Trần Tinh nhìn 2 nữ, tuy tội chết có thể miễn nhưng nhất định phải trừng phạt, nếu các nàng không phải chim non hắn cũng không cần gì phải cảm thấy tội lỗi. Trần Tinh không nhận ra suy nghĩ của mình càng ngày càng dâm tính hoá.
Hắn một tay đè 2 nữ xuống nâng mông 2 nàng lên nhắm ngay động huyệt đâm vào, tay còn lại thì đâm vào động còn lại.
Hắn không cảm thấy tội lỗi gì cả đơn giản là mỗi người tự lựa chọn con đường đi cho riêng mình cũng như phải chịu trách nhiệm với con đường đó. Hắn không yêu không thích gì 2 nữ, hắn chỉ coi 2 người là công cụ phát tiết thôi, tâm tính của hắn đã trở nên dâm dục hơn. Điều này là tốt hay là xấu hắn không biết, hắn chỉ cần không thẹn với lòng là được. Có thể hắn có lỗi với chúng nữ, nhưng lòng tham, dâm tính trong Thần Long huyết đã làm hắn không còn suy nghĩ gì được nữa. Hắn ra sức trùng kích
“Ah ah, tha..tha ta, ta..ta chịu không..ahh ah..sướng chết mất....ta.aaaahh”
Một người nữ gục xuống bại trận ngất đi, hắn rút tiểu đệ đệ ra rồi cắm vào người nữ còn lại. Người nữ này hét lên một tiếng, phía dưới co rút lại, hắn cũng không quan tâm, giờ phút này hắn chỉ biết phát tiết thôi, phát tiết sự phẫn nộ cũng như dục vọng.
Một lúc sau, người nữ còn lại cũng chịu không nổi bất tỉnh, hắn dừng động tác, thấy tình cảnh 2 người, lại nhìn xuống tiểu đệ đệ vẫn còn ngẩng đầu. Hắn ôm 2 người tiến vào tiểu thế giới đặt 2 nàng nằm xuống rồi sao đó tìm Anna, Anna đang ngủ một dạng, chắc có lẽ nàng bị nhốt quá lâu, tinh thần mệt mỏi nên càn thư giãn. Hắn tiến tới, vào chăn rồi cắm tiểu đệ đệ vào. Anna giật mình tỉnh dậy nhưng cũng không làm gì khác hơn là rên rỉ. Nàng sơ ý a, nàng ngủ không mặc quần áo!
“Ngươi...ah ah, tên đáng chết, ưm..ừm... Thả ta ra...ahh” Anna vừa nói được một chút là bị hắn hôn chặn miệng lại. Hắn chỉ hôn người nào hắn cho là phụ nữ của mình!
“Ah ah, sâu hơn...nhanh nữa...ahaah..ngươi tên..ngươi..đáng chết...đừng...dừng lại...ta chịu không nổi...aahh” sau nhiều lần trùng kích rốt cuộc hắn cũng bắn thật sâu vào bên trog nàng. Rồi hắn gục xuống người Anna ôm nàng ngủ luôn, cũng không rút tiểu đệ đệ ra. Anna cũng đã ngất vì hưng phấn, nên cũng không biết.
Sau khoảng 1h, Trần Tinh tỉnh dậy, nhìn xuống thấy Anna bộ dáng, tiểu đệ lại nhất trụ kình thiên nữa, Anna nhịn không được Ưm một tiếng rồi thức dây, thấy Tần Tinh đang ở trong mình, cắn răng nghiến lợi vung tay một chưởng đập bay Trần Tinh. Hắn biết mình đuối lý nên cũng vội mở miệng xin lỗi rồi nhanh chóng ôm 2 nữ con đang hôn mê rời khỏi tiểu thế giới. Hắn muốn tìm cách sắp xếp 2 nữ này. Bây giờ hắn đã bình tĩnh lại nên cũng thấy mình hồ đồ. Hắn đợi 2 nữ tỉnh lại rồi bàn giao một phen sau đó rời đi. Nhị nữ cũng không dám nói gì, rời đi chốn thị phi này. Hắn không quan tâm đám người Trương Vệ ra sao, chết cũng được, không cũng được, bây giờ hắn đã trả thù nên trở về.
Trần Tinh trở lại cùng mọi người gặp mặt, Lưu Chính cũng đã tỉnh lại chỉ là có hơi suy yếu một chút. Nghỉ ngơi 1 ngày. Ngày hôm sau, 10 người trở lại học viện. Trần Tinh cũng không nói chuyện Anna cho chúng nữ biết, đợi qua vài ngày cho cô nàng kia nguôi giận rồi lại nói chúng nữ sau.
Trên đường trở lại học viện cũng không xảy ra chuyện gì, cả nhóm trở lại khu báo danh tiến hành kiểm tra thành quả.
Ở đây, đang có mọi người tiến hành kiểm tra, hắn cũng không quan tâm kết quả ra sao. Thế là hắn đưa nội đan vài con ma thú thiên giai cho Lưu Chính sau đó mang theo chúng nữ rời đi. Mục đích ban đầu của hắn là tiến vào đế quốc học tập, bây giờ hắn đã là Bán thần cần gì phải ở lại? Nhưng trước khi đi, hắn phải giải quyết một số chuyện trước. Đầu tiên là việc hôn sự của Hách Liên Tĩnh Như, sau đó là việc của Bắc Đường Minh Nguyệt, tiếp theo là Tô Tuyết Nhi, Liễu Mộng, còn về Điệp Vũ hắn cũng không biết làm sao, đợi sau này tìm cơ hội để hỏi nàng.
