Nếu nói thông minh, thì phải tính đến Ngô Sở Úy, người ta tuyệt đối không đuổi Túi Dấm Nhỏ xuống giường, mà trực tiếp đút cho mười mấy con chim béo mập. Túi Dấm Nhỏ no đến mức da bụng cũng sắp nổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn hai người trên giường, cả động đậy cũng lười.
Má, đừng chen! Ngô Sở Úy bực bội đẩy Trì Sính ra.
Vốn là một chiếc giường đơn, thêm vào thân hình khôi ngô của Trì Sính, hai người có thể nằm được mới lạ. Trì Sính vừa lên giường, đã đùn Ngô Sở Úy vào trong, mặt Ngô Sở Úy cũng dính lên tường luôn rồi, có thể không nóng sao?
Đừng chen nữa được không? Lại gầm lên.
Trì Sính có thể bị tiếng gầm này chấn trụ sao? Tiếp tục đè ép cái bánh nhân thịt người này, Ngô Sở Úy nhịn hết nổi, cuối cùng trực tiếp vùng lên, nằm ngửa trên người Trì Sính. Không lầm đâu, là nằm ngửa chứ không phải nằm sấp. Cái ót gối lên mặt Trì Sính, mái tóc lộn xộn cố ý cọ qua cọ lại trên mặt Trì Sính. Còn cho rằng làm thế thật giải hận biết bao, nhưng thật ra người ta đang rất sảng khoái.
Mùi hương của dầu gội bình thường, nhưng lại rất dễ chịu, Trì Sính vùi mặt vào trong mớ tóc của Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy rõ ràng cứng người một chút, y còn đang đợi Trì Sính đạp y xuống, ai ngờ hai tay hắn lại vòng lên mới chết.
Đại Bảo. Trì Sính nhẹ gọi.
Ngô Sở Úy khô giọng ừ một tiếng.
Ngày mai tôi phải cùng lãnh đạo đi công tác, tính ra phải bốn năm ngày mới về được.
Ngô Sở Úy không có cảm giác gì quá lớn, đi thì đi đi, anh đi rồi, tôi có thể nghỉ ngơi mấy ngày, làm chút việc chính sự.
Trì Sính lại nói: Nhạc Duyệt cũng đi cùng tôi.
Nghe được câu này, Ngô Sở Úy rõ ràng cứng người. Tuy đã có tâm lý chuẩn bị từ trước, thậm chí cũng tính được chuyện này là do mình thúc đẩy, nhưng lời nói ra từ miệng Trì Sính, đột nhiên lại trở nên khác lạ.
Trầm mặc mất một lúc mới mở miệng, Tốt lắm, coi như đi nghỉ mát.
Ngô Sở Úy đoán không sai, sau khi gửi tin nhắn đó, tính hướng của Trì Sính đã trở thành tâm bệnh của Chung Văn Ngọc. Bà ta trước tiên là tìm đến lãnh đạo của Trì Sính, hỏi lịch trình gần đây, đặc biệt xin cho con trai cơ hội đi công tác, thật ra chính là nghỉ mát trá hình. Sau lại tìm đến Trì Sính, quấn chặt không tha bảo hắn mang theo Nhạc Duyệt, Trì Sính không đồng ý, Chung Văn Ngọc sẽ vừa khóc vừa nháo.
Thật ra, Trì Sính biết chuyện đi công tác là bị cố ý sắp xếp, cũng biết Chung Văn Ngọc lo lắng cái gì. Nhưng hắn không ngờ được, sau lưng còn có một kẻ xúi bẩy, hiện tại đang nằm trong lòng mình, ôm lòng bực bội.
Đại Bảo. Trì Sính gọi một tiếng.
Ngô Sở Úy lăn xuống khỏi người Trì Sính, tiếp tục nằm lên giường, lần này Trì Sính lại chen với y, bất luận hắn chen thế nào y cũng không lên tiếng nữa, chỉ chơi xấu dán dính lên tường.
