Trần Tinh nghe Hàn Thi Âm nói vậy, trong lòng cũng âm thầm tính toán.
Hắn hiện tại muốn thành lập thế lực, tạo dựng danh tiếng cũng như có một chỗ đứng vững chắc ở Ma Thiên Môn, tất cả để làm tiền đề tiến tới những bước tiếp theo.
Chuyện này Trần Tinh cũng đã giao cho Nhược Hề phụ trách. Giai đoạn này hắn không cần lo lắng vấn đề phát triển thế lực. Chỉ cần không có chọc tới phiền phức, Trần Tinh tin chắc Nhược Hề sẽ làm tốt công việc hắn bàn giao.
Vấn đề quan trọng nhất với Trần Tinh giờ phút này là việc gia tăng thực lực bản thân. Trần Tinh suy đoán, nếu hắn bước qua một bước Nguyên Anh, xây dựng hoàn mỹ Nguyên Anh, Trần Tinh liền có đầy đủ linh lực đối phó Địa Tiên tu vi, không cần thiết phải chật vật như vậy.
Đến lúc đó, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trần Tinh không biết Thiên Tiên mạnh đến mức nào, tuy nhiên Địa Tiên hắn đã lãnh giáo. Cho nên Trần Tinh có đầy đủ lý do để đưa ra suy đoán đó.
Con đường hắn đi tuy rất dài, nhưng mỗi bước đều cực kỳ vững chắc.
Có được sẽ có mất, người khác tu luyện đột phá nhanh hơn hắn nhưng nếu so chiến lực thì Trần Tinh lại hoàn toàn lấy tư thế nghiền ép đối phương.
Còn về hệ thống cùng Huyết Long Thần Vương, Trần Tinh nghĩ nghĩ liền không để trong lòng. Hắn tin chắc khi đột phá, triệt để xoá bỏ “ẩn tật” bên trong cơ thể thì một lần nữa mọi thứ sẽ đi đúng quỹ đạo.
Cốt lõi của vấn đề là việc Trần Tinh phải đột phá và bước vào tầng thứ cao hơn.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh tâm tình cũng khá hơn đôi chút.
Hắn nhìn về phía Hàn Thi Âm sau đó gật đầu:
-Nếu được thì đa tạ, xem như ta nợ ngươi một ân tình.
Hàn Thi Âm thấy Trần Tinh thành thật, nàng hơi nghi hoặc hướng hắn hỏi:
-Ân tình thì không cần nhắc đến, nếu nói đến ân tình có lẽ là ta nợ ngươi mới đúng, vấn đề là ngươi thật sự không muốn hỏi gì sao? Mặc dù ngươi có chiến lực siêu tuyệt, nhưng tu vi của ngươi lại thấp kém. Phải biết Địa Tiên tu vi cực kỳ khủng bố, nhất là khi bọn họ còn sở hữu Huyết Mạch Linh Thể, ngươi có nắm chắc chiến thắng những người đó sao?
Từ bên tròn giọng nói đó, Trần Tinh có thể nghe ra vẻ lo lắng cùng với sự bất đắc dĩ của Hàn Thi Âm. Trần Tinh cũng không giấu diếm:
-Không chắc lắm, nhưng chẳng phải còn 3 tháng nữa sao?
Hàn Thi Âm triệt để im lặng. Tâm lý hung hăng khinh bỉ Trần Tinh.
Hừ, ngươi cho rằng ngươi khác sẽ dậm chân tại chỗ chờ ngươi đuổi theo chắc?
Những điều này Hàn Thi Âm chỉ suy nghĩ nhưng không nói ra, nàng chứng kiến Trần Tinh nghịch thiên, quan trọng hơn hết là hắn thường xuyên sáng tạo những kỳ tích, làm cho người khác đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Ai biết đâu được trong 3 tháng này Trần Tinh thật sự sẽ đột phá?
Ngoài ra, Hàn Thi Âm vô cùng hiếu kỳ đối với Trần Tinh, những thuật pháp hắn sử dụng cũng như phong cách chiến đấu hoàn toàn không thể theo một lẽ thường để hình dung.
