Bước ra khỏi phòng, Ngô Sở Úy như biến thành người khác, âu phục thẳng thóm, giày da sáng bóng, túi công văn chỉnh tề, mắt kính hơn trăm độ đeo ngay ngắn. Dưới ánh mắt cố tình chăm chú của Trì Sính, bước vững vàng đến trước mặt hắn, thản nhiên cười.
Đi thôi!
Lên xe rồi, Trì Sính vẫn trầm mặc, Ngô Sở Úy thì móc một quyển sách ra đặt lên đùi tỉ mỉ đọc.
Tôi phát hiện xem sách của Van Loon giống như đang nhìn bước ngoặc tư duy, thỉnh thoảng mỉa mai, khoa trương, chế nhạo, thật là lịch sử học dị đoan... (Hendrik Willem van Loon)
Trì Sính chỉ xem kẻ bên cạnh như tiểu hòa thượng niệm kinh, căn bản không hứng nghe. Túi Dấm Nhỏ thì lại nghe rất nghiêm túc, mắt lướt trên sách của Ngô Sở Úy, cái đuôi lắc lắc, không bao lâu liền ngủ.
Sau khi chạy được một đoạn, Trì Sính mới mở miệng: Đi đâu?
Ngô Sở Úy nhàn nhã đóng sách: Phòng trà đi.
Vào phòng trà, tìm một góc yên tĩnh, Ngô Sở Úy lại lấy quyển sách chán ngắt đó ra, ra vẻ xem vài cái, rồi đẩy gọng kính, thật giống như đang nghiên cứu.
Anh nói xem, lịch sử có tính chất như kịch vậy tại sao con người còn phải đọc tiểu thuyết? Rất có hứng thú nhìn Trì Sính.
Trì Sính căn bản không để ý đến lời y.
Ngô Sở Úy vẫn giữ nụ cười vững vàng: Anh cảm thấy tôn giáo có thể lũng đoạn chân lý không?
Trì Sính đưa mắt nhìn ra ngoài, ngón tay vuốt mép bàn, giống như con hổ mài vuốt.
Ngô Sở Úy chỉ đành tự điều đình, Tôi cảm thấy, tất cả hành vi không khoan dung đều bắt nguồn từ sợ hãi của con người, người có quyền uy địa vị đặc biệt hay như thế, cho nên họ bất chấp mọi giá để mê hoặc mọi người, giống như 'hiện tượng mù quáng' của Nietzsche đã nói.
Trì Sính nhai nhai lá trà trong miệng rồi nuốt.
Ngô Sở Úy lại hỏi: Anh có cách nhìn thế nào?
Trầm mặc hồi lâu, Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng.
Cậu bàn luận những thứ này với tôi còn không bằng bàn luận 'giải phẫu học hậu môn'.
...
Uống trà xong, Ngô Sở Úy mời Trì Sính đi nghe nhạc, nhân sĩ cao sang thích hưởng thụ âm nhạc tại hội trường nghệ thuật. Ngô Sở Úy lần đầu đến chỗ này, không khí bên trong khiến y rất thoải mái, thoải mái đến mức chưa được mười phút đã ngủ.
Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, nhìn y cúi đầu, dáng vẻ như đang đầu hàng, cái đầu trọc lóc còn lóe sáng trong ánh đèn ảm đạm... bất giác mỉm cười, rõ ràng là dân đầu đường, cần gì phải giả làm nhân sĩ cao sang.
Nghĩ nghĩ, liền kéo đầu Ngô Sở Úy lên vai mình, Ngô Sở Úy tìm được điểm chống đỡ, ngủ càng ngon, hơi ấm từ lỗ mũi thở ra đều chui vào cổ áo Trì Sính.
Khúc nhạc tiến vào phần cao trào, nghệ sĩ chuyên tâm, người nghe mê đắm. Trì Sính lại như đang ở bên ngoài, trong lỗ tai chỉ toàn tiếng hít thở của Ngô Sở Úy.
Bao nhiêu năm không ngủ chung giường với ai, đột nhiên cảm thấy hơi thở theo tiết tấu lúc ngủ cũng đặc biệt dễ nghe.
Đầu Ngô Sở Úy trượt khỏi vai Trì Sính, được Trì Sính đỡ lấy ấn lên đùi. Hắn còn như vô tình xoa đầu Ngô Sở Úy, cứng thật! Một tầng da chết thật dày, làm sao mà ra nông nỗi này?
