Màn khói cũng nhanh chóng bị gió thổi bay lộ ra thân hình Tiếu Thiên Minh không chút tổn hại, điều này làm mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Dựa theo góc độ cùng lực lượng khi va chạm, hiển nhiên chiêu này nếu đổi lại bình thường cũng sẽ làm đối phương ăn quả đắng.
Nhưng Tiếu Thiên Minh ngay cả biểu hiện đau đớn cũng không có, chỉ là lớp lông ở nơi đó bị nám một mảng để biết đây là vị trí mà y bị trúng chiêu, còn lại tất cả đều tựa như không hề xảy ra chuyện gì.
-Phòng ngự cũng tạm được...
Trần Tinh trong lòng âm thầm suy nghĩ, thật ra hắn là đang dò xét Tiếu Thiên Minh, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng, đối thủ thật sự của Trần Tinh không phải Tiếu Thiên Minh mà là Thái Huyền Tử.
-Ngang~
Tiếu Thiên Minh lại phát ra tiếng hét lớn, đôi cánh tay giơ cao sau đó đập mạnh xuống nên quảng trường.
-Ầm~
Âm thanh tựa như kinh lôi giữ mang đêm tĩnh mịch một dạng, một cú nổ lớn làm cả quảng trường rung lên, 4 dây xích to đùng cũng căng ra tới cực hạn, sức mạnh phải nói là cực kỳ khủng bố.
-Hắn..hắn muốn làm gì?
-Đừng nói là...!!
-Chạy nhanh lên, hắn điên rồi~
Bên trong màn bụi bốc lên do Tiếu Thiên Minh tạo ra để che phủ bản thể, mọi người có thể ẩn ẩn thấy được vật gì đó rất khổng lồ đang được hình thành.
Chính xác là một quả cầu linh lực màu đen với đường kính hơn 500 trượng và không ngừng to lên.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người bắt đầu như ong vỡ tổ, cuống cuồng thi triển thân pháp chạy đi.
Tiếu Thiên Minh không phải loại người không có đầu óc, vừa rồi Trần Tinh còn không hiểu y vì sao lại đánh vào nền quảng trường, thì ra là để che giấu bản thân chuẩn bị cho đại chiêu kế tiếp.
-Rốnggg~~~
Có thể do ở trạng thái biến thân, Tiếu Thiên Minh không thể nói được, cho nên y chỉ phát ra những tiếng dã thú như vậy.
Tiếu Thiên Minh hướng về Trần Tinh rống to, nhìn như thể Tiếu Thiên Minh dự định cùng hắn sống chết sau chiêu này, chỉ có điều Trần Tinh từ trong ánh mắt của y nhìn ra được, bên trong đó chính là một ít lo lắng cùng ánh mắt cầu xin.
Cầu xin chuyện gì thì không cần phải nói, Trần Tinh khoé miệng hơi kéo lên một đoạn, hắn hướng về Tiếu Thiên Minh nhẹ điểm đầu.
Trao đổi ngắn ngủi của hai người không ai thấy được. Lúc này, Tiếu Thiên Minh hét lên một tiếng sau đó ném quả cầu linh lực này về phía Trần Tinh.
-Ong~ong~Đùng~
Hư không vặn vẹo, âm thanh cũng bị nuốt chửng bởi vụ nổ, quảng trường rộng lớn toàn bộ chìm trong biển lửa, 4 dây xích to đùng cũng đã có dấu hiệu sắp giữ không nổi, ai chạy được thì đã chạy, ai không chạy kịp hoặc chôn thân biển lửa, hoặc bị sóng va chạm biến thành tro bụi.
Ngay cả Thái Huyền Tử cũng đã nhanh chóng lui lên cao, gương mặt ông ta cũng không có ba động gì quá lớn. Thâm sâu tựa biển, hoàn toàn không thể nhìn ra mục đích của Thái Huyền Tử là gì từ khi ông ta xuất hiện ở đây.
Ông ta hướng ánh mắt về phía biển lửa do Tiếu Thiên Minh tạo ra và chờ đợi kỳ biến.
-Đây...đây là đâu?
Tiếng nỉ non có phần bất ngờ của Lăng Vũ vang lên, nàng hiện tại đang được Trần Tinh bế và đang được bảo vệ khỏi biển lửa bằng Thuỷ chi pháp tắc của hắn.