Hàn Thi Âm thấy căn bản Trần Tinh là đang liều mạng, nghĩ tới đây Hàn Thi Âm âm thầm tự nói phải tìm cơ hội nhắc nhở Trần Tinh. Dù sao thì tu sĩ không thiếu những người tu luyện ra những phương thức công kích quỷ dị. Nếu hạn chế được thì nên hạn chế.
Trần Tinh cảm thấy Hàn Thi Âm càng ngày càng giống một tiểu nữ nhân. Nói chuyện luôn úp úp mở mở.
Hắn hơi lắc đầu, cũng cảm thán không thôi, có thể đây mới là tính cách thật sự của Hàn Thi Âm.
Một khi gánh nặng triệt để được giải quyết, con người ta sẽ thật sự trở nên ung dung và yêu đời hơn.
Đối với Hàn Thi Âm, Trần Tinh giờ phút này có hơi hâm mộ nàng ta.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy trĩu nặng. Không biết năm nào tháng nào mới có thể gia đình sum vầy, tiêu diêu tự tại...
....
Trần Tinh cùng Hàn Thi Âm không phi hành, tuy nhiên tốc độ của bọn họ rất nhanh.
Chỉ thoáng chốc cả 2 người đã đến phụ cận những đại thụ chọc trời kìa, không có quá phí nhiều sức.
Vượt qua những đại thụ chọc trời, cả 2 liền cảm thấy tinh thần khoan khoái, bớt đi mấy phần âm u.
Có thể là do bên trong sơn mạch đâu đâu cũng nguy hiểm, tâm lý lúc nào cũng mang theo cảnh giác, lo sợ cho nên hình thành cảm giác như vậy là điều hiển nhiên.
Trần Tinh song hành cùng Hàn Thi Âm, nghĩ nghĩ hắn mở miệng hỏi:
-Phải rồi, cha nuôi ngươi chính là lão già lúc trước xuất hiện ở ngươi biệt viện phải không?
Hàn Thi Âm đôi mắt loé lên vẻ hiếu kỳ, nàng hơi nghi hoặc gật đầu:
-Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Trần Tinh phủ nhận:
-Không có gì, chỉ tò mò không nhìn ra cha nuôi ngươi vẫn là một luyện đan sư.
Hàn Thi Âm dĩ nhiên không tin Trần Tinh lời nói, bên trong giọng điệu ấy hoàn toàn không có chút ý tứ ca ngợi, thán phục hoặc là cảm thán.
-Cha nuôi ta là cửu phẩm luyện đan sư duy nhất ở Ma Thiên Môn. Sau khi trở về ta sẽ báo lại cho ông ta một tiếng. Ngươi không cần thiết phải giả vờ thăm dò ta như thế. Ta không thích!
Hàn Thi Âm giọng điệu có chút không vui, Trần Tinh liếc nhìn nàng một chút, im lặng không nói gì.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản.
Điều này dĩ nhiên không cần bàn cãi, một người mang trong mình một thể chất quái ác, rất sớm liền phải một mình bôn ba tìm kiếm phương pháp giữ lấy tính mạng của mình.
Đồng thời phải trốn chui trốn nhũi sợ người khác phát hiện.
Đối mặt với thực tế tàn ác, ngươi lừa ta gạt, thị phị xoay chuyển, nếu không có một ý chí siêu tuyệt ắt hẳn sẽ chìm sâu vào luân hãm.
Bên cạnh đó, không thể phủ nhận Hàn Thi Âm có ánh mắt nhìn người.
Nếu không phải vậy, lần đầu tiên gặp hắn tại sao Hàn Thi Âm lại giả vờ quấn lấy hắn?
Không phải Hàn Thi Âm ẩn ẩn cảm giác Trần Tinh không đơn giản sao? Trực giác của nữ nhân quả nhiên không thể xem thường.
Có tiền đề như vậy, mà giờ đây Hàn Thi Âm thể chất vấn đề đã được giải quyết.
Mọi thứ diễn ra tựa như đã được định sẵn từ trước. Vòng quay của số phận luôn luôn không nói trước được điều gì.
Trần Tinh tin chắc, Hàn Thi Âm sau này sẽ bước ra một bước rất dài, tiến xa hơn bậc cha chú của nàng. Tương lai bất khả hạn lượng.
Tu Tiên không phải nghịch thiên mà đi sao? Cái gì chó má gia nhập Tiên Môn mới có thể phi thăng trở thành chính thức Tiên Nhân?
