Trần Tinh làm cử động này, Hàn Thi Âm hoàn toàn không biết, có thể giờ phút này nàng ta cũng đang chìm đắm trong cảm ngộ của bản thân về Ngũ Hành Âm Lôi Quyết và không để ý đến xung quanh tình huống ra sao.
Không quá khó hiểu khi Trần Tinh lại quyết định đi đến gần âm lôi nguồn, phụ kiện kính râm cũng đã bị hắn cất đi, Tử Cực Ma Đồng loé lên thứ ánh sáng tràn đầy mê hoặc, Trần Tinh không hấp tấp sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai để rút ngắn thời gian, hắn không ngu ngốc đến trình độ đó.
Hắn từng bước đi đến, vừa đi vừa quan sát tình huống, sau một lúc, Trần Tinh dừng lại ở phụ cận âm lôi nguồn xếp bằng chờ “sung rụng“.
Đã từng nếm thử uy lực của Âm lôi quấn thân một lần, cho nên Trần Tinh biết cơ thể của mình cũng không thể chịu nổi sự tàn phá khi có nhiều tia Âm lôi cùng một lúc được đánh lên người
-Rầm~
Mọi thứ diễn ra đúng theo dự tính, một tiếng sấm vang lên, âm lôi không khác gì giao long gào thét hướng hắn mà tới.
-Hừ
Trần Tinh rên lên một tiếng, thân người cũng run lên, biểu hiện trên mặt không phải đau đớn mà là một mảnh hưng phấn.
Không chần chừ hay có động tác dư thừa, ngay lập tức, Trần Tinh vận chuyển Ngũ Hành Âm Lôi Quyết luyện hoá tia âm lôi chi lực kia trước khi có tia thứ hai hoặc thứ 3 đánh tới.
Hàng mi giật gật, cảm giác kiến bò lít nhít trên võng mạc một lần nữa tái hiện. Tuy nhiên lần này đã có kinh nghiệm, cho nên biểu hiện của Trần Tinh cũng không mấy khổ sở.
Chiếu theo đà này, rất nhanh Trần Tinh liền sẽ tu luyện xong Tử Cực Ma Đồng.
Thế nhưng đây chỉ là theo suy nghĩ của hắn, còn thực tế thì lại khác xa.
Âm lôi chi lực của Thái Huyền Tử đánh vào người Trần Tinh là lực lượng đã được luyện hoá khống chế, tính cuồng bạo dĩ nhiên sẽ không thể nào so sánh cùng lực lượng âm lôi xuất phát từ tự nhiên.
Cũng giống như việc cưỡi một con ngựa đã thuần phục sẽ dễ dàng hơn việc cưỡi một con ngựa hoang. Không quá khó lý giải điều này.
Cảm giác kiến bò nhanh chóng bị biến mất, thế nhưng nó lại thay thế bằng một loạt cảm giác tiêu cực khác, đôi mắt Trần Tinh nóng ran như có ai đó châm lửa đốt chúng một dạng, hai mắt sung huyết chảy ra 4 hàng huyết lệ.
Đồng tử giãn rộng biến thành thuần một màu tím, lúc này Trần Tinh đã không còn nhìn thấy gì nữa. Trước mắt hắn chỉ còn một mảnh đen kịt không có tí ánh sáng. Tuy nhiên Trần Tinh đã không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này.
Bởi lẽ cơn đau còn hơn trái tim bị đào ra đột ngột ập đến làm Trần Tinh phải hét thảm.
-Ahhhhhhhh
Trước khi đánh mắt lý trí, ý niệm duy nhất hắn nghĩ tới là nhận ra việc bản thân mình đã quá tự cao tự đại.
Ngay cả Thái Huyền Tử nhận được chân truyền chính tông, hiểu rõ được cách thức vận dụng còn không dám tu luyện Ngũ Hành Âm Lôi Quyết mà phải biến tấu nó lại thành một pháp quyết khác thì có thể hiểu được mức độ khó của nó thể nào.
Trần Tinh là ai? Tính ra hắn chỉ là một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch sống chưa được 400 năm, dù có già dặn trước tuổi thế nào đi nữa cũng khó có thể so sánh cũng những lão quái vật sống trên nghìn năm kia.
Một người đã sống trên nghìn năm dù có ngu si đến đâu cũng đã được bù đắp bởi kinh nghiệm, đó là còn chưa nói đến nghịch lý kẻ ngu sẽ sống được lâu như vậy sao?
Một môn Đồng thuật công thủ toàn vẹn thế này phải chăng dễ dàng tu luyện như vậy? Không quá tự cao tự đại là gì?
-Ahhhh
Tiếng hét vẫn không ngừng lại, âm vang của nó hoà lẫn cùng tiếng sấm tựa như rồng ngâm một dạng, ẩn chứa bên trong là vô tận đau đớn không thể diễn tả bằng lời, thật sự đây không còn gọi là cơn đau đơn thuần được nữa, chính xác phải gọi là tra tấn tinh thần.
Hai tay hắn run lên bần bật như muốn tự tay móc mắt mình ra một dạng. Vô cùng khó chịu! Không thể chịu nổi được nữa!
