Bốn người tiến tới trung tâm quảng trường, nơi thanh cự kiếm bằng đá cắm thẳng xuống nền đất kia.
Nếu là không có Trần Tinh hoặc thay bằng Tần Chính thì không có gì đáng nói.
Bởi vì tu vi mà hắn thể hiện ra bên ngoài chỉ là Kim đan. Trong khi những người tham dự đều là Hợp Thể Kỳ trở lên.
-Vị đạo huynh này, xin cho hỏi Tần Chính sư huynh hiện đang ở đâu? Tại sao Thái Hư Tông các vị lại để cho một tu sĩ Kim đan ứng chiến như vậy?
Một đạo thanh âm vang lên bên cạnh Hắc Dạ, là thanh âm của một cô gái, người này phía trước còn ôm một thanh cổ cầm, rất có thể là đệ tử thiên kiêu của Linh Nhạc Tông.
-Hắn phản bội Tông môn bị phát lệnh truy nã, ở đâu ta không biết.
Hắc Dạ là người không có tâm cơ, một lòng cầu đạo, cho nên cũng thành thật nói ra mà không che giấu gì.
Y cũng không đề cập đến chuyện Trần Tinh tham chiến, dù sao Hắc Dạ bản thân cũng chưa từng chứng kiến bản lĩnh thật sự của Trần Tinh nên không thể đưa ra bình phán về hắn được.
-Phản bội Tông môn? Truy nã? Đạo huynh có thể nói cụ thể cho tiểu nữ được không?
Cô gái này vẫn tiếp tục hỏi, bộ dáng lo lắng hơn khi nãy rất nhiều, ngay cả người mù liền có thể nhìn ra là nàng ta có ý với Tần Chính, Hắc Dạ cũng dự định không tính dây dưa vấn đề này quá nhiều, thế nhưng lúc này, Trần Tinh nhẹ lắc vai đẩy Hắc Dạ về phía cô gái kia làm cho y ra khỏi hàng ngũ.
Theo Trần Tinh cảm nhận, cô gái này trông cũng khá xinh đẹp, không hề thua kém ai, quan trọng hơn là nàng hiển nhiên không đi theo vô tình lộ.
Đây là cơ hội tốt để hắn tiện tay giúp Hắc Dạ hiểu thế nào là tình yêu.
Qua thời gian tiếp xúc, Trần Tinh có thể khẳng định huynh đệ Bạch Dạ Hắc Dạ là người đáng để kết giao bằng hữu.
Một người trong suốt cuộc đời, không thể không có bằng hữu cũng như huynh đệ.
Đây là những lời tâm huyết của Huyết Long Thần Vương thường hay tâm sự với hắn.
Đơn giản là bởi vì Huyết Long cảm thấy nếu như lúc trước y có bằng hữu sinh tử chi giao, thì có lẽ y đã không bị đánh hội đồng cho đến chết, chỉ còn một tia tàn hồn sống tạm bợ như thế này.
Trần Tinh điều chỉnh lại một chút trạng thái, sau đó hắn kéo Bạch Dạ và Lăng Vũ bước nhanh hơn về phía trước.
Mọi người cũng tiến tới bắt đầu bốc thăm số thứ tự. Số trùng nhau thì sẽ là đối thủ của nhau.
-Sư đệ, đệ bốc số mấy?
Bạch Dạ chìa thăm số 4 ra trước mặt Trần Tinh rồi dò hỏi.
Trần Tinh cũng không giấu diếm đưa lá thăm của mình ra trước mặt y.
-Số 1?
Trần Tinh gật đầu, Bạch Dạ vỗ vỗ vai hắn, thật ra thì theo Bạch Dạ thấy, Trần Tinh bốc thăm nào cũng đều như nhau, Kim Đan đấu Hợp Thể không khác gì một con kiến cùng một con voi chiến đấu với nhau cả.
Chỉ là y cũng muốn vị sư đệ của mình kiến thức một chút thực lực để có thể rút ra bài học cho bản thân, cho nên từ đầu Tông Môn Đại Điển Bạch Dạ cũng không lên tiếng.
-Không để các vị chờ lâu nữa, mời hai thí sinh có thăm số 1 bước lên khán đài.
Người chủ trì âm thanh vang dội mở miệng, sau đó ông ta vung tay lên.
Từ trong ống tay áo ông ta bay ra một vật gì đó trông giống như là một cục đá vuông vức.
Cục đá bay lên không trung tới khoảng đất trống cạnh thạch kiếm sau đó bỗng chốc biến lớn vài trăm trượng rồi rơi xuống.
-Ầm ầm~
Âm thanh nặng nề vang lên, lúc này Trần Tinh mới hiểu được “khán đài” từ trong miệng ông ta có nghĩa là gì.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
-Quả nhiên có chút môn đạo...
Tu Tiên chi sĩ, ngoài tu thuật pháp để chiến đấu ra, còn rất chú trọng chế luyện vũ khí của mình, cái này được gọi là pháp bảo bản mệnh.
Bọn họ dùng linh lực và tiên huyết để đưa vào vũ khí. Từ đó sẽ dễ dàng khống chế vũ khí hơn.....