Trần Tinh dĩ nhiên không tin điều đó, người nào dám cản đường hắn, hắn liền giết kẻ đó. Trời dám cản hắn, hắn đánh nát trời.
Hàn Thi Âm đột nhiên cảm thấy Trần Tinh bộc phát ra luồn khí tức bễ nghễ thiên hạ, giống như giữ chốn thiên địa này, hắn là chúa tể một dạng.
Đối mặt với luồn khí thế này Hàn Thi Âm sắc mặt cũng trắng xám mấy phần, hô hấp cũng yếu đi.
Sắc mặt nàng khó coi muốn mở miệng nhưng lại không lên tiếng được. Dường như không khí hoá thành thực chất hình thành những bàn tay vô hình bóp lấy cổ của nàng một dạng.
Trần Tinh chìm đắm trong suy nghĩ nên không nhận ra dị dạng của Hàn Thi Âm, qua một lúc hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Đồng thời luồn khí thế đó cũng không một dấu hiệu tan biến.
-Hô hô~
Hàn Thi Âm thở dốc, sắc mặt cũng ửng đỏ lên, giống như động tình một dạng.
Trần Tinh nhin nàng tấm tắc hiếu kỳ. Ánh mắt của hắn cũng chứa đầy vẻ quái dị nhìn lấy nàng, tựa như đang nói.
Tránh xa ta ra, ta đối với ngươi không có hứng thú. Đừng có ra vẻ dụ hoặc ta.
Hàn Thi Âm cắn răng nghiến lợi nhìn Trần Tinh. Cả 2 không ai lên tiếng, nhưng từ trong ánh mắt đối phương tựa như có thể giao lưu với nhau một dạng.
Tuy nhiên, mỗi người hiểu theo mỗi cách khác nhau là việc không thể tránh khỏi.
Hàn Thi Âm không dò hỏi Trần Tinh, nàng biết hắn có bí mật, Hàn Thi Âm dứt khoát ném chuyện vừa rồi sang một bên.
Đến phụ cận Ma Thiên Môn, 2 người có thể thấy được tốp người tổ đội với nhau chuẩn bị tiến vào phụ cận.
Hàn Thi Âm hướng về Trần Tinh lên tiếng:
-Ngươi cho ta địa chỉ đi, có gì ta sẽ thông báo cho ngươi một tiếng.
Trần Tinh nghi hoặc:
-Chẳng phải người của người có thể thôi diễn tính toán ra hành tung của ta sao?
Trần Tinh dĩ nhiên không muốn nói cho nàng sào huyệt của mình. Đùa! Đó là nơi Trần Tinh lựa chọn như căn cứ bí mật một dạng, làm sao có khả năng nói cho người ngoài được?
Không phải Trần Tinh không tin tưởng Hàn Thi Âm, mà là do có những việc Hàn Thi Âm cũng thân bất do kỹ, đừng quên nàng chính là con gái của môn chủ Ma Thiên Môn.
Có những chuyện giấu đi không hẳn là xấu, nếu như Trần Tinh có xung đột lợi ích với Ma Thiên Môn, việc này sẽ là một trở ngại đối với Hàn Thi Âm.
Hàn Thi Âm có hơi tức giận:
-Ngươi nghĩ muốn thôi diễn là thôi diễn không cần phải trả giá gì sao?
-Nếu không phải lần này bất đắc dĩ ta cũng không muốn làm như vậy. Thôi diễn một lần phải đánh đổi bằng tuổi thọ của mình. Thực lực của đối phương càng cao, tuổi thọ đánh đổi càng nhiều.
Trần Tinh trầm mặc, một lúc sau hắn mới đưa cho nàng địa chỉ của một nơi phụ cận cách biệt viện của hắn khoảng chừng 200 dặm.
Sau khi trở về, Trần Tinh nhất định sẽ phân phó Nhược Hề cử người đến đó trông coi.
-Được rồi, ta về trước, có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi, tạm biệt!
Hàn Thi Âm vẫy tay phi thân rời đi.
Trần Tinh cũng thu hồi tầm mắt bắt đầu hướng Ma Khư phương hướng.
Trần Tinh không biết, ngay lúc hắn rời đi.
Có một đạo ánh mắt âm độc dõi theo hắn. Ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Tinh một dạng.
*Hết chương.