Phụt__
Quách Thành Vũ phun nước lên kính chắn gió, cười đến run người.
Xe của hắn đậu trên đường, muốn xem thử Trì đại công tử làm sao chấp pháp, không ngờ lại bắt được một màn như thế, Trì Sính bị người ta hất cháo lên người, đã thế còn để tên bán hàng kia chạy mất. Trì Sính là ai? Người không chiếm được tiện nghi thì nghĩ rằng mình bị thiệt, Quách Thành Vũ dù có ngang tàng thế nào cũng không dám chính diện xung đột với Trì Sính, tên bán hàng rong kia đúng là đã mở mắt cho hắn.
Ui da... Quách Thành Vũ xoa cái bụng cười đau: Người này không phải là do cậu bỏ tiền thuê chứ?
Lý Vượng cười theo: Căn bản không quen biết.
Ngón tay Quách Thành Vũ linh hoạt gõ lên vô lăng: Vậy chúng ta đi bái kiến vị thần này đi.
Thế là, Quách Thành Vũ lái xe đuổi theo Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chạy đến mức phổi cũng muốn phọt ra, đến trước phòng khám liền thắng gấp, vụt một cái chạy vào phòng khám, dưới ánh mắt quái dị của Khương Tiểu Soái chạy vọt vào phòng, khóa chặt cửa.
Sao thế? Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy thở mạnh: Thành quản đuổi theo tôi.
Đang nói, bên ngoài có một chiếc xe dừng lại.
Nhất thiết đừng nói tôi ở đây. Ngô Sở Úy dặn dò Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nhìn ra bên ngoài, âm thầm tặc lưỡi, chế độ của thành quản tốt qua nhỉ? Lái Mercedes Benz chấp pháp...
Quách Thành Vũ xuống xe đặc biệt hỏi một câu: Cậu xác định tên đó chạy đến đây?
Lý Vượng gật đầu: Tôi thấy tên đó chạy vào chỗ này.
Quách Thành Vũ xuống xe, trong ánh mắt chăm chú đầy phòng bị của Khương Tiểu Soái, chậm rãi lắc lư đến cửa. Bên ngoài rất tối, Quách Thành Vũ không nhìn rõ Khương Tiểu Soái trông như thế nào, chỉ cảm thấy đường nét rất tuấn tú.
Có chuyện gì sao? Khương Tiểu Soái hỏi.
Quách Thành Vũ cười rất hòa khí: Khám bệnh.
Khương Tiểu Soái quay người vào trong, Quách Thành Vũ vào theo.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Quách Thành Vũ coi như đã nhìn rõ dung mạo của Khương Tiểu Soái, vừa thấy rõ, hắn liền quên luôn tại sao mình đến đây. Ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, soi Khương Tiểu Soái triệt để, hận không thể lột luôn tầng da đó, nhìn xem bên trong gói nhân gì.
Khương Tiểu Soái thờ ơ với sự đánh giá cố ý của Quách Thành Vũ, nghiêm túc đáp lại một ánh mắt.
Chỗ nào không thoải mái?
Quách Thành Vũ ghé sát lại dưới mũi Khương Tiểu Soái, nhẹ giọng nói: Cậu đoán.
Khương Tiểu Soái nhẹ mở đôi môi: Bệnh phụ khoa xin đến bệnh viện phụ sản khám, ra cửa quẹo trái ba mươi mét, ngồi hai tuyến xe là đến.
Cậu rất đẹp trai. Quách Thành Vũ ánh mắt ngả ngớn.
Khương Tiểu Soái nói: Năng lực kém thì mời đến bệnh viện Đồng Nhân khám.
Cậu thích đàn ông đúng không?
Bệnh tâm thần thì mời đến bệnh viện An Định khám.
Quách Thành Vũ rút bệnh án dưới khuỷu tay Khương Tiểu Soái, u oán hỏi: Vậy nếu là tâm bệnh thì sao?
Khương Tiểu Soái lạnh lùng nói: Xin trực tiếp bấm 110.
Quách Thành Vũ rũ mắt cười: Khương - Tiểu - Soái, tôi sẽ nhớ kỹ.
...
Trì Sính về đến nhà, cháo trên người đã đông lại, giống như bị bôi keo lên trên, vừa nhìn đã thấy buồn nôn. Hắn cởi quần áo bước vào nhà tắm, dự định gội sạch cháo trên đầu trước.
Kết quả, Trì Sính tắm nửa tiếng, dùng đủ mọi biện pháp, thứ cháo đó vẫn không xát ra được.
Mẹ nó... cái này rốt cuộc bỏ bao nhiêu mủ thực vật vào hả!
Từng thấy kẻ buôn bán đen tối, nhưng chưa từng thấy đen tối đến mức này, loại cháo này nếu ăn vào, sẽ không khiến ruột gan phèo phổi dính vào nhau sao?
Trì Sính đội mũ lưỡi trai lên, ôm Túi Dấm Nhỏ đến thẩm mỹ viện.
A__!
Nữ nhân viên giống như bị lừa đá, kêu lên khá thảm liệt, khiến chủ tiệm cũng phải chạy ra. May mà chủ tiệm không sợ rắn, thử sờ đầu Túi Dấm Nhỏ. Con rắn này thật đẹp, màu sắc rất chuẩn.
Trì Sính chỉ nói hai chữ: Cắt tóc.
Chủ tiệm đích thân ra trận, mũ của Trì Sính được tháo ra, khóe môi chủ tiệm vẫn luôn co giật. Hắn muốn cười a! Nhưng nhìn gương mặt Trì Sính trong gương, hắn thật sự không dám cười!
Cắt kiểu nào? Hỏi thăm dò.
Trì Sính nhìn vào gương một cái: Anh xem rồi làm đi, chỉ cần có thể làm thứ dính trên tóc biến mất, anh thích cắt thế nào thì cắt.
Chủ tiệm dùng tay bứt, lại cố sức nạy ra, cuối cùng dưới áp lực thật lớn trưng ra một vẻ mặt bi ai thiện biến.
Vậy... tôi chỉ có thể cạo cho anh.