Nghịch Tập

Chương 104: Chương 104: Cuối cùng cũng bạo phát!




Hai ngày trước khi Ngô Sở Úy xuất viện, Khương Tiểu Soái đặc biệt đến thăm y.

Vì bản thân có viện bận rộn, Khương Tiểu Soái đã một tuần không lộ mặt, trong một tuần này, Ngô Sở Úy không biết đã chết mấy chục tỷ tế bào não. Trong lòng nhớ mong Khương Tiểu Soái, muốn hắn đến thăm mình, nhưng hễ nghĩ đến việc Khương Tiểu Soái có thể sẽ nói những lời đó với mình, y lại không muốn gặp hắn nữa.

Hình như cậu béo lên rồi. Khương Tiểu Soái nói.

Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi: Thật vậy sao?

Vội vã đến cái gương trước tủ đứng, nghiêm túc đánh giá, còn sờ sờ bụng, nhìn xem có thêm mấy tầng thịt hay không. Vì từng trải qua quá trình giảm béo thống khổ, Ngô Sở Úy rất để ý với thân hình của mình. Hiện tại nhìn thấy hình chụp lúc trước cũng sợ hãi, lo mình không lưu ý sẽ lại phồng như xưa.

Khương Tiểu Soái bật cười: Có cần nôn nóng vậy không hả? Lại không có mập rõ ràng như vậy, có lẽ tôi nhìn nhầm thôi.

Ngô Sở Úy nhéo nhéo lên tay mình, nhịn không được thở dài.

Nằm viện một tháng, thịt trên người cũng giãn ra, nắm đấm cũng chẳng còn sức. Đợi tôi xuất viện rồi, phải ngày ngày đến phòng luyện tập thể thao, mấy chỗ thịt lỏng lẻo này phải luyện cho chắc nịch như trước.

Thân hình này luyện tuyệt như thế để cho ai coi vậy?

Khương Tiểu Soái chỉ hỏi một câu vậy thôi, căn bản không ám chỉ cái gì, nhưng Ngô Sở Úy lại đặc biệt mẫn cảm, có chút gió thổi cỏ lay cũng đều giật mình. Luôn cảm thấy Khương Tiểu Soái cố ý nói cho y nghe, khi y trả lời cũng trở nên đặc biệt cẩn thận.

Phòng khám chỉ có hai chúng ta, tôi còn cho ai xem nữa chứ?

Khương Tiểu Soái không đặt trong lòng, lại hỏi: Sau khi xuất viện có dự định gì không?

Ngô Sở Úy lại giật thót, dự định... đó chính là muốn tôi biểu đạt thái độ phải không? Xong rồi, vấn đề càng lúc càng cực đoan rồi, đây là cố ý muốn dồn tôi vào chỗ chết phải không hả!

Không ngờ, Khương Tiểu Soái theo sát một câu, Đàn rắn của cậu đã bán hết cả rồi, tiền vốn cũng có rồi, nên chọn một ngành khác đi?

Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm, Ồn ào nửa ngày hóa ra là nói cái này à!

Cậu cho là tôi nói cái gì? Khương Tiểu Soái rất buồn bực.

Ngô Sở Úy vội nói: Không, vừa rồi tôi xuất thần.

Khương Tiểu Soái ẩn ẩn cảm thấy Ngô Sở Úy có chút bất thường.

Giấy phép kinh doanh đã có rồi, mặt bằng cũng thuê rồi, tin tuyển dụng cũng đăng rồi, chỉ đợi khởi nghiệp thôi. Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái rất bất ngờ: Được a! Cậu ở đây nằm viện, vậy mà chuyện gì cũng không chậm trễ!

Ngô Sở Úy dùng tay sờ đầu, trong bụng là chột dạ, nhưng lời nói ra lại không có chút chột dạ nào.

Đừng thấy tôi hành động bất tiện, coi vậy cứ lao tâm không ít đó.

Trên thực tế người lao tâm nào phải y chứ? Toàn là Trì Sính thu xếp thôi! Nói chính xác hơn là Cương Tử nhà người ta chạy đông chạy tây, bận rộn mọi bề. Y cũng chỉ hơi đề cập một chút, động động tâm nhãn chút, hoạt động phần mặt, để người có mắt nhìn ra, vậy là xong.

Mặt bằng ở đâu? Khương Tiểu Soái nghe ngóng.

Ngô Sở Úy nói: CBO khu đông.

Khương Tiểu Soái lại kinh ngạc: Chỗ đó là vùng cho thuê, mắc lắm!