Ánh mắt hơi mơ hồ, Trần Tinh không lên tiếng trả lời nàng, tuy vậy Lăng Vũ vẫn biết được là hắn cứu mình, thân ảnh của Trần Tinh bỗng chốc in sâu vào tâm trí nàng hơn, chỉ là hình bóng này nhanh chóng bị thay thế bởi một giọng nói:
-Con là Khổng Tước Thanh Hoa, ẩn chứa bí mật Trường Sinh, con nhất định không thể để lộ chuyện này, quan trọng hơn hết trước khi kích hoạt thể chất, con nhất định không thể phá thân! Nhanh chóng đến Tiên Môn sau đó lên Tiên giới, ta ở đó chờ con...
Giọng nói này Lăng Vũ đã nghe trước đó rất lâu từ khi nàng còn là một tiểu cô nương chưa đạp vào Tiên Lộ dù chỉ 1 bước, người nói câu này không ai khác chính là sư phụ của nàng.
Cái gì gọi là Khổng Tước Thanh Hoa, Lăng Vũ hoàn toàn không biết, chỉ là nàng rất tin tưởng sư phụ của mình, bí mật này nàng đã chôn giấu trong lòng rất lâu, đây cũng là lý do nàng tìm mọi cách để gia nhập Tiên Môn và xem như không thấy tình cảm của Tần Chính hay Tiêu Kiếm, Tiên đạo mới là thứ Lăng Vũ hướng tới.
Thế nhưng Trần Tinh xuất hiện lại làm cho lòng nàng bất giác nổi lên gợn sóng, tâm phẳng như gương phẳng lại bị Trần Tinh phá vỡ, chẳng những một lần mà đã ba lần như vậy.
Sự bất quá tam, thân ảnh của Trần Tinh cũng bắt đầu xuất hiện trong tâm trí nàng kể từ phút này, có điều đây chỉ là ngọn lửa nhỏ mới được nhen nhóm, còn bén lửa được hay không thì vẫn chưa biết.
Trần Tinh sẽ không vì Lăng Vũ mà bại lộ Chỉ Xích Thiên Nhai hoặc Huyết Long Giới. Cho nên hắn tạm thời vẫn sử dụng Thuỷ chi pháp tắc ngăn cản ngọn lửa.
-Ta hiện tại xem như không thiếu ngươi cái gì, tự lo liệu cho tốt.
Trần Tinh biểu hiện có phần lạnh lùng, không còn cợt nhã như hồi mới gặp, Lăng Vũ nhìn mà cảm thấy xa lạ, nàng thầm nghĩ, “có thể đây mới là bản tính của hắn thật sự“.
Lăng Vũ còn chưa kịp mở miệng thì bóng lưng Trần Tinh cũng đã biến mất bên trong ngọn lửa, màng nước ngăn cản cũng nhanh chóng bốc hơi hết, lúc này Lăng Vũ mới từ trong suy nghĩ sử dụng pháp thuật của mình để bảo vệ bản thân thoát khỏi nơi này.
...
-Tới lúc rồi, làm sao mới cứu được nha đầu đó đây?
Trần Tinh đứng ở một điểm bên trong ngọn lửa, hắn hướng mắt nhìn lên vị trí của Thái Huyền Tử lầm bẩm.
Ngoài việc muốn đánh một trận ra trò, Trần Tinh còn muốn thu phục Tiếu Thiên Minh, trước tiên hắn phải giúp y cứu giúp vị “tiểu thư” này trước.
Có lẽ Tiếu Thiên Minh hiện tại đang ẩn nấp ở một nơi nào đó chờ đợi hắn ra tay, y chứng kiến tốc độ của Trần Tinh nên y cũng đặt hy vọng vào hắn có thể quấy nhiễu Thái Huyền Tử để bản thân cứu ra “tiểu thư“.
-Không cần nghĩ nhiều nữa, cứ lao lên đi.
Bên trong đầu hắn, Huyết Long Thần Vương có chút nhịn không được nói, y cảm thấy Trần Tinh trở nên ngu ngốc lại thì phải?
Cơ bản là hắn cùng cô gái này không có dính líu gì với nhau, như vậy thì có gì phải tỏ ra e ngại? Thái Huyền Tử sẽ ngu ngốc đến độ dùng kẻ không thân không thích đi bắt ép Trần Tinh hay sao?
Trần Tinh linh quang loé lên, hắn cười nhẹ thầm mắng bản thân mình hồ đồ. Vấn đề đơn giản như vậy mà hắn lại làm nó trở nên phức tạp.
-Ta đã biết, cám ơn sự nhắc nhở của ngươi.
-Hừ, ra sức mà đánh đi, không tới mức chết thì đừng làm phiền ta.
Huyết Long Thần Vương hừ một tiếng sau đó âm thanh cũng im bặt.
