Chuyện của Trì Sính làm cho nhà họ Trì trên dưới đều bàng hoàng, Trì Viễn Đoan rõ ràng né tránh, âm thầm bí mật đằng sau không ngừng tạo áp lực.
Chung Văn Ngọc càng cẩn thận chặt chẽ, hễ là chuyện gì liên quan đến Trì Sính, bà đều theo dõi không bỏ một chuyện nào.
Cho nên, Ngô Sở Úy vừa mới mở sạp hàng, bà liền nghe được tin tức.
Trưa hôm đó, hai vợ chồng Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc cùng tham gia bữa tiệc, trên đường trở về, Chung Văn Ngọc hướng lên tài xế nói,Chạy qua đường học viện phía nam bên kia đi.
Trì Viễn Đoan không hiểu,Vòng vèo xa như vậy làm gì?
Tôi nghe nói tiểu Ngô bày sạp hàng ở đó, tôi muốn đi xem.
Sắc mặt Trì Viễn Đoan thay đổi,Bày sạp hàng? Bà nghe ai nói?
Tiểu Lượng nhìn thấy, còn chưa kịp hỏi kỹ, nghe nói cậu ấy bày bán ở đó đã được ba ngày rồi.
Sắc mặt Trì Viễn Đoan trầm trầm nặng nề, không lên tiếng.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh thở dài thở ngắn, Kỳ thực tiểu Ngô, đứa bé này thật sự không tệ, tính cách trung thực lại hết lòng với bạn bè. Việc này của Trì Sính cũng không thể trách cậu ấy, nếu quả thực có người muốn đâm sau lưng, thì có muốn ngăn cũng không ngăn được. Hơn nữa cậu ấy vì chuyện con trai của chúng ta mà phiền hà không ít, tôi nghe nói cậu ta phải đem ngôi nhà cũ của ba mẹ bán đi.
Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng,Cậu ta không bận tâm được hay sao? Cậu ta đang dựa vào Trì Sính đó! Chờ Trì Sính ra, công ty cậu ta bên kia mới có thể phục hồi lại, bao nhiêu ngôi nhà cũ mua không được hả?
Ông nói cũng thật dễ nghe. Chung Văn Ngọc lạnh nhạt nói,Nhà cũ có thể mua lại, ba mẹ có thể mua lại hay sao? Ba mẹ ông để cho ông một căn nhà cũ thế sao ông không bán? Làm sao mà ông lại ba hôm năm bữa lại chạy bộ qua chỗ đó, nhổ cỏ rồi lau cửa sổ?
Trì Viễn Đoan vẫn mặt lạnh như trước,Tình huống có thể giống nhau hay sao? Tôi không gặp việc gấp đó, nếu gặp phải việc cấp bách tôi cũng phải bán! Bà có tin hay không?Nếu bà không đem mấy căn nhà của Trì Sính sang tên, tên tiểu tử kia nhất định sẽ đem ngôi nhà của con trai chúng ta mang bán!
Cậu ấy có bán nhà của con trai chúng ta thì đã sao? Người xảy ra chuyện là Trì Sính, cũng chẳng phải cậu ấy. Chuyện này sao có thể đổ lên đầu người ngoài, người ta mà có cầm tiền bỏ đi ông quản được hả? Nếu không thực sự đối với con trai của chúng ta tình cảm thật lòng, người ta có thể dốc hết gốc vốn hay không? Số tiền kia có thể sống cả đời không? Số tiền đó cũng có thể mở một quán hàng không? Nói như thế nào thì cũng tốt hơn đi bán hàng rong đó!
Chung Văn Ngọc không biết, Trì Viễn Đoan tức giận chính là Ngô Sở Úy chân thành thật lòng và kiên trì. Ngô Sở Úy hy sinh càng nhiều, trong lòng Trì Viễn Đoan lại càng không thoải mái.
Cậu ta không bỏ đi cũng không thể nói cậu ta thật tình thật lòng, chỉ có thể nói cậu ta có dã tâm rất lớn. Trì Viễn Đoan nói.
Vậy thì cậu ấy bày sạp hàng ở đây làm gì? Chung Văn Ngọc lại hỏi, Nói cái gì? Nói cậu ấy da mặt dày hả?