Trì Sính biết tán tỉnh, biết trêu chọc, biết uy hiếp, biết cưỡng ép... cái gì cũng rành, nhưng hắn chỉ thiếu duy nhất món công phu này, đó chính là dỗ dành. Đời này chưa từng dỗ ai, chưa từng xin lỗi, ngay cả một câu nhận sai cũng không biết nói.
Nhưng lại cứ có người chọt trúng điểm yếu của hắn.
Mặt Ngô Sở Úy bị véo mạnh, giọng nói thấp trầm vang lên sau lưng.
Giận rồi?
Mặt đen, mày nhíu, môi mím, mắt trợn trắng, còn trâng tráo đáp một câu: Vẫn rất tốt đây!!
Người sau lại hỏi: Tốt vậy sao cậu không nhìn tôi một cái?
Ngô Sở Úy há miệng, hận không thể cắn rớt một miếng tường.
Lười nhìn anh! Không thích nhìn anh!
Nói xong, cả người liền bị lật lại như cái bánh xèo, áo ngủ không biết vị vặn ra mấy đường cong, chỉ còn một sợi dây cột ở eo, lồng ngực phanh rộng. Ánh mắt Trì Sính nóng bỏng nhìn mảnh đất đó, cánh tay sờ lên, cũng là ngực, của Trì Sính thì chắc nịch khỏe mạnh, của Ngô Sở Úy thì dẻo dai mà tràn đầy đàn hồi, khi xoa cảm giác rất tốt.
Anh thôi làm mấy trò này đi. Ngô Sở Úy đẩy tay Trì Sính đi.
Trì Sính ngậm môi Ngô Sở Úy, hừ nói: Cậu thích được làm thế, tại sao tôi không thể làm?
Tiếng thở đốc của Ngô Sở Úy toàn bộ bị nuốt vào miệng Trì Sính.
Trì Sính, tôi rất ghét anh!
Trì Sính nắm hai cổ tay Ngô Sở Úy kéo lên trên đỉnh đầu, đầu lưỡi liếm từ xương quai xanh xuống nách, thấm ướt lông nách, còn hạ lưu dùng răng rứt ra, đầu lưỡi chui vào tàn phá ở lỗ chân lông. Ngô Sở Úy ngửa cổ lên, tiếng thở dốc khó nén còn lẫn với tiếng mắng chửi hỗn loạn, quanh quẩn liêu nhân bên tai.
Toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ thịt nào không lẳng lơ. Trì Sính bình luận.
Mặt Ngô Sở Úy đỏ lét, vừa muốn biện giải, miệng lại bị chặn lấy.
Có lẽ do thời gian trước đó thiếu yêu nghiêm trọng, tối nay Ngô Sở Úy không biết bị đùa bắn mấy lần, trước khi ngủ khóe mắt cũng ẩm ướt. Trì Sính biết trong lòng y vẫn còn tức giận, nhẹ xoa trán y nói: Ai cũng có thể nổi giận với tôi, nhưng cậu thì không.
Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ bạt lại một câu: Tại sao?
Trầm mặc rất lâu, Trì Sính mới mở miệng.
Vì chỉ có cậu tức giận, tôi mới nóng lòng. Tôi đã đáp ứng cậu rồi, tất nhiên sẽ làm được.
Đáng tiếc, khi Trì Sính nói câu này, Ngô Sở Úy đã ngủ rồi.
Lâu lắm rồi mới nằm chung giường, ôm nhau mà ngủ.
Túi Dấm Nhỏ xem biểu diễn cực giới hạn suốt đêm, lúc này cũng đã tiêu hóa xong, lắc lắc cái đuôi trườn từ tủ đầu giường xuống, tìm một khe hở chui vào, cái đầu nhọn dán lên trán Ngô Sở Úy, vô thanh vô tức nhắm mắt lại.