Nghịch Tập

Chương 117: Chương 117: Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo




Cho dù Trì Sính chuẩn bị rất đầy đủ, cũng làm công tác sau chuyện rất cẩn thận, nhưng tiểu cúc hoa và tiểu tâm can của Ngô Sở Úy vẫn chịu tổn thương nghiêm trọng. Nằm trên giường suốt một tuần lễ, mỗi ngày chỉ có thể ăn thức ăn lỏng không nói, còn phải ba lần bốn lượt bị Trì Sính tách ra thưởng thức, trêu chọc lưu luyến.

Nhưng đây cũng không phải là điều đau khổ nhất, đau khổ nhất là mỗi lần đi vệ sinh, giống hệt như ra trận. Bất kể đại tiện tiểu tiện, đều thảm liệt như nhau. Đại tiện thì tự nhiên không cần phải nói nhiều, tiểu tiện mới thật sự là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Tại sao phải nói như thế chứ?

Trước kia khi mông Ngô Sở Úy còn chưa có chuyện, y không cảm thấy được da thịt ở mặt trước và mặt sau là dính liền với nhau. Kết quả lần đầu tiên đi tiểu sau khi xong chuyện, có thể nói đã chỉnh y thảm muốn chết.

Mặt trước vừa dụng lực, mặt sau đã co rút lại theo tính phản xạ, mà co một cái liền đau thấu tim, mà nếu thả lỏng thì lại không tiểu được. Mà khi tiểu thì phải một phát suôn sẻ, một khi ngừng giữa chừng, mặt sau lại co rút, đợi khi vận sức lại đau thêm lần nữa. Cuối cùng toàn bộ trống rỗng, mặt sau vẫn hung hăng co rút...

Mỗi lần kéo quần, đều nước mắt lưng tròng.

Phương pháp chống đau hiệu quả nhất chính là ít uống ít bài tiết nước tiểu, nhưng cách này lại gặp phải phản đối mãnh liệt của tên Trì đao phủ. Uống ít nước dễ thượng hỏa, thượng hỏa rồi dễ táo bón, táo bón thì cũng chịu tội y vậy, hơn nữa còn thảm liệt hơn nữa.

Cho nên không chỉ phải uống, mà còn phải uống nhiều, mỗi ngày uống ít nhất tám ly nước, nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy uống từng hớp. Uống ít một chút cũng không được. Lại thêm ăn toàn là đồ ăn lỏng như thế, mỗi ngày Ngô Sở Úy đều phải sống trong nước sôi lửa bỏng.

Chẳng qua Ngô Sở Úy ngoan cường làm sao có thể bị đánh bại dễ dàng như thế. Nếu đã không thể tránh được phải đi tiểu, thì liền luyện công đi! Nỗ lực tu luyện đến cảnh giới một lần sạch sẽ, không gián đoạn, không lưu lại một giọt thừa.

Thế là sáng mỗi ngày, Trì Sính nhắm mắt, đều có thể nghe được một chút động tĩnh như thế.

Đầu tiên là vận khí thời gian dài, sau đó là lầm bầm vài tiếng, tiếng theo là thở dốc một hồi, kèm với nó là tiếng nước chảy gấp rút mạnh mẽ, dứt khoát nhanh nhẹn rồi thu về, lại một hồi thở dốc, sau khi bình ổn hơi thở, chính là tiếng bước chân chậm rãi lề mề...

Cuối cùng, giường lắc lư vài cái, một con sâu bự hì hục leo lên, thở ra như vừa trút được gánh nặng, thoải mái chép miệng, rất nhanh tiếng ngáy nhỏ nhẹ đã vang lên bên cạnh.

Mỗi khi đến lúc này, Trì Sính đều nhịn không được hôn lên mặt Ngô Sở Úy một cái.

Mấy hôm nay, đại khái là mông đã không còn quá đau, Ngô Sở Úy lại có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác.

Tôi muốn ăn thịt ba rọi.

Trì Sính đang bưng hoành thánh nhân chay chợt khựng lại, trầm giọng nói: Nhịn thêm vài ngày nữa, mới tốt một chút đừng làm bậy.

Nhịn hết nổi rồi. Ngô Sở Úy căm hận trừng mắt nhìn cái chén hoành thánh chay kia: Cả ngày ăn chay, đã sắp biến thành gia súc rồi!

Cho dù Ngô Sở Úy nói thế, Trì Sính vẫn quyết tâm không đồng ý.

