Anh thật đủ hung!




Ngô Sở Úy đối với việc chọn thư ký rất quan tâm, thời gian tuyển dụng đều tự mình đến hiện trường.

Thế nào? Người đến ứng tuyển có đông không? Ngô Sở Úy hỏi thăm Lâm Ngạn Duệ.

Lâm Ngạn Duệ nói, Nhiều lắm, hôm qua sơ tuyển đã loại bớt một ít, hôm nay đều là tới phỏng vấn.

Ngô Sở Úy còn chưa thấy người, chỉ thấy một sấp hồ sơ thật dầy trong tay Lâm Ngạn Duệ, trong lòng nhất thời tràn đầy hy vọng. Cậu tin tưởng con mắt Lâm Ngạn Duệ, nếu qua sơ tuyển còn lại nhiều như vậy, tất nhiên sẽ có người thích hợp để cậu chọn.

Ta hiện tại bắt đầu nhé? Lâm Ngạn Duệ hỏi.

Ngô Sở Úy nói, Ừ

Giờ cho tất cả các cùng vào cho anh xem qua, hay là cho vào từng người.

Ngô Sở Úy nói, Cho từng người vào đi. Như vậy sẽ thấy rõ hơn.

Lâm Ngạn Duệ gật đầu, quay về đống hồ sơ xem từng cái.

Lưu Lâm.

Trong chốc lát, cô gái tên Lưu Lâm mở cửa đi vào, vẻ mặt hớn hở của Ngô Sở Úy trong nháy mắt trở nên ảm đạm. Hay ghê! Tàn nhan trên mặt nhiều như sao trên trời, mắt thì con to con nhỏ, lúc nói miệng lệch sang trái, lúc cười rộ lên hàm răng so le không đồng đều, có được ngoại hình khó coi thế này cũng rất không dễ dàng.

Sau khi Lâm Ngạn Duệ hỏi cô nàng mấy câu, quay về phía Ngô Sở Úy.

Anh có cần hỏi gì không?

Ngô Sở Úy hờ hững lắc đầu, cậu không có lời nào để nói.

Kết quả, người thứ hai đi vào, Ngô Sở Úy phát hiện nàng càng không đơn giản. Cừ thật! Đầu hói, mắt hí, chân vòng kiềng, mũi trâu, mặt dẹt, ngực xệ tới rốn.

Lâm Ngạn Duệ vừa thấy biểu tình của Ngô Sở Úy, chỉ biết cậu nhất định không vui.

Lại đổi người kế tiếp.

Người này hơi chậm chạp, thời gian chờ đợi thật lâu, Ngô Sở Úy liền sắp xếp lại tự tin.

Cứ theo đà này, nhất định là rất tốt đây? Nhất định là đáng mong đợi?

Kết quả, chờ Ngô Sở Úy thấy rõ mặt của cô nàng, nửa thân trên nghiêng về trước lập tức bắn ngược ra sau ghế dựa, ngực phát lạnh . Người này quả thực vô cùng khó coi, trán chiếm nửa khuôn mặt, cằm cong cong như muốn đụng tới chóp mũi.

Tiếp theo. Lâm Ngạn Duệ nói.

Người vàotiếp theo này, đã khó coi đến mức Ngô Sở Úy nhịn không được bật cười, nhìn từ xa như gấu mèo, nhìn gần như bánh quy socola Chip Ahoy, nhưng bạn tuyệt đối sẽ không có ý định ăn cô ta đâu.

Ngô Sở Úy hỏi Lâm Ngạn Duệ, Còn mấy người nữa?

Lâm Ngạn Duệ nói, Hai mươi mấy người lận.

Như vậy đi, cậu cho mấy cô cùng vào, tôi chọn một lượt, chứ cứ kích thích kiểu này tôi chịu không nổi!

OK.

Lâm Ngạn Duệ vừa muốn mở miệng hô lên, Ngô Sở Úy liền giữ cậu lại.

Cậu chờ một lát, để tôi điều chỉnh lại giọng đã.

Năm phút sau, Ngô Sở Úy đã chuẩn bị kỹ càng.

Hai mươi mấy đóa mỹ nữ xếp hàng đi vào.