Trần Tinh hơi khuỵ gối lấy đà, hắn không muốn sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai một cách lộ liễu như vậy để tiếp cận Thái Huyền Tử.
-Rắc~ vù vù~
Thân hình Trần Tinh như một mũi tên phóng thẳng về phía Thái Huyền Tử.
-Ồ, thay đổi mục tiêu sao?
Thái Huyền Tử mày không nhíu một cái, ánh mắt nhìn Trần Tinh có vẻ hứng thú hơn là sát ý.
-Giao Long Xuất Hải!
Trần Tinh hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra, có thuỷ chi pháp tắc ứng trợ, linh lực của hắn diễn hoá thành rồng càng thêm có uy lực cùng hoàn hảo.
-Ngangg~
Thân rồng uốn lượn lao nhanh về phía Thái Huyền Tử, ông ta tay trái vuốt râu, tay phải vũ nhẹ loan đao.
-Choeng~
Ánh sáng loé lên, ngọn núi phía sau ngay lập tức bị trảm làm hai đoạn, mặt mất phía dưới cũng xuất hiện rãnh dài hàng trăm trượng.
Đương nhiên là con rồng của Trần Tinh cũng bị trảm đôi.
Có điều nó không có dấu hiệu dừng lại mà diễn hoá thành 2 con rồng tiếp tục lao về phía Thái Huyền Tử.
Đây là điểm lợi hại của pháp tắc, nếu là chiêu thức pháp thuật bình thường sẽ bị phá huỷ ngay lập tức, thế nhưng có pháp tắc gia trì lại khác.
Pháp tắc cấu thành thế giới, pháp tắc chỉ có thể bị phá huỷ bởi pháp tắc.
-Bí thuật - Đao Trảm Sơn Hà!
Thái Huyền Tử đã đột phá Địa Tiên, đối với pháp tắc ông ta lĩnh ngộ có thể nói là nhiều hơn Trần Tinh, chỉ là một Tiên nhân thông thường sẽ lĩnh ngộ pháp tắc một cách “Nhất diện“.
Nhất diện ở đây chính là chỉ sử dụng một thuộc tính duy nhất, bởi vì khi đột phát Địa Tiên, Nguyên Anh của bọn họ cũng đã lột xác tiến tới đẳng cấp cao hơn.
Vấn đề chính yếu từ đây, khi đột phát Tiên Nhân, bọn họ bắt buộc phải lựa chọn hướng đi cho riêng mình, điều này là bắt buộc, nguyên nhân xuất phát từ đâu thì không ai rõ.
Hầu như tất cả Tiên Nhân đều lựa chọn lĩnh ngộ pháp tắc theo 1 hướng, một phần bởi vì thuộc tính cơ thể của họ, một phần khác là vì khi chú tâm lĩnh ngộ một pháp tắc thì đương nhiên sẽ phát triển nó mạnh hơn.
Quay trở lại cuộc chiến, cũng giống như các Tiên Nhân khác, Thái Huyền Tử lựa chọn lĩnh ngộ pháp tắc theo hướng “Nhất diện”, ông ta chưa có thời gian áp dụng pháp tắc của mình vào pháp thuật cho nên ông ta chỉ có thể sử dụng bí thuật có ẩn chứa pháp tắc sẵn trong đó.
Pháp tắc mà Thái Huyền Tử lĩnh ngộ dĩ nhiên là Kim thuộc tính pháp tắc.
Ánh đao vừa loé lên, Trần Tinh ngay lập tức lạnh cả tóc gáy, hắn cảm nhận được nếu để trúng chiêu này thì cơ thể mình sẽ thành hai đoạn ngay lập tức.
Trần Tinh ngay lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai né tránh.
Tuy vậy đao thức của Thái Huyền Tử quá nhanh, cho nên trên mặt hắn cũng xuất hiện một đường rạch nhỏ.
Cảm nhận bên mặt đau rát, Trần Tinh đưa tay lên sờ, mùi máu tươi dính trên bàn tay khiến máu huyết hắn sôi trào, đã lâu lắm rồi Trần Tinh mới gặp được một đối thủ mạnh đến mức khiến hắn không có đủ tự tin chiến thắng.
-Tốt....hahahaa!
Vết thương chỉ trong tích tắc liền khép lại, nhưng mùi máu vẫn còn thoang thoảng, Trần Tinh như điên ngửa mặt cười lớn.
Sau đó hắn gầm một tiếng, âm thanh phát sinh từ trong cổ họng hắn tựa như viễn cổ hung thú một dạng:
-Cuồng Nộ!
*Hết chương