Mặt Trì Viễn Đoan u ám nói,Bà đừng cứ nói mãi đến cái quán hàng nữa! Cậu ta bày ra cái quán thì làm sao? Nói không chừng chính là cố ý bày ra để cho hai chúng ta nhìn thấy! Cậu ta nhiều bạn bè như vậy, vay tiền ai không được hả? Không phải cố tình xuất đầu lộ diện hả? Rành rành hay sao! Chính là để cho trong lòng chúng ta áy náy. Bà cũng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà mềm lòng, tên tiểu tử này tâm địa quá gian xảo!
Chung Văn Ngọc tức giận đến đưa tay đỡ trán, quay sang Trì Viễn Đoan đẩy đẩy tay,Ông đừng nói nữa, tôi không thể nói chuyện với ông quá một câu được.
Rất nhanh, ô tô lái đến con phố bên kia. Đường có chút chật hẹp, ô tô đi với tốc độ rất chậm. Chung Văn Ngọc vẫn nhìn phía ngoài cửa xe, cố tìm thân hình của Ngô Sở Úy.
Trì Viễn Đoan ngoài mặt không thèm để ý, kỳ thực mắt vẫn hướng ngoài cửa xe quan sát.
Ngô Sở Úy đứng ở gần sát góc đường, đã qua thời gian ăn trưa, trên đường cũng không có nhiều người, Chung Văn Ngọc rất dễ dàng phát hiện ra cậu.
Dừng xe!
Lúc này đang là lúc nóng nhất, Ngô Sở Úy đem sạp hàng chặn lại, bản thân ngồi ở chỗ râm mát tay phe phẩy cây quạt. Lúc Chung Văn Ngọc xuống xe, Ngô Sở Úy cũng không có nhìn thấy bà, đang tám chuyện cùng một cô bán hàng ngay bên cạnh.
Tiểu Ngô.
Ngô Sở Úy quay đầu thấy Chung Văn Ngọc, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dì, dì sao lại đến đây?
Chung Văn Ngọc nhíu mày,Cháu xem lại cháu kìa, làm sao mà ra nhiều mồ hôi như vậy hả?
Nói xong rút khăn tay ra đưa cho Ngô Sở Úy lau mồ hôi.
Ngô Sở Úy vội vã ngăn cản Chung Văn Ngọc,Không cần, không cần đâu ạ, bây giờ càng lau mồ hôi ra càng nhiều, lát nữa mát mẻ thì đỡ rồi ạ. Nói xong lấy tay vỗ vỗ lên khuôn mặt mấy cái, ánh mắt buồn ngủ trong chốc lát sôi nổi lên rất nhiều.
Chung Văn Ngọc rất đau lòng nhìn Ngô Sở Úy,Cháu có khó khăn gì thì cứ nói với dì, không có tiền thì dì cho, cháu mau mau dọn quầy hàng mà về nhà đi!
Thật sự không cần đâu dì. Ngô Sở Úy không biết làm sao cười cười,Cháu chính là tới đây để trải nghiệm cuộc sống muôn màu, ngồi mãi ở phòng làm việc cũng rất khó chịu. Dì, dì có vôi về hay không? Nếu không vội thì ở lại đây cháu thổi cho dì một cây kẹo đường nhé !.
Nói xong liền đứng lên, đi tới quầy hàng bên cạnh, rất nhanh một con con thỏ nhỏ trông rất sống động được thổi ra.
Ánh mắt Chung Văn Ngọc sáng lên,Chà, đúng là giống thật! Không nhìn ra đó, cháu vẫn còn có kỹ năng tốt như vậy! Bây giờ gặp người biết cái này không nhiều, huống chi cháu còn là chàng trai trẻ như vậy, ai có thể kiên trì luyện cái này hả? !
Trong lòng Ngô Sở Úy thẹn thùng, để quyến rũ con trai của dì, không kiên trì cũng phải kiên trì đó!
Chung Văn Ngọc yêu thích không buông tay mà nhìn một lúc rồi lại hỏi,Làm sao cháu biết dì tuổi thỏ?
Trì Sính nói cho cháu biết.
Chung Văn Ngọc ôn hòa cười cười,Cháu thật có lòng.
Sau khi lên xe, Trì Viễn Đoan nhìn lướt qua kẹo đường trong tay Chung Văn Ngọc, biết rõ còn hỏi.
Thứ đồ vất đi này đó hả?
Chung Văn Ngọc liếc mắt lườm ông một cái,Thứ đồ vất đi? Có bản lĩnh ông thổi cho tôi một cái.