Ngô Sở Úy nhìn thấy các nàng, thì không phải là không nói được gì, mà là thiếu điều thở không ra hơi. Diện mạo tất cả đồng loạt xuất hiện trước mặt Ngô Sở Úy, khiến cậu trong nháy mắt có cảm giác như gặp tai họa, hơn nữa còn là tai họa ngập đầu.

Trong lúc Ngô Sở Úy khôi phục tâm tình, những mỹ nữ này châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Người ngồi bên cạnh không phải là tổng giám đốc sao?

Vậy à? Đẹp trai vậy?

Chính là anh ta, tôi từng thấy hình anh ta trên trang web của công ty, cũng vì vẻ đẹp trai của anh ta nên mới tới.

Đồ háo sắc!

...

Ngô Sở Úy không cảm thấy tốp phụ nữ đẹp này khiến cậu vui sướng chút nào.

Chờ tốp phụ nữ này đều đi ra ngoài, Ngô Sở Úy lập tức đen mặt nhìn Lâm Ngạn Duệ.

Cậu lại chọn cho tôi một nhóm thế này à? Có phải cậu muốn chọc tôi không?

Lâm Ngạn Duệ kêu oan, Tổng giám đốc Ngô, anh là chưa thấy nhóm bị loại kia, cơ bản là khó coi đến không giống người!

Tôi thật buồn bực, một hai người khó coi còn có thể chấp nhận, sao mỗi người đều thế này? Tôi đâu có viết trên thông báo tuyển dụng 'không cần ngoại hình' đâu?

Lâm Ngạn Duệ cười khúc khích, Không có.

Vậy rốt cuộc là vì sao? ! Ngô Sở Úy vỗ bàn một cái.

Lâm Ngạn Duệ nói ra tình hình thực tế.

Tổng giám đốc Ngô, thành thật nói với anh, trước tôi, Trì thiếu gia đã sàng lọc qua một lần. Anh ấy lọc ra một số tố chất không tốt và nghiệp vụ không hợp loại đi, đến phiên tôi thì chỉ còn lại như vậy, tôi không có lựa chọn khác.

Ngô Sở Úy trong nháy mắt hiểu ra.

Trì Sính, anh thật độc ác!

(Ba ba chuẩn bị chỉnh con tiện nhân Úy Úy đi, tiện nhân sắp trèo đầu cưỡi cổ rồi, gái xinh có cho cậu ăn xúc xích nóng không???? ? Mất dạy... )

...

Mấy ngày nay, Trương Bảo Quý thăm dò khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được Cương Tử.

Để trưởng bối ghé thăm tôi, thật là ngại quá. Cương Tử nói.

Trương Bảo Quý ôn tồn cười, Sao nói vậy? Lần trước tôi và Trì Sính cùng uống rượu, coi như là bằng hữu. Cậu ta thật không kém, nhìn là biết người làm đại sự.

Cương Tử gật đầu, không nói gì.

Trương Bảo Quý bộ dạng nói chuyện phiếm hỏi, Cậu và Trì Sính quen nhau cũng lâu rồi nhỉ? Tôi nghe nói hai ngươi rất thân thiết.

Thời gian thì đúng là có lâu, nhưng thân thiết thì chắc không quá thân, chỉ thường thôi.

Trương Bảo Quý bắt đầu nói bóng nói gió.

Tôi nghe nói anh ta rất thích rắn.

Cái này là chuyện mấy năm trước rồi, hiện tại đã là chuyện quá khứ.

Cậu có bạn gái chưa?

Chưa có.

Lớn như vậy còn chưa có?

Cương Tử cười khẽ, Vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Tôi nghe nói Trì Sính cũng chưa có bạn gái, điều kiện cậu ta tốt vậy cũng không tìm được bạn gái, có phải là yêu cầu rất cao không? Tôi nghe nói cậu ta không phải con nhà gia giáo không quen.

Làm gì có. Cương Tử nói, Anh ta trước đây cũng có quen mấy người, chỉ là đều chia tay.

Mấy người cậu ấy quen thuộc loại nào? Vì sao chia tay?

Cương Tử nói, Chuyện cụ thể ra sao tôi cũng không rõ lắm, chắc là tính cách không hợp.

Trương Bảo Quý gắp rau cho Cương Tử, nói,Lần trước tôi và Trì Sính uống rượu với nhau, mặt cậu ta cứ lạnh nhạt, lúc cậu ta đi với cậu cũng vậy sao?