Đầu óc hắn có dấu hiệu mơ hồ, lý trí cũng bị gạt sang một bên, Trần Tinh cắn răng, hắn vận linh lực tự đoạn hai tay, nếu không thì hắn không dám chắc bản thân sẽ kìm chế lại được xung động móc mắt.
Hai tay bị phế đi còn có thể hồi phục, thế nhưng đôi mắt bị móc ra, Trần Tinh không thể chấp nhận được. Nguyên do là vì Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh không thể tái sinh đôi mắt trước khi hắn luyện đến giai đoạn cuối cùng Luyện Huyết trong Luyện Thể.
Trần Tinh loạng choạng bước đi do không nhìn thấy, đầu óc hắn cũng đã mơ hồ không rõ, để làm giảm đau đớn, bản năng cơ thể thể chỉ còn đáp ứng lại bằng cách tự đập đầu vào mặt đất hoà lẫn cùng tảng đá một dạng.
-Binh binh binh~
Âm thanh vang dội, cứ nghĩ đất đá sẽ nứt ra sau va chạm cùng đầu hắn, bởi lẽ cơ thể hắn rất cứng rắn không đúng sao? Thế nhưng sau lần đập thứ 3 thì Trần Tinh cũng ngất xỉu vì đầu bị choáng. Hắn lăn đùng ra và té xuống âm lôi nguồn.
Cả cơ thể cũng bị âm lôi nuốt chửng trong đó. Sống chết của Trần Tinh hiện tại không rõ, các hình ảnh cũng đây mà dừng.
-Đúng là thằng ngu!
Bên trong hệ thống, Huyết Long cũng chậc lưỡi mắng thầm một tiếng. Bộ dáng của Trần Tinh thảm hại như vậy làm Huyết Long cảm thấy Trần Tinh không khác gì thằng ngốc. Tuy nhiên, Huyết Long dù muốn giúp thế nào cũng không giúp được nữa, quyền hạn của y ta không lớn tới như vậy. Hoặc có thể Huyết Long sau mấy năm trò chuyện cùng Trần Tinh, tính tình cũng đã có thay đổi ít nhiều. Trầm tĩnh hơn không nói nhiều như trước nữa. Con đường của Trần Tinh là do hắn tự đi, có xen vào cũng chỉ làm mọi việc thêm rối.
....
Lúc này, ở vị trí xa xa âm lôi nguồn, cơ thể Hàn Thi Âm cũng xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Từ trên đỉnh đầu của nàng hình thành 5 viên châu ngọc màu tím đen, không, nếu nhìn chăm chú thì mỗi một viên châu ngọc liền có 3 màu. Tím đen là hai màu chủ đạo bao quanh bên ngoài, trung tâm mỗi viên liền có thêm một màu nhỏ bên trong. Nó được gọi là Âm châu.
Đây là đại biểu cho việc ngũ hành đã luyện hoá xong. Hay nói một cách khác tính mệnh của nàng không còn bị uy hiếp được nữa.
Bằng một cách nào đó, Ngũ Hành Âm Lôi Quyết khi người thường tu luyện liền sẽ trở thành một một Đồng Thuật, thế nhưng đặc thù thể chất Thiên Sinh Âm Thể khi tu luyện liền sẽ trở thành một môn pháp quyết được vận dụng không khác gì với biến thể mà Thái Huyền Tử đã sử dụng. Thế nhưng so về uy lực cũng như khả năng tương thích trong việc vận dụng hay xét về nhiều mặt chuyên môn khác thì Ngũ Hành Âm Lôi Quyết do người mang thể chất Thiên Sinh Âm Thể phát huy ra sẽ mạnh hơn.
Hàn Thi Âm mừng rỡ mở mắt ra, nàng không cách nào diễn tả được cảm xúc vui vẻ lúc này.
Nàng tìm kiếm thân ảnh Trần Tinh để bày tỏ tâm trạng nhưng lại không thấy hắn đâu. Trong lúc hiếu kỳ thì đột nhiên phía trước âm lôi nguồn truyền đến tiếng oanh minh vang dội.
Từ phía dưới đó đột ngột bay lên một thân ảnh. Thân ảnh này không phải Trần Tinh.
Thân ảnh trên dưới cao 3m, đầu không có tóc, có thể nhìn thấy vết sẹo dài từ trước ra sau, hai mắt trống rỗng, bàn tay to hơn cả chân, làn da nhợt nhạt, hai bên khoé miệng tét xuống hai đường theo hướng cằm không khác gì con rối. Bên cạnh đó, trước ngực còn thủng một lỗ to tướng nhìn xuyên ra phía sau, bên trong không có máu thịt chảy ra, xung quanh lỗ thủ có những ấn ký ngoằn nghèo tối nghĩa không biết là gì.
Hàn Thi Âm sợ hãi lùi về phía sau, thế nhưng thân ảnh đó sau khi bay lên liền đứng một chỗ không nhúc nhích.
Đang lúc Hàn Thi Âm dự tính tiến lên dò xét tình huống thì một tiếng hét tràn đầy phẫn nộ từ không trung truyền tới.
-Đáng chết....!!! Là kẻ nào phá rối Thi nô của ta lột xác!!!!!
*Hết chương