Trần Tinh dừng lại thân hình, ánh mắt toả ra khí thế khiếp người chiếu thẳng Thái Hư Tử, tay hắn xuất ra một thanh lưỡi hái, lưỡi hái bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, nó phát ra tiếng vù vù tựa như là cánh máy bay phản lực.
Những người xung quanh nhanh chóng né tránh, bọn họ cảm giác được Trần Tinh tựa như nổi điên một dạng.
Trên cơ bản Trần Tinh không hề đánh mất đi lý trí của mình chỉ vì một câu nói kia, hắn thừa biết Thái Huyền Tử đang ở đó, cho dù sử dụng toàn lực Trần Tinh cũng không làm gì được Thái Hư Tử.
Bề ngoài hắn tỏ ra như vậy chỉ để đánh lạc hướng người khác, dùng kế giương đông kích tây để cứu ra Lăng Vũ, hắn có Huyết Long Giới có thể tạm thời chứa chấp Lăng Vũ trong đó không sao cả, hắn có Chỉ Xích Thiên Nhai có thể rời đi bất cứ lúc nào nên Trần Tinh cũng không lo ngại việc bị giữ lại.
-Nhóc con, ngươi không tính đánh một trận ra trò sao? Đây không phải là cơ hội tốt để ngươi thử xem bản thân đang dừng bước ở đâu sao?
Âm thanh Huyết Long Thần Vương bỗng nhiên vang lên, y cũng xém chút bị Trần Tinh đánh lừa, thế nhưng khi thấy biểu hiện của hắn như vậy Huyết Long cũng nhanh chóng nhắc nhở.
Trần Tinh nghe được những lời này tay cầm lưỡi hái đang xoay tròn cũng hơi chậm lại. Kế hoạch giương đông kích tây nhằm giải cứu Lăng Vũ sau đó rời đi cũng bỗng chốc tan biến không còn.
Huyết Long nói không sai, không phải Trần Tinh luôn muốn có đối thủ để thoả sức chiến đấu hay sao? Cớ sao hiện tại hắn lại phải trốn?
Cái mục đích Phục Linh Thảo không phải thứ duy nhất hắn truy cầu, cứu sống được Lâm Triều Anh thì lại làm sao khi mà bản thân không có thực lực bảo vệ nàng?
Nếu là như vậy Trần Tinh chấp nhận việc Lâm Triều Anh cứ như hiện tại “ngủ say” trong Luyện Hồn Tháp còn hơn là việc hắn nhìn nàng chết một lần nữa.
-Choeng~
Tay phải hắn dừng động tác xoay tròn lưỡi hái. Sau đó ánh mắt hắn cũng từ từ biến đổi. Nó trở nên bình thản hơn rất nhiều, thế nhưng từ trong ánh mắt đang dấy lên một ngọn lửa đang chay hừng hực vì muốn thoả sức phơi bày.
Cái suy nghĩ ẩn nhẫn của hắn cũng tan thành mây khói, những con bài chưa lật thì có thể không sử dụng tới, còn hiện tại sao?
Trần Tinh nhếch miệng nhìn về phía Tiếu Thiên Minh, chiến ý cũng bắt đầu nổi lên.
Cảm nhận được Trần Tinh đột nhiên chuyển biến tư thái. Tiếu Thiên Minh có phần bất ngờ, thế nhưng y vẫn như cũ xông lên.
-Vô Phong Nộ Phóng!
Tiếu Thiên Minh tay xuất ra thanh đao, tay còn lại cũng giữ chật, hai tay đồng thời giơ cao, thân hình hình từ trên không trung chém xuống, miệng quát lớn một tiếng.
-Rít rít rít~
Thanh đao ánh lên quang hoàn màu trắng, từ trong đó bay ra hàng trăm hàng nghìn lưỡi đao trong suốt vô hình lao thẳng về phía Trần Tinh, số lượng nhiều không đếm xuể.
-Moá...
-Chạy nhanh....!
-Aahh..tay của ta...
