Nghịch Thần Ký

Chương 234: Chương 234: Cổ thư




Các động tác của Tà Minh tựa như mây trôi nước chảy, hoàn toàn một cách tự nhiên, không những thế, mặt kính nằm ngang còn nổi lên hình ảnh không gian 3 chiều sống động đến từng milimet.

Hàn Thiên Ma chăm chú nhìn vào thân ảnh Trần Tinh cùng nhất kiếp Tán Tiên đối chiến, các hình ảnh nhanh chóng lướt qua đến khi Trần Tinh giết chết tên nhất kiếp Tán Tiên đó.

Lúc này, Hàn Thiên Ma mới chau mày trầm tư lên tiếng:

⁃Tà Minh, ngươi có biết hắn là ai không? Ta cảm thấy tên này có thể bồi dưỡng.

Tà Minh tắc lưỡi trả lời:

⁃Dĩ nhiên ta không biết, ngươi hỏi một câu thừa thải như vậy chi bằng sai người đưa hắn về không tốt hơn sao, à phải, đừng tưởng đánh trống lãng là ta sẽ quên, mau trả lại ta Vọng Thiên Kính, động tác của ngươi quá mức lộ liễu rồi.

Tà Minh híp mắt xoè tay nhìn Hàn Thiên Ma, thì ra trong lúc trầm tư vừa rồi, Hàn Thiên Ma cũng đã thu luôn đồ vật của Tà Minh.

Hàn Thiên Ma hừ lạnh một tiếng:

⁃Hừ, Vọng Thiên Kính nào, đừng có vu oan giá hoạ, ngậm máu phun người, ngươi đầu óc không thông suốt để quên đồ vật nơi nào rồi chạy tới nói ta lấy, có tin hay không ta đánh ngươi thành đầu heo?

Hàn Thiên Ma hoàn toàn trở mặt không quen, bộ dáng nghiễm nhiên tựa như không liên quan đến việc này.

Vọng Thiên Kính thật sự là một pháp bảo tốt để xem xét tình huống đã xảy ra bên trong phạm vi “cho phép“. Không những thế nó có thể xem xét ở thời điểm hiện tại các sự việc đang diễn ra.

Nếu đặt ở trung tâm Ma Thiên Môn thì mọi ngóc ngách nơi này đều không thể qua mắt Hàn Thiên Ma, chỉ cần bày trận pháp cung cấp năng lượng để duy trì Vọng Thiên Kính hoạt động, điều này dẫn đến sức phòng ngự của Ma Thiên Môn lại tăng lên một bật.

Có điều Hàn Thiên Ma đã nhiều lần đề xuất trao đổi cùng Tà Minh, tuy nhiên ông ta nhất quyết không chịu, lần này khó khăn lắm bảo vật mới vào tay, làm sao Hàn Thiên Ma lại có thể dễ dàng giao ra cho được?

Trực tiếp trở mặt không quen không phải tốt nhất sao? Dù sao thì tu vi của Hàn Thiên Ma cũng cao hơn Tà Minh. Vả lại, bảo vật trên người Tà Minh cũng không ít.

Tà Minh cười cười, ông ta không tiếp tục truy cứu, nếu không thì Tà Minh cũng đã làm ra hành động ngăn cản từ đầu. Có như vậy, không cần phải nói Hàn Thiên Ma liền xem như thiếu ông ta một ân tình nhỏ.

Tà Minh thu tay lại, bộ dáng như người bề trên không chấp nhất so đo cùng Hàn Thiên Ma:

⁃Được rồi, nếu không có chuyện gì thì ta đi đây.

⁃Khoan đã, còn có một chuyện ta muốn nhờ ngươi...

Hàn Thiên Ma giọng điệu thoáng chốc trở nên ưu buồn, Tà Minh không ngốc, ông ta hơi nhíu mày:

⁃Hàn nha đầu lại xảy ra chuyện gì?

Hàn Thiên Ma vỗ vai Tà Minh lắc đầu:

⁃Nha đầu đó không xảy ra việc gì cả, chỉ là vừa mới về lại muốn đi nữa, lần này còn đòi dẫn theo một tên Kim Đan làm hộ vệ, ta không khuyên nổi phải nhờ tới ngươi thôi lão Tà. Haizz

⁃Moá, bỏ cái tay còn lại của ngươi ra khỏi thắt lưng của ta, Vọng Thiên Kính “lão phu” xem như bố thí cho ngươi, đừng tưởng thực lực hơn ta là có thể tuỳ tiện khi dễ giở trò trộm cắp dưới mí mắt của ta. Có tin hay không hôm nay ta cùng ngươi liều mạng.

Tà Minh lùi về sau tức giận quát, tên bạn tri giao nhiều năm của mình quả nhiên vẫn luôn ngấp nghía pháp bảo của mình, bộ mặt lại còn ngày một dày, sợ là nếu ở đây thêm một chút nữa thì trên người liền bị lột sạch.

Tà Minh lòng nghĩ như vậy quăng lại một câu liền dứt khoát rời đi. Chỉ nghe đằng sau vang lại tiếng thở dài khiến cho ông ta đầu cũng nóng lên:

⁃Chỉ lấy thêm được có vài món “rác rưởi” mà lại làm căng như vậy, đúng là hạng người hẹp hòi, à mà ngươi nhớ khuyên nha đầu đó dùm ta.