Tạm thời chia tay Minh Nguyệt vì nàng phải về hoàng cung, hắn cũng không lo lắng việc thể chất nàng bị nhận ra. Ảnh phân thân có thể giải quyết vấn đề! Điệp Vũ, Tuyết Nhi, Liễu Mộng thì đi dạo quanh đế quốc để mua sắm thức ăn, vật nuôi để chuẩn bị rời xa. Mặc dù có chút không muốn nhưng Liễu Mộng, Tuyết Nhi cũng không tình nguyện để Trần Tinh đi mà không mang theo mình! Vả lại cũng không phải đi luôn, các nàng khi nào trở về thì có thể nói hắn, thế là Trần Tinh mang theo Tĩnh Như về nhà nàng gặp cha nàng.
Đi vào nhà Tĩnh Như có hơi e dè, dù sao cha nàng nhận định là nàng ngoài việc thông gia không làm gì khác nên nàng vẫn muốn chứng minh bản thân.
“Cha, con đã về!” Tĩnh Như gặp cha lên tiếng chào hỏi trước
“Ân! Vị này là?” Hách Liên Thiết Tâm nhìn về phía Trần Tinh hỏi
“Xin chào bá phụ, ta tên Trần Tinh, ta theo Tĩnh Như tới đây có 2 việc cần giải quyết!” Trần Tinh chào hỏi khiêm nhường nói, dù sao cũng là cha vợ nên tôn kính.
“Việc gì?”
“Việc thứ nhất muốn giải quyết là vấn đề hôn sự của Tĩnh Như, việc thứ 2 là ta muốn dẫn Tĩnh Như rời khỏi đây một đoạn thời gian. Không biết ý bá phụ như thế nào?”
“Haha, ta không có nghe lầm chứ? Ngươi muốn giải quyết hôn sự của Tĩnh Như? Âu Dương gia ngươi chống nổi sao? Còn nói chi là muốn dẫn Tĩnh Như đi?”
Hách Liên Thiết Tâm xem thường nói.
“Ta có thể giải quyết Âu Dương gia, bá phụ muốn giải quyết như thế nào?” Trần Tinh bình thản mở miệng, trong giọng nói mang theo một loại tự tin
Hách Liên Thiết Tâm cũng ngưng mắt nhìn người thanh niên trước mắt này, cảm giác kỳ quái rồi mở miệng nói: “Nếu ngươi làm được Âu Dương gia đồng ý huỷ bỏ hôn sự này kèm theo khế đất 25 cửa hàng thành Đông ta sẽ không xen vào chuyện của 2 người!”
“Được, ta đi giải quyết!” Trần Tinh đồng ý sau đó gật gật đầu với Tĩnh Như rồi đi Âu Dương gia
Trong phòng chỉ còn lại 2 cha con, Thiết Tâm thở dài cũng không nhìn con gái mở miệng nói
“Con có trách cha không?”
“Con không dám!” Tĩnh Như e dè nói
“Từ Khi mẹ con mất, một mình ta gánh vác cả gia tộc này, ta không có thời gian chăm sóc các con, ta không phải người cha tốt, ta phải tìm chỗ nương tựa cho con nên đành phải đồng ý hôn sự. Nếu con yêu thích hắn thì chờ hân trở lại thì hãy theo hắn đi đi. Mọi việc ta sẽ giải quyết!” Thiết Tâm thở dài nói
“Không, con không có trách cha, chỉ là con không muốn lấy người mình không thích, còn về Trần Tinh, chờ một lát sẽ biết kết quả, một chút cha chờ lấy khế ước đất đi! Hì hì” đã giải toả khúc mắc Tĩnh Như biểu biện vui vẻ lên hẳn
Thiết Tâm cũng hiếu kỳ, không đợi hắn mở miệng Trần Tinh đã xuất hiện. Trong tay hắn cầm một xấp giấy. Hắn đi lại đặt lên bàn sau đó nói
“Bá phụ, đây là thư đồng ý huỷ bỏ hôn ước cùng khế đất thành đông, ta đã làm xong, như vậy ta có thể bất cứ lúc nào mang Tĩnh Như đi rồi chứ?”
“Ngươi? Ngươi làm như thế nào?” Thiết Tâm kinh sợ nói
“Cũng không có gì, ta chỉ hỏi hắn đồng ý điều kiện hay là ta diệt cả tộc hắn, thế là hắn đồng ý, chỉ vậy thôi”
“Ngươi, ài, thôi thôi, ngươi dẫn Tĩnh Như đi đi, có rãnh trở về là được!” Thiết Tâm cũng không dây dưa, hắn bao năm không làm tròn trách nhiệm người cha, tới lúc nên để con trẻ làm những gì mình thích rồi. Không thể xen vào cuộc sống con cả đời được.
Trần Tinh cũng cáo từ, hắn để Tĩnh Như ở lại với cha nàng, hắn còn muốn giải quyết một số việc
P/s: Cầu like cầu đề cử để truyện lên top, không thì các bạn có thể vote 10*.