Thời gian ngủ của Ngô Sở Úy rất chuẩn xác, tiếng nhạc vừa dừng liền tỉnh, bên tai là tiếng vỗ tay. Y ngồi thẳng dậy, theo phản xạ điều kiện cũng vỗ tay theo, ra vẻ như vừa mới thoải mái thưởng thức.
Quả nhiên là thịnh yến âm nhạc!
Trì Sính quét mắt nhìn, trên má phải ai kia còn có dấu cấn của cút áo, lời khen ngợi thì nói rất rõ ràng, thật muốn đè y xuống hung bạo làm, tên này thật quá đáng yêu!
Bên ngoài có một tiệm kem, Trì Sính dừng lại trước cửa sổ bán, nghiêng đầu hỏi Ngô Sở Úy: Ăn vị gì?
Vị gốc đi. Ngô Sở Úy nói.
Hai cây vị gốc.
Đi trên đường, cây kem trong tay Trì Sính không hề được đụng vào, mắt luôn nhìn chằm chằm cây kem trong tay Ngô Sở Úy.
Cho tôi nếm thử cây của cậu. Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy ném qua ánh mắt khinh bỉ, Không phải cùng một vị hết sao?
Trì Sính cứng miệng nói không giống.
Ngô Sở Úy lạnh mặt đưa cây kem hình nón trong tay qua.
Không ngờ, Trì Sính trực tiếp đưa miệng qua cây kem, nhắm thẳng vào môi Ngô Sở Úy, dưới tình huống y hoàn toàn không phòng bị, cạy mở răng y, giành lấy miếng kem mới vào miệng vừa rồi.
Mặt Ngô Sở Úy vụt cái đỏ bừng, cơn giận chưa tan, Trì Sính lại sáp đến, Ngô Sở Úy vội quay mặt đi. Kết quả đợi khi y quay đầu lại, cây kem trong tay chỉ còn lại một khúc bánh ngắn.
Bốn phần năm còn lại đều đã vào miệng Trì Sính.
Má, miệng anh cũng hơi bị lớn rồi đó!! Ngô Sở Úy phẫn hận lại còn kinh ngạc.
Trì Sính lại có cách nhìn khác, Chỉ có lớn mới có thể ngậm nguyên cái vào.
Nói xong, lại cầm cây kem trong tay đưa lên miệng, như một kẻ háu ăn, đớp một phát từ đầu đến đuôi, con mắt tăm tối hữu ý vô tình xoi mói Ngô Sở Úy. Cơ hàm thu chặt lại, yếu hầu lên xuống vài lần, một cây kem đã vào bụng. Đầu lưỡi dày mạnh mẽ thè ra, liếm quanh môi, cuốn vết kem màu trắng dính trên đó vào miệng.
Khắp thế giới này, người có thể ăn kem một cách dũng mãnh mà hạ lưu như thế chỉ sợ có mình tên trọc này thôi.
Ngô Sở Úy hung hăng nuốt nước miếng.
Nhỏ không nhịn ắt hỏng chuyện lớn, mày nên cảm thấy may mắn vì mọi chuyện.
...
Khi Trì Sính đưa Ngô Sở Úy về phòng khám, Khương Tiểu Soái đã đi rồi, không biết có phải cố ý để chỗ cho hai người không, chứ không hôm nay sao lại đóng cửa sớm vậy. Cảm thấy Trì Sính theo mình vào trong, sóng lưng Ngô Sở Úy liền phát lạnh từng cơn, rõ ràng kẻ có ý đồ xấu là mình, nhưng khi ở chung một phòng, khủng hoảng bất an cũng là mình.
Đương nhiên, lúc này kỵ nhất là sợ hãi, Ngô Sở Úy biết rõ điều này, vì thế vẫn giữ vẻ mặt ung dung bước vào trong, thong thả cởi cà vạt.
Đột nhiên, quần bị người kéo xuống.
Ngô Sở Úy lập tức để lộ sự khẩn trương của mình, tay níu chặt lưng quần, nhảy bắn ra như điện giật, ánh mắt cảnh giác cao độ hung tợn khóa chặt hai tay Trì Sính.
Tôn trọng chút đi! Trịnh trọng cảnh báo.
Trì Sính lại tỏ vẻ rất vô tội, Ai không tôn trọng cậu?
Ngô Sở Úy dựng cổ: Anh tụt quần tôi làm gì?
