Mới sáng sớm, Ngô Sở Úy mặc quần cộc hoa của mẹ may cùng một cái áo ba lỗ của ba lúc còn sống nghiêng ngả ra khỏi phòng ngủ. Mỗi lần thấy Ngô Sở Úy mặc như thế, Khương Tiểu Soái đều thấy tức cười, đặc biệt yêu thích.
Này, lát nữa chắc có người đến khám bệnh, cậu mau thay quần áo đi.
Không cần gấp. Ngô Sở Úy lôi thôi đã quen, Tôi đi tắm bây giờ.
Khương Tiểu Soái hứng thú nhìn Ngô Sở Úy: Tôi phát hiện cậu đặc biệt thích mặc bộ đồ ngủ này.
Ngô Sở Úy không để tâm ngoáy mũi: Chất vải hồi xưa tốt, đều là vải bông chất lượng, mặc nó ngủ rất thoải mái.
Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng thắng xe, Ngô Sở Úy bâng quơ nhìn ra ngoài một cái, ngón tay lập tức cứng trong lỗ mũi... xe của Trì Sính!!
Mợ mợ mợ... Ngô Sở Úy hoảng lên, Sao đến nhanh như thế? Y còn đang lôi thôi thế này mà!
Trì Sính thong thả mở cửa xe, ôm Túi Dấm Nhỏ xuống.
Tôi vào nhà vệ sinh trốn một lát, anh ta có vào thì nói tôi không ở đây. Ngô Sở Úy lướt vào nhà vệ sinh, khóa chặt bên trong.
Trì Sính bước vào, Khương Tiểu Soái làm bộ không biết hắn ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười thân thiện: Chỗ nào khó chịu vậy?
Trì Sính không vòng vo: Ngô Sở Úy đâu?
À, cậu ấy vừa ra ngoài rồi, anh tìm cậu ấy có việc gì?
Trì Sính nhạy bén phát giác được động tĩnh trong nhà vệ sinh, không nói hai lời, bước thẳng đến nhà vệ sinh. Đẩy cửa lần một không ra, đẩy lần hai, khung cửa bị gãy.
Khương Tiểu Soái nuốt nước miếng, mẹ ơi, anh bạn này cũng quá... soái rồi.
Ngô Sở Úy đang dán lên cửa nghe động tĩnh, chấn động kịch liệt bất ngờ diễn ra, nửa người của y đều tê, tiếp theo là một tiếng rắc, gương mặt Trì Sính xuất hiện trong tầm nhìn.
Áo ba lỗ đã cũ đến ngả vàng, trên ngực còn có mấy cái lỗ, quần bông in hình hoa bắt mắt, đường chỉ may hiện rõ bên rìa, ngay cả túi cũng không ra sao...
Trì Sính nhìn rõ toàn bộ cách ăn mặc của Ngô Sở Úy tại nhà.
Hai giây sau, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng gào của Ngô Sở Úy: Có ai hành động như anh không hả? Mợ nó đây là nhà vệ sinh, không phải phòng khách, muốn xông vào là xông vào sao? Lỡ có người đang ị ở trong thì sao? Lỡ người ở trong không phải là tôi, mà là phụ nữ thì sao?...
Ngô Sở Úy mắng một tràng như nổ pháo, cuối cùng phát hiện Trì Sính căn bản không nghe, mắt nhìn thẳng tắp vào cái quần bông in hoa của mình, tràn đầy hứng thú ác liệt.
Hình tượng, chú ý hình tượng... Ngô Sở Úy đột nhiên tỉnh lại, tay xoa giữa trán, khi ngẩng đầu lên lại trưng ra gương mặt thong dong lãnh đạm: Mời anh ra ngoài, tôi muốn tắm.
Trì Sính: Mau lên, tôi đợi ở ngoài.
Mười phút sau, Ngô Sở Úy ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi đối diện Trì Sính, thản nhiên đốt một điếu thuốc, thờ ơ hỏi: Tìm tôi có chuyện gì?
Tay Trì Sính nhẹ vuốt ve thân rắn của Túi Dấm Nhỏ, lạnh nhạt nói: Nhị Bảo nhà tôi không thoải mái lắm, muốn nhờ cậu chữa...
Nhị Bảo? Ngô Sở Úy cười pha trò, mẹ bà tên gì nóng thế: Vậy Đại Bảo là ai?
Trì Sính đáp: Không phải là cậu sao?
Má... Ngô Sở Úy dại ra, sao tôi lại quên chuyện này chứ? Thu lại vẻ mặt lúng túng, y thong dong nhìn Trì Sính.
Nó không thoải mái anh tìm tôi làm gì? Đây là phòng khám, không phải phòng bệnh thú y, huống hồ tôi cũng không phải bác sĩ.
Trì Sính cười khó hiểu: Em trai ruột của cậu bệnh rồi, cậu không thể thấy chết không cứu chứ?
Sao lại kéo đến em trai của tôi?
Trì Sính nhìn ra nghi hoặc của Ngô Sở Úy, kiên nhẫn giải thích cho y: Cậu là Đại Bảo, nó là Nhị Bảo, không phải là em cậu thì em ai?
Ngô Sở Úy: ...
Trì Sính lại nói: Hơn nữa cậu thiếu tôi nhiều thứ như thế, hôm nay cũng nên trả rồi chứ?
Tôi thiếu anh cái gì? Ngô Sở Úy nhíu mày chất vấn.
Trì Sính không nhanh không chậm liệt kê: Đậu khô, kẹo sữa, đậu hạt, chân gà ngâm chua, mơ khô, Red bull, Vượng Tử... (Vượng Tử: Tên nhãn hiệu đồ ăn vặt của TQ)
Mụ nội anh!! Ngô Sở Úy điên cuồng gào thét trong lòng, đó là gia đây ban cho anh, sao thành ra thiếu nợ anh chứ?
Đương nhiên, ngoài mặt vẫn rất thản nhiên, đưa tay biểu hiện rõ ràng: Hết rồi.
Đi mua. Trì Sính nói rất đương nhiên.
Ngô Sở Úy cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng đáp: Hết tiền.
Trì Sính lấy ra mấy tờ tiền đỏ chót trong túi đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy rất tự nhiên nhận tiền của Trì Sính, nhét vào túi, đáp cho hai chữ.
Không đi.