Không mắc bao nhiêu, tôi thuê người quen.

Khương Tiểu Soái vô cùng nghi ngờ, Cậu còn có người quen ở đó?'

Ngô Sở Úy lúng túng thanh giọng, hàm hồ ờ một tiếng.

Ai vậy?

Muốn tránh né không đáp, kết quả Khương Tiểu Soái bức quá sát, không thể không nó ra một cái tên.

Trì Sính.

Khương Tiểu Soái mài răng, Cậu nói thẳng là anh ta tài trợ cậu không phải xong rồi sao?

Ai nói chứ? Ngô Sở Úy dựng thẳng sống lưng, Tôi bỏ tiền.

Câu này độ đáng tin quá thấp, khó trách Khương Tiểu Soái sẽ hoài nghi.

Bỏ bao nhiêu tiền?

Ngô Sở Úy đưa mắt liếc nhìn cửa sổ, cố ý trấn định nói: Năm trăm.

Khương Tiểu Soái lại hỏi: Năm trăm một ngày hay năm trăm một tháng?

Mặt bằng lớn như thế, năm trăm một ngày cũng có thể coi là cho không rồi, trừ cha mẹ ruột ra, không ai dám chơi lỗ như thế, nếu năm trăm một tháng, vậy thuần túy chính là trò đùa.

Trầm mặc rất lâu sau, Ngô Sở Úy mở miệng.

Ba năm.

Khương Tiểu Soái vỗ tủ cười: Cậu có thể đừng đùa như thế không?

Ngô Sở Úy lại bắt đầu suy nghĩ, luôn cảm thấy Khương Tiểu Soái không đơn giản chỉ cười câu nói của y, bên trong còn xen lẫn hàm ý khác. Quả nhiên là tà tâm động rồi, thì chột dạ đến mức ai cũng muốn đề phòng.

Khương Tiểu Soái thu lại nụ cười, nói nghiêm túc.

Vậy cậu dự định ở đâu?'

Không nhất định. Ngô Sở Úy nói, Tôi vẫn muốn ở phòng khám.

Nói xong, trong lòng lại có chút không nắm chắc, Trì Sính luôn ở chỗ đó chấp hành nhiệm vụ, Khương Tiểu Soái chắc không cảm thấy mình là vì tiện liên lạc với anh ta chứ?

Thật ra Khương Tiểu Soái người ta chỉ muốn hỏi: Cậu không cảm thấy chạy đi chạy về như thế có hơi xa sao?

Tôi mua xe rồi. Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái sáng mắt: Xe gì.

Audi nhập khẩu.

Tôi nhớ chiếc đó hơn sáu trăm lận.

Ngô Sở Úy nói: Tôi mua hàng xài rồi.

Toàn bộ mất bao nhiêu tiền? Khương Tiểu Soái lại hỏi.

Sau mươi ngàn.

Mắt Khương Tiểu Soái trợn tròn, Anh hai, tôi nhớ chiếc xe đó năm ngoái mới ra mà? Cậu mua chỗ nào vậy hả? Cậu bảo người ta bán thêm một chiếc đi. Vừa nói xong, Khương Tiểu Soái lại ngậm miệng, câu này hỏi thật dư thừa mà!

Ngô Sở Úy thấy Khương Tiểu Soái trầm mặc, trong lòng cũng căng thẳng khó hiểu, luôn cảm thấy trong lòng tên này có giấu chuyện gì dó.

Khương Tiểu Soái liếc nhìn Ngô Sở Úy, phát hiện ánh mắt Ngô Sở Úy xoay nhanh hơn bình thường một chút.

Này, tôi nói...

Ngô Sở Úy đột nhiên giật mình: Cái gì?

Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy một hồi, mở miệng hỏi: Cậu bị sao vậy?

Tôi còn muốn hỏi anh bị sao đó?!! Ngô Sở Úy chuyển sang oán trách người khác, Có gì cũng không chịu nói thẳng, luôn quanh co vòng vèo, cố ý muốn làm người ta nôn nóng.

Khương Tiểu Soái càng hồ đồ, Tôi quanh co vòng vèo hồi nào?

Ngô Sở Úy không nhịn được nữa, nói hết mấy lời giấu trong lòng ra luôn.

Không phải anh muốn nhắc nhở tôi đã đến lúc rồi sao? Anh muốn tôi nên phân rõ giới hạn với anh ta không phải sao? Được! Bây giờ tôi nói rõ thái độ, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu, anh yên tâm rồi chứ.