Vẻ mặt Trì Viễn Đoan tỏ ra xem thường.
Chung Văn Ngọc đem kẹo đường cắm xuống lên chiếc hộp đặt trên chỗ máy lạnh không khí, yếu ớt thở dài một cái.
Không phải ông nói người ta cố ý giả bộ để cho chúng ta thấy hay sao? Tôi lúc tôi đi đến, cậu ấy cũng không kêu một câu vất vả nào. Tôi muốn cho cậu ấy tiền, cậu ấy cũng không muốn nhận. Người ta còn nói, tới đây chính là trải nghiệm cuộc sống. Ông thấy không, đứa bé này thật hiểu chuyện!
Tuy rằng sắc mặt Trì Viễn Đoan vẫn như trước cứng rắn lạnh lẽo, nhưng trong lòng đã có chút xúc động.
Có mấy lời tôi cũng chưa nói với ông, giờ nói cho ông biết xấu hổ! Bất động sản kia tôi vẫn chưa sang tên xong, cậu ấy đã đem căn nhà kia bán đi rồi. Ông đem căn nhà của Trì Sính thu hồi lại, cậu ấy cũng không hỏi một tiếng, căn bản chưa từng nghĩ đến truyện đó....
Trong lòng của Trì Viễn Đoan càng rối bời, Chung Văn Ngọc càng không ngừng lại. Cuối cùng Trì Viễn Đoan mặt tối sầm, trực tiếp đem kẹo đường cắm ở trên cái hộp cầm lên.
Này, ông muốn làm gì?
Để làm chi? Trì Viễn Đoan trực tiếp bỏ vào trong miệng ăn.
Chung Văn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, lầm bẩm trong lòng: Lão già chết tiệt này, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy! (Bản sao của Trì Sính.. )
...........
Sáng sớm, Uông Thạc sau khi thức dậy nhận điện thoại liền cười.
Dùng sức đẩy Uông Trẫm một cái,Này, mau tỉnh dậy, chuyện vui lớn!!!
Uông Trẫm đem mắt hé ra một khe nhỏ, ánh mắt buồn ngủ dị thường sắc nhọn quét về phía Uông Thạc. Bình thường Uông Thạc ghét nhất chính là sáng sớm bị điện thoại đánh thức, hôm nay sau khi bị đánh thức không những không nổi cáu mà còn cười đến chói mắt, đã nửa năm rồi anh chưa thấy cậu cười vui vẻ đến như vậy, đủ thấy chuyện đó làm cho cậu vui vẻ bao nhiêu.
Chuyện vui gì? Uông Trẫm lãnh đạm thản nhiên hỏi.
Uông Thạc nói,Trì Sính bị bắt.
Nói xong, cao hứng ở trên giường lăn một vòng, lăn đến trên trên lưng Uông Trẫm lại lăn xuống. Cánh tay ôm đầu, cười híp mắt nhìn Uông Trẫm, dáng vẻ rạo rực như người FA nhiều năm lấy được vợ.
Uông Trẫm vô vị nhìn cậu ta lật mình ngủ tiếp.
Uông Thạc lại đè lên trên người anh, vui tươi hớn hở hỏi,Gần đây anh bận rộn hay thong thả hả?
Để làm gì? Vẻ mặt Uông Trẫm đề phòng nhìn Uông Thạc.
Uông Thạc cười ha ha vài tiếng, dùng sức vỗ một cái lên lưng Uông Trẫm,Cùng tôi về nước đi! Náo nhiệt như vậy sao có thể không xem? Mau mau mau, đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, chúng ta bây giờ liền đi.
Uông Trẫm vẫn không nhúc nhích, giống như xác chết.
Anh còn không nhanh lên một chút hả! Không thì Trì Sính được thả ra, đến lúc đó đi về xem cái gì nữa hả?
Uông Trẫm còn chưa di chuyển.
Uông Thạc ho nhẹ hai tiếng, cố ý nói,Bị bắt giam như thế, Ngô mắt to coi như không có chỗ dựa, tôi phải nhân cơ hội này mà sỉ nhục xem thường cậu ta một trận mới được!
Vừa dứt lời, Uông Trẫm liền ngồi dậy.
Khuôn mặt Uông Thạc lúc đầu hơi đen đi trong nháy mắt càng đen hơn,Tôi nói cho anh biết Uông Trẫm, anh có ý gì hả? Tôi vừa giục anh cả nửa ngày, anh không để ý đến tôi, làm sao tôi nhắc đến Ngô mắt to anh lập tức nhanh nhẹ?