Trần Tinh cũng không suy nghĩ nhiều vấn đề này, hắn tiến lên phía trước rồi mượn thế nhảy lên khán dài.
Đứng đối diện với hắn chính là một thanh niên nhân, phía sau của y trôi nổi một chiếc tiểu đỉnh, bề ngoài của nó cũng không quá tinh xảo.
Từ trong tiểu đỉnh còn có thể thấy được nó toả ra khói trắng.
-Một Kim Đan cũng dám bước lên đây? Xem ra Thái Hư Tông cũng đã đến hết thời sánh ngang ngũ đại Tông môn còn lại rồi...
Người này hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghiền, mở miệng thì thào, tựa như xem thường cùng Trần Tinh đấu.
-Haha, đạo hữu nói đúng, ta là tới tham gia náo nhiệt thôi, có gì kính xin đạo hữu nương tay...
Trần Tinh khuôn mặt tươi cười, làm như không biết thái độ xem thường của thanh niên kia.
Phía dưới mọi người cũng không còn hứng thú quan sát, ai nấy đều lắc đầu rồi hướng mắt tới vị trí của Thái Hư Tử, tựa như muốn xem biểu hiện của ông ta thế nào.
Chỉ là Thái Hư Tử vẫn biểu hiện trấn tỉnh tự như. Không có biểu lộ hỉ nộ ái ố gì.
-Hừ, ta cũng không muốn cùng ngươi phí thời gian, ngủ một giấc đi.
Thanh niên nhân mở mắt, hừ lạnh một tiếng, y vừa dứt lời thì làn khói trắng từ trong tiểu đỉnh kia toả ra càng dày đặc.
Nó hoá thành một con mãng xã to lớn vào chục trượng hướng về Trần Tinh nhe nanh thị uy.
-Khè~
Mãng xà từ làn khói hoá hình, trông rất sống động, hai mắt nó được phủ kín một tầng huyết hồng, chiếc lưỡi đưa ra đưa vào tạo ra âm thanh cứ như ru ngủ Trần Tinh.
Lúc này, trong đầu hắn vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống:
-Cảnh báo: Chủ nhân Trần Tinh nhận công kích linh hồn...có Huyết Long Giới Chỉ phòng ngự. Công kích vô hiệu!
Hệ thống thay vì gọi hắn là “người chơi” đã đổi lại thành “chủ nhân”, đây là sự khác biệt. Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này.
Trần Tinh thất thần chỉ trong phút chốc, chưa đầy 1s, thế nhưng điều này lại làm cho hắn mồ hôi đầm đìa.
Hắn tự hỏi, đối thủ của mình chỉ là một tên Hợp Thể Kỳ, không có gì đáng lo ngại.
Tuy nhiên nếu đổi lại mà một người khác với tu vi mạnh hơn thì sao?
Bản thân hắn nhận ra một vấn đề, vấn đề rất lớn.
Đó chính là Linh Hồn của hắn quá yếu!
Có Huyết Long Giới Chỉ phòng ngự, hắn xem như vô sự, dù vậy, đây chỉ xem là giải pháp tạm thời.
Giả sử Huyết Long Giới Chỉ gặp “trục trặc” không hoạt động hoặc có công kích mạnh hơn và có thể phá vỡ phòng ngự của nó, như vậy há chẳng phải Trần Tinh cũng “tiêu tùng”?
Nghĩ đến đây Trần Tinh cũng quyết tâm sau khi lấy được Phục Linh Thảo nhất định phải chú tâm rèn luyện linh hồn.
Thanh niên kia thấy Trần Tinh biểu hiện như không có gì xảy ra liền tỏ vẻ nghi hoặc.
Trong lòng y thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ ta vận dụng linh lực ít quá không đủ liều?
Lắc lắc đầu, thanh niên nhân vung tay, y không muốn giải quyết “êm đẹp” Trần Tinh nữa.
Theo cử động của người này, mãng xà lắc mình lao tới tấn công Trần Tinh.
Nó há miệng lớn như chậu máu ra, hướng về Trần Tinh dự định nuốt hắn.
Trần Tinh giả vờ sợ hãi, hắn bật người né tránh lộn vòng trên đất, bộ dáng trông rất chật vật.
Thanh niên kia cười gằn, tay trái y đưa ra, một con mãng xà từ thứ 2 từ trong tiểu đỉnh xuất hiện.
-Rít~
Nó rít lên một tiếng chói tai sau đó trườn lên cùng con mãng xà đầu tiên hợp kích Trần Tinh.
-Ngươi còn muốn né tránh tới khi nào? Nhanh chóng nhận thua rồi tự giác lăn xuống dưới, nếu không đừng trách ta xuất thủ độc ác!
Người này đắc chí lên tiếng, nhìn điệu bộ của Trần Tinh cũng không chống đỡ được lâu, những người vây xem cũng không còn tỏ ra hứng thú, Hợp Thể với Hợp thể còn có hứng thú xem, một Kim Đan nhỏ nhoi ngay cả thuật pháp cao thâm Hợp Thể Kỳ không cần dùng tới cũng có thể giải quyết.