Đao nhận tuy tốc độ không phải nhanh lắm, cơ mà trăm nghìn lưỡi đao xuất ra phạm vi cũng không phải nhỏ, những người tu vi thấp thì không kịp phát ra tiếng kêu thảm liền thân hình bị chia năm xẻ bảy, những người tu vi cao hơn một chút thì chật vật né tránh nhưng vẫn phải để lại đoạn tay cụt hoặc chân cụt.
-Phanh phanh phanh~
Trần Tinh đưng mũi chịu sào, hắn không có ý định né tránh mà ở lại ngạnh hám, thân hình hắn nhanh chóng bị các đao nhận nuốt chửng, tiếng va chạm giòn giã vang lên không dứt, không dừng lại ở đó, Tiếu Thiên Minh cứ như thế liền tục chém ra đao nhận về phía Trần Tinh và không có ý định dừng lại.
-Nhóc con, ngươi không dự định đánh trả sao?
Nhìn đao nhận lướt qua nhưng không để lại vết tích gì trên người Trần Tinh, Huyết Long Thần Vương có phần bất đắc dĩ lên tiếng, cơ bản y cũng cảm nhận được Trần Tinh dường như đặc biệt thích hợp chứng đạo bằng con đường luyện thể.
Phải biết Huyết Long Thần Vương là người lĩnh ngộ ra Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh, y là người hiểu rõ bộ công pháp này nhất, Trần Tinh hiện tại dừng lại ở giai đoạn Luyện Cốt, chiếu theo thường lệ, ở giai đoạn này không thể có phòng ngự mạnh như vậy.
Huyết Long là rồng, phòng ngự đương nhiên mạnh, cho nên lúc lĩnh ngộ y chỉ chú tâm vào việc làm sao có sức hồi phục nhanh, phòng ngự chỉ là thứ phụ lèm theo.
Nhưng mà Trần Tinh lại khác, hắn tuy có được cơ thể Bán Thần, nhưng thật ra nó cũng chỉ là thứ bỏ đi hoàn toàn không đáng nhắc tới nếu so với thứ phụ kèm theo của Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh khi đạt đến đỉnh phong giai đoạn đầu Luyện Thể.
Nếu là như vậy Huyết Long cũng không có gì quá bất ngờ, nhưng mà Trần Tinh chỉ mới giai đoạn Luyện Cốt lại có được sức phòng ngự của giai đoạn Luyện Tế Bào. Đây là do đâu?
Huyết Long nghĩ mãi cũng không ra cho nên cứ quy tất cả về thể chất đặc biệt của Trần Tinh thích hợp Luyện Thể Chứng Đạo.
-Ta dự định thu phục một tên thuộc hạ...
Trần Tinh nghe được câu hỏi của Huyết Long, hắn không trả lời mà thì thào một câu mang ý nghĩa khác.
Huyết Long cũng không còn gì để nói, cái ý nghĩ thành lập thế lực, Trần Tinh đã từng nói qua với y, nhưng mà y căn bản là một con rồng đơn độc, dĩ nhiên có nói Huyết Long cũng không hiểu, thế là y lựa chọn ngậm miệng tiếp tục làm việc của mình, không để ý đến Trần Tinh ra sao nữa. Y cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của Trần Tinh.
Đao nhận lướt qua chỉ để lại trên góc áo hắn những vết xước nhỏ. Ngay cả lớp da của hắn cũng không thể phá huống chi là làm Trần Tinh bị thương?
Sau 3000 đao, Tiếu Thiên Minh rốt cuộc cũng dừng lại thân hình, trên mặt hắn hoàn toàn không chảy một giọt mồ hôi, có thể xem ra Tiếu Thiên Minh thể lực lẫn linh lực cũng không phải dạng vừa.
-Hư Tử, con cũng lên đi.
Khi Tiếu Thiên Minh dừng lại động tác, Thái Huyền Tử cũng nhẹ giọng nói với Thái Hư Tử, có thể ở đây, chỉ có Thái Huyền Tử là cảm nhận được thực lực thật sự của Trần Tinh.
