Tiếng cười vang vọng tràn đầy bá đạo, tường vân phía trời nam cũng bị thổi bay mộng mảng rộng lớn.
Giữa khoảng trời xanh đang có một đám mây nhỏ “trôi” nhẹ và từ từ hạ xuống.
Mọi người hướng mắt nhìn theo, không ai phát ra bất kỳ thanh âm nào, có thể bọn họ hiện tại cũng không dám lên tiếng bởi vì những bất ngờ cứ liên tiếp xảy ra, lên tiếng cũng chẳng có tác dụng gì.
Đứng trên đám mây, Thái Hư Tử bộ dáng ngạo nghễ, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi tựa như đoạt được vô thượng bảo bối một dạng, bên cạnh ông ta là một người khác đang đứng nhắm nghiền đôi mắt, ông ta đứng mà cứ như thể hoà hợp cùng thiên nhiên xung quanh một dạng, tạo cho người khác cảm giác tựa như mờ ảo vô hình.
Lúc này, tường vân đã đến gần hơn một khoảng cách tương đối, ông ta cũng mở đôi mắt ra, bộ dáng của người này cũng phảng chiếu trong tầm mắt của mọi người.
Vị này cước hạ tường vân, bộ dáng tiên phong đạo cốt, hai mắt toả ra khí thế sắc bén không giận tự uy, khuôn mặt trơn nhẫn láng mịn như da em bé, đặc biệt hai bên má còn hơi ửng hồng nhẹ tựa như một người uống say. Râu tóc y bạc phơ, xung quanh y còn có khí trắng lượn lờ.
-Tiên...Tiên nhân...!!!
Chứng kiến cảnh này, một người lắp bắp kinh hãi nói, quảng trường tuy có lớn đến mấy, nhưng với bầu không khí yên tĩnh thì một giọng nói có phần hoảng hốt cũng có thể lọt vào trong tai đám người không sót chữ nào.
Chỉ bằng 1 giọng nói đã đủ để phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Cả quảng trường đông nghìn nghịt người sợ hãi quỳ xuống đồng loạt hô lớn:
-Bái kiến Tiên nhân...
Tất cả mọi người đều hành động như vậy, không có một ai ngoại lệ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Không! Chính xác là Trần Tinh vẫn thong dong đứng đó.
Người này vừa xuất hiện, hắn liền cảm nhận được áp lực cực lớn, thế nhưng muốn hắn quỳ, chuyện đó là không thể nào!
Vả lại, hắn có một điều thắc mắc, vì sao khi gặp Tiên nhân, những người khác sẽ phải quỳ? Là ai đặt ra quy định này? Tại sao lại như vậy? Hay chỉ đơn thuần là Tiên nhân dùng tu vi của mình đàn ép kẻ yếu bắt họ quỳ xuống, lấy nhục nhã của người khác để tăng thêm vinh diệu của bản thân?
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không hề chứa đựng sợ hãi, thay vào đó là có phần hiếu kỳ.
Bộ dáng người này Trần Tinh trông rất quên, hắn dường như đã thấy qua nhưng lại không nhớ được là ai, rất mơ hồ.
-Ồ, khá lắm, Hư Tử, ta nói không sai chứ, hắn quả nhiên là hạt giống tốt, hahaha.
Người này ánh mắt hướng về Trần Tinh, tay vuốt vuốt râu mỉm cười cùng Thái Hư Tử nói.
-Sư phụ đại nhân quả nhiên mắt sáng như đuốc, đệ tử tự kém không bằng,...
Thái Hư Tử hơi khom người hướng về người này lên tiếng, ông ta cũng không có hạ giọng nên lời nói lọt vào trong tay đám người.
-Sư phụ....lẽ nào...
Tiêu Thiên Hầu cố gắng gượng dậy thân người, nghe được lời nói của Thái Hư Tử, ánh mắt ông ta lập tức biến đổi nhìn về phía người kia.
-Tiểu Tiêu, hiện tại ta đã trở về, có phải ngươi nên trả lại cho ta Thiên Vẫn Thần Kiếm?
Người này xưng hô Tiêu Thiên Hầu là tiểu Tiêu, lời nói chẳng khác nào như trưởng bối đang cùng vãn bối nói chuyện với nhau.
Chỉ có điều ẩn ẩn trong đó chính là sát khí hư vô mờ mịt lúc có lúc không.
Tiêu Thiên Hầu nghe xong mắt trợn thật to, bàn tay run run, miệng hô lớn:
-Đao...Đao Kiếm Thượng Nhân..!!!!!