Uông Trẫm không nói gì, nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế đi vào phòng vệ sinh.
..........
Đêm nay lại đến phiên Cổ Thân trực đêm. (Em yêu lại xuất hiện)
Cậu ta đem toàn bộ mọi việc làm xong, đang ngồi bên cạnh màn hình giám sát, mấy ngày nay thích làm nhất một việc, kín đáo giám sát nhất cử nhất động của Trì Sính.
Nói là giám sát chứ thực ra là thưởng thức. Thưởng thức Trì Sính hút thuốc lúc yết hầu chuyển động, thưởng thức anh ta nhắm mắt trầm tư thì xương dưới lông mày hiện lên vô cùng mạnh mẽ nam tính, thưởng thức anh ta cởi áo ra thì hiện ra lồng ngực săn chắc, thưởng thức vật tượng trưng cho đàn ông ẩn núp trong quần lót của anh......(Sướng thế em ơi.. )
Cổ Thân đang xem nhập tâm, Trì Sính đột nhiên đem ánh mắt bình tĩnh nhìn lên góc tường gắn camera.
Mặc dù biết Trì Sính không có khả năng từ camera nhìn thấy mình, nhưng Cổ Thân tim cũng đập loạn.
Trì Sính cứ như vậy dứt khoát nhìn chằm chằm camera, ánh mắt sắc bén đi qua màn hình giám sát xông thẳng vào từng dây thần kinh của Cổ Thân. (Quá kinh)
Cổ Thân cảm giác ngực của chính mình giống như là quả cầu lửa, khẩn trương đến muốn đem ánh mắt rời đi, rồi lại luyến tiếc di chuyển, cứ như vậy mà đem trái tim thu lại sự can đảm mà cùng Trì Sính đối diện.
Rất nhanh, khóe miệng Trì Sính nhếch lên dáng tươi cười, nụ cười rất có khí chất đàn ông.
Lập tức làm Cổ Thân đỏ mặt, đến vành tai cũng đỏ ửng lên.
Sau đó, Trì Sính khẽ mở môi mỏng, chậm rãi phun ra bốn chữ.
Tôi muốn gặp cậu. (Phịch nhau đê eeeeee)
Rất nhanh, Cổ Thân dựa vào lý do kiểm tra để gọi Trì Sính vào phòng trực ban.
Sau khi đi vào, Trì Sính không phí một câu nói, lập tức nói thẳng.
Giúp tôi một việc riêng, chuyển một thứ.
Cổ Thân biết làm như vậy là phạm pháp, đương nhiên Trì Sính cũng biết.
Vì sao tìm tôi? Cổ Thân hỏi.
Trì Sính thản nhiên nói,Bởi vì cậu sẽ giúp tôi.
Trái tim của Cổ Thân có một loại tư vị không giải thích được bùng lên, làm cho cậu ta vừa mơ hồ hưng phấn vừa hơi lộ ra khó chịu.
Nếu tôi không giúp thì sao?
Tùy cậu. (Mỹ nam kế, CỰ LONG KẾ mà không thành thì mới lạ.)
Nói xong, Trì Sính đi nhanh ra ngoài. Cổ Thân do dự một chút, vẫn đi theo.
Trì Sính để cho Cổ Thân đưa cho Ngô Sở Úy một hộp gỗ nhỏ, hộp gỗ là anh làm trong lúc rảnh rỗi. Dưới đáy và bốn phía đều được mài nhẵn, đỉnh chóp với bốn mặt đều giáp vào nhau vừa khít, nhưng vẫn có một khe hở nhỏ, có thể nhìn bên trong là vật gì. Rất tiếc bên cạnh của chiếc hộp đều có một thanh thép nhỏ bao quanh, muốn mở hộp ra thì phải đem thanh thép nhỏ kia bẻ gãy, đó cũng chính là cách chống nhìn trộm.
Cổ Thân qua loa nhìn lướt qua vật trong tay, có vẻ như là một tờ giấy.
Trì Sính lại đem số điện thoại của Ngô Sở Úy và địa chỉ bí mật nói cho Cổ Thân, Cổ Thân nghe xong cầm hộp gỗ trong tay, âm thầm trở về phòng trực ban. (CHƯA phịch nhau.. CHƯA thôi.. )