-Vậy sao?
Trần Tinh từ bật người lên né tránh công kích của 2 con mãng xà, khoé miệng treo lên tiếu ý mở miệng đạo.
Lúc này, hắn vận dụng một ít linh lực, hai bên bàn tay xuất hiện hai quả thuỷ cầu nhỏ.
Hắn lập tức ném liền hai thuỷ cầu về phía tên kia.
-Trò vặt...
Người này phất tay, trước mặt y xuất hiện một lồng sáng bảo hộ ngăn lại thuỷ cầu.
-Rầm~
Quả thuỷ cầu thứ nhất va chạm cùng lồng sáng tựa như bốc hơi tạo thành sương khói có phần mờ ảo che chắn tầm mắt người này.
Thế nhưng quả thuỷ cầu thứ hai ngay khi va chạm liền phát sinh tiếng nổ lớn.
Thanh niên kia như bị đại chuỳ đánh thẳng vào ngực, y rên lên một tiếng đau đớn sau đó lảo đảo lùi về phía sau chuẩn bị té ngã.
Mất đi khống chế, hai con mãng xà cũng nhanh chóng hoá thành khí trắng khi nãy lui vào trong tiểu đỉnh.
Nhân cơ hội này, Trần Tinh giả vờ đưa tay vào ngực, hắn sử dụng thần thông Hư Không Tạo Vật để tạo ra một thanh ám khí rồi nhanh chóng ném thẳng về phía tiểu đỉnh kia.
Nếu hắn đoán không sai, chỉ cần phá đi tiểu đỉnh này liền có thể giành chiến thắng.
Đơn giản bởi vì rất có thể người này đã tiến hành tế luyện tiểu đỉnh này làm bản mệnh pháp bảo của bản thân.
-Keng két~
Ám khí va chạm cùng tiểu đỉnh phát sinh thanh âm đinh tai nhức óc, nó không thể phá vỡ hay xuyên thủng chiếc tiểu đỉnh này được, nhưng chính vì vậy lại làm cho thanh ám khí đổi hướng rơi xuống mặt đất vừa lúc thanh niên kia lảo đảo té xuống.
-Phập~
Những người xung quanh quan sát bỗng chốc hoa cúc siết chật, âm thanh rất nhỏ không thể nghe được nhưng từ biểu hiện nét mặt của người kia liền có thể hiểu được cảm giác đau đớn đó.
-Ahhh
Người này không còn ngạo nghễ như ban đầu, mặt mũi tràn đầy nhăn nhó hét thảm lăn lộn sang một bên, Trần Tinh ngay lập tức lướt lên thừa cơ đá văng tên này xuống khán đài.
-Người giành chiến thắng chính là đệ tử Thái Hư Tông!
Ngay lúc này, thanh âm người chủ trì cũng vang lên tuyên bố người giành chiến thắng là hắn.
Những người chứng kiến trợn tròn mắt, bọn họ không tin được tràng cảnh đang diễn ra này.
Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến một ý niệm duy nhất, đó là Trần Tinh quá vô sỉ.
Đồng môn của thanh niên này không phục bước ra lớn tiếng mắng:
-Ta không phục, kẻ này sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy làm sao có thể tuyên bố hắn thắng cuộc được?
-Đúng đấy, chúng ta đều cảm thấy không phục!
Mọi người cũng hùa theo, Trần Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai, không đợi người chủ trì lên tiếng hắn liền đã tiếp lời:
-Chó nhà ai mà sủa lắm thế, ta hình như nghe có tiếng chó sủa quanh đây, vị đạo hữu nào nuôi chó xin lên tiếng, ta là một người cực kỳ yêu chó, nếu như có cơ hội nhất định sẽ cùng vị đó kết giao một hai.
Âm thanh Trần Tinh vừa cất lên, toàn bộ quảng trường lập tức yên tĩnh một mảng, không còn ai dám lên tiếng nói thêm nửa câu.
-Quá vô sỉ, người này sao có thể vô sỉ như vậy!
Đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng bọn họ đều không nói ra.
Ngay cả những người không phục vừa rồi cũng im ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dĩ nhiên là như vậy, nếu như bây giờ lên tiếng, há chẳng phải thừa nhận bản thân là “chó” mà hắn đã nhắc đến hay sao?
Người chủ trì cũng khuôn mặt khó coi, ông ta hiện tại không thể tuyên bố trận chiến tiếp theo.
Chỉ bằng một câu nói, Trần Tinh đã khuất phục tất cả mọi người dưới dâm uy của hắn.
Trần Tinh âm thầm gật đầu, hắn cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này mới lên tiếng:
-Xin lỗi chư vị, có thể là lỗ tai ta có vấn đề nên nghe nhầm, há, chắc là vậy, ở nơi này làm sao có thể có “chó” được cơ chứ?
Hắn nói xong sau đó cũng tự giác nhảy xuống lôi đài, bất chấp ánh mắt như muốn phun lửa của mọi người.
Toàn trường vẫn im lặng, vẫn chưa có ai đủ can đảm lên tiếng phá vỡ bầu không khí “trang trọng” hiếm có này.