-Hahaha, ngươi vẫn còn nhớ ta sao? Hơn 1000 năm rồi, tưởng chừng sẽ không có người nào nhớ tới lão phu nữa chứ, hahahaaa
Giọng cười vang lên một lần nữa, chỉ là không có linh lực trong đó nên cũng không có phát sinh hiệu ứng gì khác biệt.
Những người khác một bộ ngốc trệ, ở đây không ít người sống trên nghìn năm, đều là một dạng lão quái vật.
Nhưng tất cả bọn họ đều chẳng có lấy nổi một danh xưng.
Thượng Nhân!
Danh xưng này chỉ dành cho những người đã đạt đến nửa bước Địa Tiên.
Tiên Nhân không ra, Địa Tiên vô đối!
Nhưng Đao Kiếm Thượng Nhân lại là một chuyện khác.
Phía trước ngoại hiệu Thượng Nhân có kèm theo ngoại hiệu khác thì lại càng khủng bố hơn nữa.
Những người này tuy cũng là nửa bước Địa Tiên, nhưng chiến lực lại tồn tại ở một đẳng cấp khác.
Một cách nôm na chính là bọn họ đều thuộc những người nổi tiếng trong cùng đẳng cấp.
-Người sáng lập Thái Hư Tông - Đao Kiếm Thượng Nhân - Thái Huyền Tử!!!
Tông chủ Hoa Nghiêm Tông, Hoa Mãn Tiên mở miệng thì thào, giọng điệu bà ta có phần bất ngờ cùng rung động. Chẳng qua là bà ta đang cố gắng giả vờ trấn tỉnh mà thôi.
-Thái Huyền Tử? Chẳng phải ông ta đã chết cách đây 1000 năm rồi sao? Tại sao ông ta lại có thể xuất hiện nơi này?
Tông chủ Linh Nhạc Tông mở miệng tiếp lời, thế nhưng không có ai trả lời bà ta.
-Phanh~
Lúc này, Tiêu Thiên Hầu đột nhiên dùng hết sức lực quỳ xuống thật mạnh, âm thanh đầu gối lão va chạm cùng nền gạch to rõ vang dội.
Ai cũng chú ý đến hành động này của lão, có thể là do Tiêu Thiên Hầu thật sự sợ, bởi vì không ai không nhận ra sát ý ẩn ẩn bên trong lời nói của Thái Huyền Tử đối với lão và đặc biệt là tu vi của Thái Huyền Tử hiện tại không phải là nửa bước Địa Tiên nữa, khí tức trên người lão ta đã phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất, đặc biệt phong phạm của lão đã nói lên tất cả.
Tiên Nhân chân chân chính chính! Địa Tiên đẳng cấp!
-Tiền...tiến bối nói đùa, vãn bối chỉ là thay mặt sư phụ giữ dùm tiền bối, nào đâu có ý chiếm đoạt, hiện tại tiền bối đã xuất hiện thì vãn bối cũng giao nó lại cho tiền bối, chỉ là Thiên Vẫn Thần Kiếm đã bị hắn chiếm đoạt.
Tiêu Thiên Hầu hiện tại nào đâu còn có phong thái của một vị tông chủ cao cao tại thượng đứng đầu Lục tông?
Hiện tại bộ dáng ông ta chẳng khác nào một kẻ chuyên đi bợ đỡ người khác, mọi trách nhiệm Tiêu Thiên Hầu dĩ nhiên đều quy cho Trần Tinh gánh lấy và phủi sạch quan hệ với mình.
-Hừ!
Thái Huyền Tử hừ lạnh một tiếng, từ trong miệng ông ta dường như có vật gì đó thoát ra, vật này không phải vật thể cũng không phải linh lực, nó dường như chỉ là gợn sóng nhẹ tựa con gió, không thể trông thấy.
-Ầm~
Tiếng hừ vừa dứt thì đầu lâu của Tiêu Thiên Hầu cũng bạo nổ. Nguyên Anh của ông ta cũng không thể trốn thoát và chịu thảm cảnh tương tự.
Có thể nói Tiêu Thiên Hầu chết tươi lập tức chỉ bằng một tiếng hừ lạnh của Thái Huyền Tử. Một cái chết quá nhanh và đầy chóng vánh, những người chứng kiến này bao gồm Trần Tinh trong đó sau khi sự việc xảy ra cũng dấy lên nổi khiếp sợ không thôi.
Tất cả những người ở đây đều có cùng ý nghĩ, hoặc đại loại tương tự vậy:
-Thực lực của Địa Tiên đây sao? Làm sao có thể chênh lệch với Tán Tiên lớn như vậy?
