Hơn tám giờ tối, Ngô Sở Úy từ sân bóng rổ về, thấy Khương Tiểu Soái vẫn còn trong phòng khám.
Ủa, sao anh còn chưa đi?
Khương Tiểu Soái lười biếng nói: Sợ cậu có chuyện đó.
Tôi có thể gặp chuyện gì chứ? Ngô Sở Úy cởi áo khoác ướt mồ hôi ném lên tường, không bận tâm nói, Anh sợ tên trọc đó gây phiền cho tôi sao? Yên tâm đi, tôi đã nghĩ sẵn kế sách vẹn toàn rồi.
Khương Tiểu Soái lại không lạc quan như thế, hắn rất hiểu đàn ông, ánh mắt của Trì Sính rõ ràng là muốn ăn người.
Ngô Sở Úy đột nhiên sáp lại gần Khương Tiểu Soái, con mắt đen bóng liếc hắn, cười ha ha nói: Không phải anh luôn mong anh ta đến gây phiền cho tôi sao? Sao khi anh ta đến thật anh lại không yên tâm?
Sao giống nhau được chứ? Khương Tiểu Soái nhéo mũi Ngô Sở Úy một cái, Ôm ôm ấp ấp, cọ cọ sờ sờ tôi không lo, nhưng lỡ cậu bị cưỡng, vậy nửa cái mạng cũng mất luôn! Tôi ở lại đây, để lỡ nếu có gì xảy ra thật thì còn có người chăm lo.
Ngô Sở Úy xoa tóc một chút, hất xuống vô số hạt nước.
Không đến nỗi đó đi?
Mắt Khương Tiểu Soái thêm âm u, Tôi lấy kinh nghiệm người từng trải cho cậu biết, sẽ đến mức đó.
Ngô Sở Úy không nói gì, quay người vào phòng ngủ.
...
Nửa tiếng sau, Trì Sính thật sự đến.
Khương Tiểu Soái đang dọn đồ trong phòng khám, nghe tiếng bước chân, thần kinh liền căng chặt, nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang Trì Sính, ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Tìm Ngô Sở Úy?
Ánh mắt hung hãn của Trì Sính hơi sắc lại, coi như đã đáp.
Khương Tiểu Soái nói: Trong phòng đó.
Lúc Trì Sính đi ngang Khương Tiểu Soái, chân chợt khựng lại, mở miệng hỏi: Hai người sống chung?
Không, tôi đang dọn đồ đây, lập tức phải về.
Trì Sính đẩy cửa vào.
Khương Tiểu Soái lập tức buông đồ trong tay xuống, vút đến cửa nghe trộm động tĩnh bên trong.
...
Vào phòng, Trì Sính đảo mắt, tập trung lên bàn viết, cái người nói muốn thao hắn, đang ngủ gục trên bàn. Bên cạnh là hai chồng sách cao, Trì Sính lật xem từng quyển, đều là tác phẩm nổi tiếng phương tây, thể loại kinh tế chính trị rất nhiều. Xem đến quyển cuối cùng thì thấy một tờ giấy được đặt ở dưới.
Trì Sính rút tờ giấy ra, đó là một bản kê, đầu đề là Danh sách tài liệu cần đọc cho chuyên ngành chính trị học đại học New York.
Bên dưới liệt kê bốn mươi mấy quyển sách, cũng chính là những quyển hắn vừa lật xem.
Lòng Trì Sính hơi động.
Đột nhiên nhớ ra bộ dáng nghiêm túc của Ngô Sở Úy lúc ngồi trong phòng trà đàm luận tư tưởng chính trị, lúc đó y hy vọng có thể được mở rộng tầm mắt thì phải? Một nam sinh tốt nghiệp khoa công nghệ, lúc ép buộc bản thân phải xem những quyển sách này, tâm tình rất phức tạp đúng không? Hôm đó y ngủ trong lúc nghe nhạc, thật ra là do thức khuya đúng không?
Từ khi Trì Sính quen biết Ngô Sở Úy, y vẫn luôn dùng phương thức ngốc nghếch này tiếp cận rồi lại cách xa mình.
Ngô Sở Úy úp sấp trên bàn, có vẻ ngủ rất ngon, nhưng thật ra trong lòng luôn có một cái đồng hồ bấm giây đang tính giờ.
Trên trán đột nhiên bị xoa nhẹ.
Ngô Sở Úy giả bộ bị đánh thức, xoa mắt, không kiên nhẫn nhìn Trì Sính.
Trong tay Trì Sính vẫn dang cầm danh sách tài liệu đó.
Ngô Sở Úy giật lại, làm bộ như tâm tư bị người ta nhìn thấu, cực lực không muốn thừa nhận, bản danh sách đó là do y kẹp bên dưới.
Ai cho anh lục lọi đồ đạc của tôi.
Ánh mắt chứa đầy hơi nóng của Trì Sính đảo qua mặt Ngô Sở Úy: Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, người muốn thao tôi, bình thường đọc sách gì, là lãnh tụ tinh thần thế nào đã chỉ dẫn cậu ta nói ra lời nói nghịch thiên như thế.
Ngô Sở Úy căng thẳng, xì, sao vẫn còn nhớ chuyện đó chứ? Y cứ tưởng Trì Sính cảm động xong sẽ ném vướng mắc đó ra sau đầu. Vừa thầm mắng hắn nhỏ nhen, vừa tự than van không thôi, dựa vào cái gì đến tìm tôi tính nợ? Anh có thể nói muốn thao tôi, tôi không thể nói muốn thao anh sao?
Đang nghĩ thế, đầu tóc ngắn ngủn đột nhiên bị níu lấy, đầu bị kéo ngửa ra sau.
Mặt Trì Sính dán lên, mũi chạm mũi với Ngô Sở Úy.
Bắt đầu có dục vọng với tôi từ lúc nào? Trì Sính cười chất vấn.
Ngô Sở Úy: ...