Tôi chỉ là muốn xem thử, cậu có mặc quần lót tôi mua cho không.
Ngô Sở Úy quẫn bách, Nhiều quần lót như thế, sao anh biết có phải do mình mua không?
Trì Sính tựa vào bàn viết chữ bên cạnh, lấy điếu thuốc gác bên tai cho vào miệng, ánh mắt liếc xéo Ngô Sở Úy.
Quần lót của cậu tôi đều chọn theo kích cỡ, nhãn hiệu nào, size nào, chất vải nào đều kiểm tra kỹ, cậu cho rằng tôi bê từ chợ bán sỉ đến sao?
Ngô Sở Úy giật mình, ánh mắt né tránh.
Trì Sính lại nhìn thấy kẹo đường trên tủ gỗ, mở miệng: Thổi cho tôi một cây kẹo nữa.
Ngô Sở Úy lạnh mặt: Không thổi nữa.
Trì Sính lại nói: Lần trước tôi lấy về nhà, bạn gái tôi thấy đặc biệt thích, cậu thổi cho cô ấy một cây.
Bạn gái anh? Ngô Sở Úy căng dây thần kinh, Nhạc Duyệt sao?
Hửm? Trì Sính rất bất ngờ, Sao cậu biết.
Ngô Sở Úy thầm rủa, anh giả vờ gì chứ? Trước kia mượn cớ chức vụ, làm khó tôi trăm bề, không phải do cô ta xúi giục sao? Đương nhiên, Ngô Sở Úy không chỉ rõ, chỉ rõ rồi Trì Sính sẽ phát hiện động cơ của y, vậy không bằng giả ngốc.
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy nín thinh, trong lòng đột nhiên thoải mái.
Phả khói thuốc lên mặt y, Tôi tặng cho bạn gái mình, cậu không vui?
Phí lời! Đó là bạn gái cũ của tôi đấy, anh đem tác phẩm của tôi đi mượn hoa hiến phật, tôi có thể vui nổi sao?
Vẫn không nói tiếng nào.
Trì Sính đột nhiên cảm thấy Ngô Sở Úy thế này đặc biệt làm người ta đau lòng, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Nghe lời, thổi cho cô ấy một cái.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy thổi thật, thổi một ra một bãi đại tiện, giống hệt như thật, chỉ chưa nhét vào miệng Trì Sính nữa thôi.
Lấy cái này rồi biến mau đi!
Ngô Sở Úy chỉ ra cửa.
Chân Trì Sính trước giờ luôn tự khống chế, miễn dịch với thế tay của bất cứ ai, hắn đi thẳng vào bên trong phòng thuốc, Ngô Sở Úy lớn tiếng quát: Anh đừng đụng bừa vào đồ của người ta!
Trì Sính liếc mắt nhìn kệ thuốc, tìm thấy một hộp thuốc bôi hoạt huyết trị thâm, sau khi ra ngoài liền xách thắt lưng Ngô Sở Úy ấn lên ghế, quét một chút bôi lên đầu Ngô Sở Úy, xoa mạnh vài cái.
Ngô Sở Úy đẩy Trì Sính ra: Anh làm gì vậy?
Ngồi yên đó!
Trì Sính đột nhiên gầm lên, như một tiếng sấm, lực đe dọa hùng hồn.
Đầu đầy da chết, còn không bôi thuốc coi như phế luôn!
Sau khi biết ý tốt của Trì Sính, Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Tại sao phải đối xử tốt với tôi?
Trì Sính hỏi ngược: Cậu nói đi?
Ngô Sở Úy cứng mặt: Không biết.
Chỉ với chút ngộ tính này mà còn có mặt mũi đi làm kẻ thứ ba sao? Cố ý trêu đùa.
Ngô Sở Úy suýt nữa phun máu lên mặt Trì Sính, bố nhà anh, rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba hả?
Về đến nhà, Trì Sính chà chà que trúc trong tay, mắt xoay chuyển theo kẹo đường.
Hắn biết, chỉ cần thứ này được đưa đến trước mặt Nhạc Duyệt, bạn gái sẽ tươi cười, chuyện lỡ hẹn gặp ba mẹ sẽ được giải quyết. Chỉ cần đơn giản như vậy, ai kia phồng má một chút, hắn đã bớt đi một phiền toái.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cắm kẹo đường lên hộp gỗ.
Đồ hiếm, có chút luyến tiếc.