Kết quả, hơn mười một giờ tối, nhân lúc Trì Sính đi tắm, Ngô Sở Úy gọi điện thoại cho Cương Tử.

Mua cho tôi một chén thịt ba rọi đi.

Cương Tử dại ra, Vào giờ này, đi đâu mua thịt ba rọi hả?

Không phải có chợ đêm sao? Ngô Sở Úy nói.

Tôi sợ thứ đó không sạch sẽ, không phải Trì Sính nói mấy hôm nay dạ dày của cậu không tốt sao?

Ngô Sở Úy không chút để tâm: Không sao, anh mua giúp tôi một phần đi.

Cúp máy xong, hít hít miệng, trùng đói đã bắt đầu bò trong bụng.

Trì Sính tắm xong bước ra, thấy Ngô Sở Úy nằm sấp trên giường, miệng dán lên người Túi Dấm Nhỏ, không biết đang nghĩ cái gì. Bước qua vỗ lên lưng y một cái, Ngô Sở Úy lập tức phát ra tiếng hừ trầm nén trong ngực.

Làm gì vậy? Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy dùng mũi cọ cọ Túi Dấm Nhỏ, thẫn thờ nói: Ngửi mùi thịt.

Có đói đến mức đó sao? Trì Sính tựa vào đầu giường, một cẳng chân mạnh mẽ gấp lên, chân khác thì đè lên lưng Ngô Sở Úy, trêu chọc: Không phải tôi cũng đã mấy ngày không được ăn 'thịt' rồi sao?

Ngô Sở Úy tự nhiên biết thịt này không phải thịt kia, lập tức sầm mặt chọi cho một câu.

Anh có thể gom ăn một lần, tôi nào có bản lĩnh của anh.

Trì Sính cười gãi cổ Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy liền co chặt cúc hoa, mắng liên mồm.

Hơn một giờ tối, Trì Sính ngủ rồi, Ngô Sở Úy nhón thân thể vụng về vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh vừa vang, Trì Sính đã tỉnh, vốn hắn ngủ luôn rất cảnh giác, lại thêm Ngô Sở Úy luôn diễn màn âm nhạc buồn cười như thế trong nhà vệ sinh, hắn có thể không dựng lỗ tai lên nghe sao?

Ngô Sở Úy mở cửa sổ phòng vệ sinh ra, búng tay ra bên ngoài.

Cương Tử, tôi ở đây.

Cương Tử ngẩng đầu lên, một sợi dây thừng treo một cái thùng, từ lầu hai chậm rãi thả xuống.

Bỏ thịt vào thùng đi. Ngô Sở Úy nhỏ giọng nói.

Cương Tử cảm thấy bi ai, sao Trì Sính lại ngược đãi cậu thành thế này?

Cẩn thận kéo dây thừng về, đưa thùng lên đến cửa sổ, ôm chặt lấy, hưng phấn duỗi đầu ra nhe răng khè miệng làm một thế tay ok với Cương Tử.

Mẹ ơi! Đây là thịt đó!

Ngô Sở Úy bưng trong tay mà nước mắt lưng tròng.

Không cần dùng đũa, trực tiếp lấy tay bóc một miếng cả thịt lẫn mỡ, bóng lưỡng dầu thật mê người! Ngô Sở Úy chép miệng, bỏ thịt vào mồm, kết quả tay ngoẹo đi, chạy vào miệng người khác.

A... Ngô Sở Úy nhìn người ngồi xổm bên cạnh, mật khẩu hung hăng co rút.

Sao anh tỉnh rồi?

Hàm răng bén nhọn của Trì Sính nhai thịt nhồm nhoàm, cắn từng cái rất mạnh.

Cũng rất thơm.

Ngô Sở Úy túng quá làm liều, không sợ xấu hổ bóc thêm miếng nữa.

Vậy tôi cũng nếm thử.

Sau đó lại chạy vào miệng Trì Sính, ngay cả chén thịt cũng bị cướp qua.

Một miếng thịt thèm chết anh hùng hảo hán, Ngô Sở Úy túm chặt cánh tay Trì Sính, cằm chỉa vào miếng thịt nhỏ nhất ở giữa, Vậy miếng đó đi, tôi chỉ ăn miếng nhỏ đó thôi.

Con ngươi Trì Sính tỏa ra ánh sáng khiếp người: Nửa miếng cũng không được.