Cương Tử nói, Tôi cũng quen rồi.

Trương Bảo Quý thăm dò hỏi, Vậy nếu có người tìm cậu ta làm việc, có phải rất khó mời cậu ta không?

Nếu là chuyện cậu ấy cam tâm tình nguyện đi làm, cơ bản không cần mời, cậu ta cũng tự đến. Nếu như chuyện cậu ấy không thích, có mời cách nào, hoặc ai mời cũng vô dụng.

Trương Bảo Quý gượng gạo nhếch nhếch môi, Thằng nhỏ này cũng rất có cá tính.

Cương Tử cười ha hả, không nói gì nữa.

Theo như cậu nói, muốn nhờ cậu ta làm việc cơ bản là khó?

Cũng không thể nói vậy.

Trương Bảo Quý vừa nghe lời này, mắt hơi híp, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm Cương Tử.

Là ý gì?

Cương Tử nói thẳng, Ngài đánh vào sở thích là vô ích, Trì thiếu gia cái gì cũng không thiếu, ngài định tặng anh ta cái gì, đối với anh ta mà nói đều vô ích. Nhưng có một người rất có tiếng nói với anh ta, ngài hẳn là nên quan hệ tốt với người đó, chỉ cần dỗ được anh ta, chuyện của ngài ắt đạt được tám chín phần mười.

Trương Bảo Quý mắt lóe sáng, Ai vậy? Có phải là Bí thư Trì không?

Chú Trì cũng không ăn thua.

Trương Bảo Quý vô cùng kinh ngạc, Cha ruột cậu ta cũng không ăn thua? Vậy còn ai có khả năng?

Cương Tử nói cho ông ta biết tên Ngô Sở Úy.

Trương Bảo Quý lúc đầu nghe không hiểu, sau Cương Tử lặp lại lẫn nữa, ông ta mới biết được Ngô Sở Úy là tên một người.

Lại có người tên này?

Cương Tử cười cười, Là cậu ta sau này đổi lại.

À à. Trương Bảo Quý lại hỏi, Vậy cậu ta thích cái gì?

Sở thích cậu ta rất đơn giản, giống mọi đàn ông khác, đơn giản là tiền và gái. Ngài đem phụ nữ cho Trì thiếu gia vô dụng, có thể đem phụ nữ cho Ngô Sở Úy mới bản lĩnh. Nếu cậu ta cao hứng, tùy tiện nói giúp ngài một câu, hữu dụng hơn so với việc ngài chạy đông chạy tây nhiều lắm.

Cái này Trương Bảo Quý hiểu, liền vô cùng cảm tạ Cương Tử.

.......

Hai ngày sau, Trương Bảo Quý quả nhiên tìm tới cửa.

Ngô Sở Úy đang thảnh thơi ngồi dựa cửa sổ, nhìn thấy xe Trương Bảo Quý dừng ở phía dưới, ưỡn cái bụng bia bước tới cửa công ty, khóe miệng lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

Tổng giám đốc Ngô, bên ngoài có người tìm ngài, xưng là Giám đốc bộ phận kỹ thuật tập đoàn XX.

Ngô Sở Úy gật đầu, Được, tôi biết rồi, cậu nói với ông ta tôi lập tức xuống dưới.

Nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi hạnh nhân, dùng cái chìa khóa cạy ra, cho vào miệng, nhai thong thả. Không biết qua bao lâu, đồ ăn vặt trong tay Ngô Sở Úy đã vơi hơn phân nửa.

Nhân viên tiếp tân công ty lại tới gõ cửa, Tổng giám đốc Ngô, xin hỏi ngài có đang bận không?

Không bận. Ngô Sở Úy nói.

Nhân viên tiếp tân nhắc nhở, Vị giám đốc kia vẫn đang chờ ngài dưới lầu, ngài có tiện xuống dưới gặp ông ấy không?

Ngô Sở Úy nói, Tôi sẽ lập tức xuống ngay.

Kết quả, nhân viên tiếp tân đi rồi, Ngô Sở Úy lại tiếp tục ăn hạnh nhân, như chưa từng nghe thấy gì.