Cả quảng trường lúc nãy còn đang rì rào thảo luận hỏi thăm nhau về thân phận của Thái Huyền Tử thì giờ phút này một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh mịch.
Ồn ào cũng tĩnh lặng cứ như thể ngày đêm luân phiên nhau, bọn họ chỉ đóng vai trò làm nền cho hào quang của nhân vật chính mà thôi.
Thái Huyền Tử hướng mắt nhìn về phía Trần Tinh, lão ta mở miệng nói:
-Ngũ Hành Âm Lôi Quyết ngươi vẫn chưa luyện thành? Hay là căn bản ngươi không dám thử?
Giọng điệu, đặc biệt là ánh mắt này làm cho Trần Tinh bất chợt nhớ đến một người, tròng mắt Trần Tinh đảo vài vòng sau đó hắn hướng về Thái Huyền Tử mở miệng:
-Thật không nghĩ tới một người trông coi Tàng Kinh Lâu lại là tổ sư của Thái Hư Tông, còn là một Tiên Nhân. Điều này thật làm cho ta rất bất ngờ.
Âm thanh to rõ mạch lạc, giọng nói không hề tỏ vẻ e dè cùng sợ hãi, ngay cả xưng hô Trần Tinh cũng đã đổi. Chẳng có tí gì gọi là nhượng bộ.
Ánh mắt mọi người từ trên người Trần Tinh chuyển sáng Thái Huyền Tử, tựa như muốn xem Thái Huyền Tử sẽ làm thế nào đối với Trần Tinh, mục đích dĩ nhiên là vì bọn họ sợ bị tai bay vạ gió làm liên luỵ bản thân mình rồi.
Ngoài ra bên trong ánh mắt của những người này còn ẩn ẩn một ý nghĩ, Trần Tinh liệu có con bài nào chưa lật nữa hay không?
Bởi vì từ đầu tới giờ, hắn là nhân tố gây nhiều biến động nhất, cũng là nhân tố làm cho mọi người bất ngờ nhất. Từ việc cách xuất hiện rồi chiến thắng đầu tiên cho đến việc đối chiên cùng Tiêu Thiên Hầu bằng thân pháp cực dị.
Thái Huyền Tử vẫn chưa trả lời, ông ta nhìn hắn một lúc tựa như muốn thấy và thấu hết mọi bí mật của hắn.
Chỉ là mắt sáng như đuốc thì lại làm sao? Khi rọi vào người Trần Tinh chằng phải như rơi hố sâu vạn trượng?
Thái Huyền Tử thừa biết Trần Tinh không phải đệ tử Thái Hư Tông, tuy vậy ông ta cũng gọi hắn là “hạt giống tốt”, có thể nói từ đầu Thái Huyền Tử cũng đã có ý định lưu giữ Trần Tinh ở lại.
Thái Huyền Tử nhìn Trần Tinh với ánh mắt cũng từ tốn hơn rất nhiều:
-Ngươi dường như rất có duyên với Thái Hư Tông cùng lão phu, khi ngươi đến đây trên dưới Thái Hư Tông đều bị khuấy đảo, sư phụ lão hơn 5000 năm trước đã bói một quẻ, nói khi lão gần trời cuối đất sẽ có quý nhân giúp đỡ vượt qua tai kiếp tấn nhập Tiên Bảng. Hơn 5000 năm trôi qua, lời này dường như ta cũng không còn nhớ nổi, chỉ là một khắc uy áp kia phủ xuống, vô tình làm phá vỡ đại trận Tụ Linh Phong Nguyên Bảo làm cho linh lực tích góp hơn 5000 năm qua của môn phái bị ta hấp thu. Từ đó lão phu mới có thể đột phá. Có thể ngươi thật sự chính là quý nhân mà sư phụ lão đã nhắc tới, haha
Thái Huyền Tử đưa tay vuốt râu nở nụ cười hoà ái cùng Trần Tinh, ông ta kể về quá khứ một chút.
Nghe được những lời này, Trần Tinh cũng hiểu ra được một số chuyện, về việc 10 ngọn núi tựa như trận pháp và vì sao Thái Hư Tông lại có quy tắc đệ tử phải hoạt động ở trung tâm 10 ngọn núi một cách kỳ lạ kia.
Tất cả đúng như hắn suy đoán, chỉ là một người có thể tiên đoán trước 5000 năm thì tu vi phải khủng bố đến mức nào.
Cơ mà Thái Hư Tông không phải do Thái Huyền Tử sáng lập sao? Và việc hắn xuyên việt qua đây chẳng lẽ cũng có thể bói toán ra được?
Mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối, Trần Tinh cũng không thể nào lý giải được.
*Hết chương.