Khương Tiểu Soái bị cái kiểu nói chuyện ở đây không có ba trăm lượng bạc của Ngô Sở Úy làm cho hồ đồ luôn.

Tôi nói này... anh hai, ngài tỉnh ngủ chưa?

Kéo kéo mí mắt Ngô Sở Úy, thấy tên này không phải bị chứng quỷ đè!

Mục đích anh đến đây, không phải chính là muốn tôi nhân còn sớm nên cắt đứt với anh ta sao?

Khương Tiểu Soái dở khóc dở cười gãi đầu, không biết nên nói gì nữa.

Cậu còn dự định cắt đứt với anh ta sao?

Câu nói này khiến Ngô Sở Úy sửng sốt.

Không phải anh có ý đó sao?

Tôi có ý gì? Khương Tiểu Soái buồn cười, Đã đến mức này rồi, cậu không ở cùng anh ta luôn đi còn chờ gì nữa hả?

Thái độ này không chỉ khiến Ngô Sở Úy giật mình, đồng thời cũng khiến y càng thêm xoắn xuýt.

Sao tôi phải ở bên anh ta chứ.

Mấy hôm nay Ngô Sở Úy luôn suy nghĩ vấn đề này, vẫn không nghĩ ra được lý do nào có thể thuyết phục bản thân.

Tại sao cậu không muốn ở bên anh ta?

Khương Tiểu Soái suy nghĩ hoàn toàn ngược lại, hắn cảm thấy Ngô Sở Úy căn bản không có lý do nào để cắt đứt với Trì Sính.

Ngô Sở Úy nghĩ cũng không nghĩ đã nói: Lúc trước không phải chúng ta đã tính toán hết rồi sao? Tôi muốn ở bên anh ta chỉ vì chia rẽ anh ta và Nhạc Duyệt, đợi họ chia tay rồi, tôi sẽ lui ra. Vậy hiện tại mục đích đã đạt được, theo kế hoạch tôi nên...

Cậu quản cái kế hoạch đó làm gì? Khương Tiểu Soái cường thế ngắt lời, Chỉ cần cậu vui là được mà!

Ngô Sở Úy vẻ mặt cố chấp, Đây không phải chuyện vui hay không vui, mấu chốt là, tôi thích nữ! Tôi phải cùng phụ nữ yêu đương kết hôn! Tôi và một người đàn ông như anh ta có làm bậy gì cũng không nên chuyện!

Khương Tiểu Soái bị Ngô Sở Úy chọc tức lùng bùng, gõ mạnh lên đầu để tự khống chế cảm xúc của mình.

Vậy trước kia sao cậu lại làm bậy, còn làm lâu như thế, cố sức như thế? Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi đi, cậu không có một chút cảm giác nào với anh ta hay sao?

Ngô Sở Úy ngẩn người, lại nói: Cảm giác gì đó tạm thời bỏ qua một bên, chúng ta chỉ đơn thuần bàn chuyện này, trước kia tôi và anh ta làm bậy là vì tôi vẫn luôn có một ấm lưới bảo vệ trong lòng, tôi rõ tôi nên làm gì. Hiện tại tôi ở bên anh ta, tôi không biết mình đang làm gì nữa, tôi không tìm được lý do thích hợp!

Khương Tiểu Soái phát hiện, dù Ngô Sở Úy có thay đổi thế nào, y vẫn cái kiểu lỳ đó không bỏ được.

Cậu cảm thấy lưới bảo vệ này còn không?

Một câu đâm trúng phần thịt mềm trong lòng Ngô Sở Úy.

Khương Tiểu Soái lại nói: Sớm đã bị dục vọng của cậu, say mê của cậu, trầm luân của cậu đâm nát rồi đúng không? Cái nên vào cái không nên vào toàn bộ đều đã vào rồi, cậu còn phân rõ giới hạn được sao? Cậu tự sờ lên tim mình xem, xem thử bên trong đã hỗn tạp bao nhiêu thứ rồi!

Ngô Sở Úy sầm mặt, rất lâu mới mở miệng.

Tôi thừa nhận, tim tôi đã hơi hơi đi chệch rồi, nhưng tôi không thể ở bên anh ta.

Khương Tiểu Soái sắp tan vỡ, Tại sao hả? Sao không thể ở bên nhau?

Ngô Sở Úy trầm mặc trầm mặc, cuối cùng bạo phát.

Tôi mà ở bên anh ta, anh ta đã nghẹn muốn thao tôi dữ lắm rồi!

Một phút sau, Khương Tiểu Soái cười tê liệt dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.