Ngô Sở Úy thấy không có hy vọng, muốn thò tay chấm chút nước thịt, nhanh chóng rút ngón tay ra, lại chui vào miệng người khác.

Thao!

Nửa đêm nửa hôm, Trì Sính cố ý ăn thịt trước mặt người họ Ngô nào đó đã đói bụng cồn cào, ăn hì hục sảng khoái, ăn dào dạt hứng thú.

Ngô Sở Úy liếc mắt sang bên cạnh, hỏi xa xăm: Rất thơm đúng không?

Tạm được.

Ăn thịt cũng đao to búa lớn, xâm lấn sông núi như thế, không bao lâu chén thịt đã vào bụng.

Ngô Sở Úy nuốt nước miếng: Thơm lắm không?

Trì Sính không thèm ngẩng đầu lên nói: Không thơm như cái mông của cậu.

Ngô Sở Úy oán hận quay đầu đi.

Trong chén chỉ còn lại miếng thịt cuối cùng, Trì Sính cố ý ho nhẹ một tiếng, Ngô Sở Úy đưa mắt qua. Trì Sính liếc nhìn Ngô Sở Úy, khóe miệng mang theo nụ cười trêu chọc, trong tầm mắt nghiêm chặt tử thủ của y, chậm rãi bỏ miếng thịt vào miệng mình. Ngay vào lúc này, Ngô Sở Úy vẫn còn ảo tưởng Trì Sính sẽ nhào qua, chia một nửa miếng thịt trong miệng cho mình, cho dù đã bị cắn qua, y cũng không chê.

Nhưng, Trì Sính nuốt xuống.

Ngô Sở Úy vì miếng thịt này, hờn giận suốt nửa đêm, gần sáng mới ngủ được.

Trong mơ đều đang ăn thịt, chân giò heo đầy mỡ, hai hào nửa kg.

Cho dù Trì Sính đã đánh răng, nhưng mùi thịt trong miệng vẫn khó thể xóa bỏ hoàn toàn, Ngô Sở Úy cứ đưa mũi ngửi, ngửi một hồi, ngửi đến bên miệng Trì Sính.

Ngô Sở Úy dưng không mắc chứng quỷ đè, Trì Sính đã quen rồi, cảm thấy đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy dán tới, trong lòng liền trào lên một dòng hơi nóng. Nếu một người nửa đêm bị quỷ đè cũng có thể hôn miệng bạn, chứng minh người đó đã yêu bạn đến tận xương.

Cuối cùng cũng tìm được thịt rồi...

A!

Một cú này, khiến mắt Trì Sính cũng xanh luôn.

Sáng hôm sau, cử động khóe môi bị tàn phá chất vấn Cương Tử.

Ai cho cậu lén đưa thịt cho cậu ấy?

Cương Tử rất vô tội, Cậu ta bảo tôi đưa thì tôi đưa.

Trì Sính phát điên, Không phải cậu biết cậu ấy không thể ăn thịt sao?

Biết mà! Cương Tử nói.

Trì Sính híp mắt, trong giọng nói tỏa ra hơi lạnh.

Vậy cậu còn đưa cho cậu ấy?

Cương Tử ngập ngừng, rụt rè nói: Không phải cậu từng nói với tôi sao? Chỉ cần là chuyện cậu ta yêu cầu, bất kể đúng hay sai, đều phải làm theo ý cậu ta. Cho dù cậu ta có sai, trong lòng tôi biết rõ là được rồi, không cần nhất thiết phải vạch trần... khụ khụ... là nói như thế đúng không?

Trì Sính trợn tròn mắt báo, nghẹn không ra nổi một chữ.

Lái xe về, đi ngang một con đường mỹ thực, nhớ đến tình cảnh Ngô Sở Úy cắn môi hắn tối qua, đột nhiên đạp thắng xe.

...

Một phần thịt ba rọi bày trước mặt Ngô Sở Úy.

Ăn!

Chữ này, là lời Trì Sính từng nói với Ngô Sở Úy mà khiến y cảm động nhất.

Giống như một con sói hoang đã đói cực điểm, hoàn toàn không biết no, dùng khí thế gió bão cuốn sạch thịt trong chén.

Thỏa mãn chưa? Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy gật đầu: Sướng muốn chết!

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng đã lao vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cậu, mồ hôi lớn như hạt đậu thi nhau chảy xuống, tay túm da đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.