Hàn Thiên Ma lật lật mấy bình đan dược trong tay xem, Tà Minh càng nhìn càng căm tức, tuy nhiên ông ta cũng không thể làm gì mà rời đi, hướng đi dĩ nhiên là nơi ở của Hàn Thi Âm.

Tà Minh không bạn không vợ, không con không cái, rất lâu về trước khi thực lực còn nhỏ yếu được Hàn Thiên Ma cứu mạng 1 lần, từ đó hai người trở thành bạn tri giao nhiều năm, ngoài sở thích luyện đan uống rượu ra thì Tà Minh không có quá nhiều mối quan tâm.

Hàn Thi Âm “may mắn” là một trong số đó, thân là con gái của Hàn Thiên Ma nhưng cũng là con gái nuôi của Tà Minh, ông ta vẫn xem Hàn Thi Âm là con gái của mình, có điều chuyện này người khác không biết.

Cũng giống như việc các trưởng lão khác không biết quan hệ bạn thâm niên của Tà Minh cùng Hàn Thiên Ma một dạng. Bởi lẽ uy nghiêm của Môn chủ Ma Thiên Môn không thể bị xúc phạm bởi bất cứ thứ gì.

...

⁃Haizz, nha đầu, nghe cha con nói con dự tính đi sao?

Thân hình Tà Minh đột ngột hiện ra không có chút dấu hiệu báo trước, giọng nói bất chợt vang lên kèm theo. Một người bình thường ắt hẳn phải bị doạ cho hoảng sợ, thế nhưng Hàn Thi Âm không có dấu hiệu gì cả, bóng lưng của nàng vẫn tràn đầy âm u tử khí.

Hàn Thi Âm xoay đầu lại, gương mặt già nua, đôi mắt u buồn nhìn Tà Minh lên tiếng:

⁃Nghĩa phụ, con không còn sự lựa chọn nào cả. Thời gian của con không còn nhiều.

Tà Minh thở dài:

⁃Lão Hàn bảo ta đến đây khuyên con, tuy nhiên ta không biết khuyên con thế nào, con quyết định thế nào ta không có ý kiến, cơ mà ta có thắc mắc vì sao con lại muốn một tên Kim Đan làm hộ vệ?

Hàn Thi Âm ánh mắt xa xăm nhớ lại thân ảnh Trần Tinh, sau một lúc lâu, nàng mới lên tiếng:

⁃Hắn là một kỳ nhân.

Tà Minh nghi hoặc:

⁃Kỳ nhân? Nếu vậy ta cũng muốn kiến thức một chút là thần thánh phương nào mà có thể để con đánh giá cao và “tin tưởng” đến vậy.

Hàn Thi Âm cười nhẹ:

⁃Tin chắc nghĩa phụ sẽ sớm gặp được hắn thôi, con đã cho người mang hắn về đây.

Hàn Thi Âm dứt lời cũng không nói thêm, Tà Minh vuốt râu, ánh mắt ông ta nhìn về phía bóng lưng của nàng, một lúc sau thân ảnh của Tà Minh cứ như thế biến mất, không truyền đến bất cứ động tĩnh gì, không gian bất chợt trở lại yên tĩnh vốn có của nó.

...

Ở một căn nhà bỏ hoang, có một thân ảnh đang nằm trên đống rơm thiếp đi. Bỗng nhiên thân hình hắn bật dậy, mồ hôi lạnh ứa ra.

Người này không ai khác chính là Trần Tinh. Một đêm giết chóc quá độ làm thể lực trâu bò như Trần Tinh cũng phải mệt mỏi và nghỉ ngơi ở một nơi tồi tàn thế này.

Trên người hắn hoàn toàn sạch sẽ, không dính máu dù chỉ là một vệt nhỏ nhất.

Trần Tinh sở dĩ có biểu hiện như vậy là bởi vì hắn nằm mơ, hắn mơ một giấc mơ không phải của hắn. Hắn không biết có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên khi tỉnh lại thì Trần Tinh chẳng còn nhớ tý gì về giấc mơ đó cả.

Khi hắn thức dậy những ấn tượng đều biến mất không còn. Ngay cả tại sao mình có biểu hiện như vậy hắn cũng không nhớ.

Lắc lắc đầu, Trần Tinh nhanh chóng định thần.

Sau khi cơ thể đạt tới trạng thái đỉnh phong, Trần Tinh bắt đầu xếp bằng lọc đi những ký ức của tên nhất kiếp Tán Tiên sở hữu Huyết Mạch Linh Thể kia.

Những ký ức nhân sinh trải nghiệm của kẻ này đều lần lượt bị Trần Tinh phân loại chỉnh sửa. Sau 30 phút, hắn hoàn thành công việc. Trần Tinh bỏ thời gian “lâu” như vậy để tiêu hoá tri thức không ngoài một nguyên nhân.

Nguyên nhân này có liên quan đến quyển “cổ thư” hắn đang cầm trên tay.

Quyển “cổ thư” này là đồ vật trong túi trữ vật của tên nhất kiếp Tán Tiên.

Bề ngoài của nó ố vàng, không trọn vẹn, chỉ có vài trang giấy cùng bìa trước, có một góc giấy cũng đã bị cháy xém đi, vật liệu làm nên cũng không quá quý hiếm. Tuy nhiên thứ đáng giá nhất chính là tên cùng nội dung của nó còn có thể đọc được.

Trần Tinh vừa nhìn hai mắt liền toả sáng, bởi lẽ bìa sách có ghi: Huyết Mạch Linh Thể bút ký.

*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.