Đây cũng chính là lý do ông ta muốn thử hắn, còn về nguyên do vì sao Thái Huyền Tử lại làm vậy? Có trời mới biết được! À không, có thể là do sư phụ của ông ta căn dặn đại loại vậy. Nói chung là hiện tại không rõ.
Thái Hư Tử nghe xong trong lòng cũng có chút không phục, chỉ là ông ta không dám cãi lại sư phụ của mình.
Thái Hư Tử khom người chấp tay:
-Vâng, sư phụ!
Ông ta thoát ra khỏi đám mây rồi lơ lửng trước đó một khoảng.
Bàn tay hơi nâng lên, trên tay Thái Hư Tử xuất hiện một cây bút. Cây bút này không quá cầu kỳ nhưng lại to và dài tựa như chiều cao của Thái Hư Tử.
Thái Hư Tử chỉ cần 1 tay liền giữ được nó, chẳng những thế dường như cây bút này còn là pháp bảo bản mệnh của ông ta.
-Hạc Vĩ Cầm Tinh!
Thái Hư Tử bàn tay vũ động liên tục tựa như đang vẽ một bức tranh, từ trong ngọn bút ông ta vẫy ra luồn quang hoàn đen tuyền in giữa không trung giống như màu mực.
-Lấy linh làm thể lấy ý làm thần, thần ngự hoá tinh, linh trung duy chí! Hạc Vĩ Cầm Tinh!
Thái Hư Tử miệng không ngừng thì thào dựa theo mỗi nét vẽ, tới nét cuối cùng, ông ta hét lớn một tiếng.
Bức hoạ cũng hoàn tất, nó loé sáng cả một vùng trời. Ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau.
-Khẹccccc!!~
Một âm thanh của loài bò sát vang lên, thân ảnh nó cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
-Rầm~
Sau khi ngưng tụ thành thực thể, con bò cạp nhanh chóng rơi xuống quảng trường tạo nên một âm thanh va chạm nặng nề.
Nó cao gần 50 trượng, chiều dài thì gấp 3 chiều cao, đặc biệt là chiếc đuôi không ngừng hoạt động, nhìn sơ bộ nó không khá gì một con quái vật có sinh mạng thật sự hơn là do Thái Hư Tử tạo ra.
-Hư Tử, thần thông Hoạ Trung Càn Khôn của con lại tiến bộ...
Thái Huyền Tử mở miệng đạo, Thái Hư Tử nghe vậy cũng nhanh chóng đáp lễ, sau đó ông ta hướng về Trần Tinh phất tay.
Con bò cạp này kêu lên một tiếng rồi chẳng cần biết bên trong khói bụi Trần Tinh còn sống hay chết mà cắm đầu lao lên.
Động tác vừa rồi của Thái Hư Tử mới là chính thức hoàn thành xong thần thông của mình.
Thần thông có hơi tốn thời gian nhưng lại rất khủng bố, có thể dựa vào nét vẽ tạo ra sinh mạng.
Một thần thông có thể so sánh với Nữ Oa dùng đất tạo người một dạng, có thể không khủng bố sao?
Khuyết điểm chính là sinh mạng có phần thấp kém hoàn toàn không có trí tuệ, giống như một loài bò sát nơi phàm giới hơn là một quái vật nơi tu chân giới.
Có điều chính vì vậy mới tạo nên điểm khác biệt.
Nó không biết chết là gì cho nên cơ bản nó không hề sợ hãi, nó là một sinh mạng độc lập và không hề bị khống chế, nó hiện tại chính là hiện thân của một cỗ máy chiến đấu thật sự, đặc biệt hơn là tu vi của nó lại là Tứ Kiếp Tán Tiên, còn cao hơn cả Tiếu Thiên Minh.
Con bò cạp này lướt nhanh trên quảng trường rồi lao vào màn khói bụi chưa tan do Tiếu Thiên Minh gây ra kia.
Thân hình nó cũng bị bao phủ trong đó, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi diễn biến tiếp theo.
*Hết chương