Giấc ngủ kéo dài đến tận trưa hôm sau, đợi khi Ngô Sở Úy tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường trong phòng khám. Những chuyện xảy ra tối qua hiện tại nghĩ lại đặc biệt không chân thật, không phải mình tìm hắn để ngả bài sao? Sao lại mơ hồ làm cùng hắn? Làm xong rồi không phải nên ngủ ở chỗ hắn sao? Sao lại về đây rồi?
Càng nghĩ càng không ra, vội mở cửa hỏi Khương Tiểu Soái.
Anh biết tối qua tôi đi làm gì không?
Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu hỏi lại: Làm gì?
Anh không biết a! Ngô Sở Úy sụ mặt.
Tôi làm sao biết đi đâu? Khương Tiểu Soái cảm thấy Ngô Sở Úy khẳng định là ngủ nhiều bùng đầu, Tối qua khi tôi đi cậu vẫn ở phòng khám, sáng hôm nay khi tôi đến cậu vẫn ở phòng khám, cậu nói cậu đi làm gì? Đi ngủ đó.
Mẹ nó!... Lẽ nào là một giấc mộng xuân?
Đúng rồi, trên bàn có hai túi đồ ăn, không biết là ai đưa đến. Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nhớ lại lời Trì Sính nói với mình hôm qua, Tâm trạng tôi hôm nay không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc trước đi, sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu.
Ồn ào nửa ngày hóa ra không phải mơ... Ngô Sở Úy không biết nên cao hứng hay thất vọng, ngồi một mình trên ghế suy nghĩ ngẩn ra, cũng không đi rửa ráy, cứ rối bù bẩn thiểu ngẩn ra đó.
Này, nghĩ gì đó? Khương Tiểu Soái vẫy vẫy tay trước mặt Ngô Sở Úy.
Hai mắt Ngô Sở Úy vô thần nhìn Khương Tiểu Soái, lo lắng sợ sệt
Hôm qua tôi đi tìm tay sai của Trì Sính, anh ta nói Trì Sính đổi công việc là vì ba mình, căn bản không liên quan đến tôi.
Cho nên sao? Khương Tiểu Soái lắc nhiệt kế.
Ngô Sở Úy tì cằm lên lưng ghế, Cho nên anh ta căn bản không biết Nhạc Duyệt là bạn gái cũ của tôi, gây chuyện với tôi cũng không phải vì Nhạc Duyệt, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Khương Tiểu Soái kẹp nhiệt kế dưới nách bệnh nhân, nghiêng đầu biểu thị kinh ngạc, Vậy hai người cũng rất có duyên đúng không?
Có duyên cũng là nghiệt duyên! Ngô Sở Úy nhịn không được nghĩ.
Vậy hiện tại cậu định thế nào? Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy tỏ rõ mình không biết.
Có từng nghĩ chấm dứt như thế không?
Ngô Sở Úy ngập ngừng, nói: Cũng có một chút.
Vừa nói xong, di động liền vang lên.
Khương Tiểu Soái nói, Quên cho cậu biết, di động của cậu từ sáng tới giờ vẫn reng, tôi thấy là số lạ nên không nghe.
Số điện thoại này đối với Ngô Sở Úy mà nói một chút cũng không hề xa lạ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nằm mơ bị thầy số học bắt chép phạt, cũng toàn viết số này. Lạ thật, sao Nhạc Duyệt biết số điện thoại mới của mình? Ngô Sở Úy đang rầu rĩ, chuông điện thoại ngừng vang. Nhìn qua nhật ký cuộc gọi, má nó, hơn hai trăm cuộc gọi nhỡ, toàn của Nhạc Duyệt, từ tối qua đến thẳng bây giờ.
Lẽ nào bị cô ta biết rồi?
Đang nghĩ thế, di động lại rung lên.
Nhạc Duyệt đang ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, đồ dâm đãng mày muốn giả vờ với tao hả? Có ngon mày tiếp máy của bà coi, bà muốn coi thử mày to gan cỡ nào, ngay cả đàn ông của Nhạc Duyệt này cũng dám cướp.
Sau đó, giọng Ngô Sở Úy truyền tới.
A lô?
Là nam? Nhạc Duyệt nhất thời ngây ngẩn, không nghe ra là giọng Ngô Sở Úy.
Anh là ai? Nhạc Duyệt hỏi.
Ngô Sở Úy rất bình tĩnh nói ra tên cũ của mình: Ngô Kỳ Khung.
Nghe được ba chữ này, Nhạc Duyệt cũng không rõ cảm giác là gì.
Sao lại là anh?
Nhạc Duyệt dùng hết mọi thủ đoạn, vất vả cực khổ lắm mới điều tra được số điện thoại quấy rối, lại là bạn trai cũ?
Ngô Sở Úy cười gằn: Cô hỏi ai vậy? Điện thoại là do cô gọi đến.
Nhạc Duyệt không nản chí truy vấn: Anh vẫn luôn dùng số điện thoại này?
Cô dùng chung một số điện thoại với người khác sao?
Nhạc Duyệt bị lời Ngô Sở Úy làm nghẹn, ngưng thần trầm tư một hồi, đột nhiên lóe ra gì đó, lập tức buồn bực, Ngô Kỳ Khung, đồ vô liêm sỉ!
Ngô Sở Úy vẫn bình thản nói: Tôi sao lại vô liêm sỉ?
Có phải anh thấy tôi sống quá hạnh phúc, trong lòng bất bình, đặc biệt gọi điện thoại cho bạn trai của tôi để chia rẽ? Ngô Kỳ Khung, tôi cho anh biết, anh bớt giở trò quỷ đi, tôi không bao giờ để mắt đến anh nữa, anh chết tâm đi. Sau này bớt gọi điện cho bạn trai của tôi, bớt nhắc đến tôi trước mặt anh ấy, nếu không anh không xong với tôi đâu.
Ngô Sở Úy không biết nên nói gì mới tốt, Chỉ cần cô không nhắc đến tôi trước mặt anh ta là được.
Phi! Anh thật nghĩ mình là đồ ngon sao, tôi nhắc đến anh cũng sợ làm bẩn tai anh ấy đó!
Ngô Sở Úy cạch một cái cúp máy, ánh mắt sắc bén ném qua Khương Tiểu Soái.
Tôi nghĩ rõ rồi.
Khương Tiểu Soái: Dự định thế nào?
Trịnh trọng nói ra tám chữ.
Nhất định phải giải quyết cô ta trước!