Trương Bảo Quý đợi ở dưới hơn một giờ, lấy tư cách là cán bộ công ty nhà nước lâu năm, để ông ngồi ở dưới chờ một quản lý trẻ tuổi công ty tư nhân, hơn nữa còn đợi lâu như vậy, bất bình trong lòng có thể tưởng tượng. Nhưng không có biện pháp, có mất mặt hơn cũng phải chờ, ai bảo mình có việc cần người giúp chứ?

Lại qua hơn hai mươi phút, Ngô Sở Úy mới từ trên lầu chậm rãi đi xuống.

Vừa nhìn thấy Ngô Sở Úy, Trương Bảo Quý sửng sốt một lúc, cảm giác người này nhìn quen mắt nhưng không nhớ nổi ở đâu. Chờ Ngô Sở Úy đi nhanh đến trước mặt ông, ông mới thôi nhìn, cười đón tiếp.

Tổng giám đốc Ngô, xin chào xin chào.

Ngô Sở Úy nắm tay Trương Bảo Quý, khiêm tốn lễ độ nói, Ngại quá, Giám đốc Trương, để ông đợi lâu.

Trương Bảo Quý cảm giác giọng nói Ngô Sở Úy cũng rất quen tai, nhưng chỉ là không nhớ ra cậu là ai.

Ngô Sở Úy mời Trương Bảo Quý ngồi lên ghế salon, lại cho nhân viên tiếp tân rót cho ông ta một chén trà ngon.

Giám đốc Trương, ông hôm nay đến chỗ chúng tôi là cần gì sao? Hay là muốn cùng công ty chúng tôi triển khai hợp tác? Ngô Sở Úy biết rõ còn hỏi.

Trương Bảo Quý nói, Tôi rất thích sản phẩm công ty của các cậu, cũng thích hình thức kinh doanh và hoàn cảnh làm việc ở đây. Tôi nghe nói cậu gần đây tuyển thư ký, tôi có đứa cháu gái năm nay học năm tư đại học, vừa hay học chuyên ngành thư ký, nó gần đây đang tìm chỗ thực tập, tôi nghĩ đem nó tới đây thử xem. Tiền có hay không đều được, chủ yếu là học hỏi.

Ngô Sở Úy hỏi, Có đưa người đến không?

Trương Bảo Quý nó, Có đưa đến, hiện ở trên xe, còn xấu hổ, chưa dám xuống xe.

Vậy ngài ra kêu cô ấy vào đi, tôi đi nói sợ cô ấy lại căng thẳng.

Được được được.

Trương Bảo Quý vui mừng đi ra cửa.

Ngô Sở Úy nhanh chóng cầm lấy một trái táo trên đĩa trái cây, ném mạnh vào gáy Trương Bảo Quý, Trương Bảo Quý bị đập trúng hơi lảo đảo, xém chút đụng vào khung cửa.

Trương Bảo Quý kinh ngạc nhìn trái táo trên đất, lại nhìn Ngô Sở Úy đang ngồi vững vàng cạnh đĩa đựng trái cây, sắc mặt thay đổi liên tục.

Xin lỗi. Ngô Sở Úy mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ, Quả táo bị trượt tay bay đi.

Khoảng cách từ salon tới cửa có tới năm sáu mét, cái trượt tay này cũng xa quá? Trương Bảo Quý đã nhận ra, Ngô Sở Úy này cũng không phải người tốt.

Nhưng vì để ông thăng chức, ông cũng chỉ có thể nén giận.

Gõ cửa xe một cái, cho mỹ nữ trên xe đi xuống.

Dù Ngô Sở Úy có chuẩn bị từ trước, nhưng khi nhìn nữ sinh đại học mắt liền sáng, trong lòng không khỏi run lên. Làn da mịn màng như phô mai, dáng vẻ rất thuần khiết, bộ ngực căng tròn, đơn giản dùng một từ để khái quát là mặt học sinh dáng phụ huynh.

Thằng nhỏ Ngô Sở Úy có chút không ngoan ngoãn. (Tiện nhân, ba ba Sính chơi *cậu chưa đã hả?)

Bất quá khả năng kiềm chế của cậu vẫn còn tốt, biểu hiện ra vẻ một chủ công ty phong độ và khí chất.

Xin chào. Nữ sinh ngượng ngùng vương tay về phía Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy nắm tay cô, da trơn mịn, mềm như không có xương, so với nắm tay Trì Sính hoàn toàn khác biệt. Người kia khiến lòng cậu kiên định, người này khiến lòng cậu không nỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.